Chương 330: Chương 330
Chương 330: Chương 330Chương 330: Chương 330
Cái giường được nhặt về, đầu giường đã rách nát được Lâm Trình mượn công cụ từ nhà bên cạnh trực tiếp tháo bỏ, đem tấm đệm bao quanh giường đã rách cắt bỏ, chỉ để lại khung giường gỗ còn dùng được.
Đến nỗi hai cái nệm, Lâm Trình cũng không có do dự kéo dài mà đem ra ngoài phòng chuẩn bị ném xuống.
"Chờ một chút. Lúc này, Lâm Mạt Mạt gọi Lâm Trình lại .
"Cái này có thể bán lấy tiên." Lâm Mạt Mạt chỉ vào đệm bên cạnh đã bị tung lò xo ra nói với Lâm Trình.
Lâm Trình vốn định nói cho Lâm Mạt Mạt biết mấy thứ này không bán được mấy tiền, nhưng thấy Lâm Mạt Mạt nhìn nệm như đã nhìn thấy tiền, Lâm Trình nghĩ nghĩ, vẫn động thủ đem lò xo trong đó từng cái từng cái bỏ đi.
Làm xong mọi việc trời cũng đã tới trưa.
Sau khi thu dọn một phen, túp lều càng trở nên ' nhà chỉ có bốn bức tường , Lâm Mạt Mạt nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lúc này càng không có người tới trộm.”
Cho nên, cho dù nhà không khóa, hai người cũng ' không hề sợ hãi '.
Nghe Lâm Mạt Mạt nói vậy, Lâm Trình cười cười.
Tuy rằng vì để tiết mục có tính chân thật, tô tiết mục không có thay đổi quá nhiều, nhưng cũng an bài nhân viên công tác phụ cận âm thâm bảo vệ, cũng không đến mức có người tiến vào trộm đồ vật.
"Đi thôi, đi ăn cơm sáng." Lâm Trình vừa dứt lời liền giặt sạch tay, đưa Lâm Mạt Mạt ra ngoài.
Hai bố con đi trên đường.
Lúc này là vào thời gian cao điểm của buổi sáng, người và xe qua lại trên đường rất nhiều, cửa hàng bên cạnh lối đi bộ cũng đều bắt đầu mở cửa buôn bán.
"Muốn ăn gì?" Lâm Trình cúi đầu hỏi Lâm Mạt Mạt.
Tầm mắt của Lâm Mạt Mạt nhìn một vòng toàn bộ cửa hàng ăn xung quanh, nhìn giá cả trên bảng giá ngoài cửa hàng, mặt Lâm Mạt Mạt lộ ra vẻ rối rắm.
Hình như tuần này đến bánh bao bọn họ cũng sắp không được ăn nữa rồi.
"Không ăn ở đây." Lâm Mạt Mạt kéo tay Lâm Trình, nói.
"Ừm, chúng ta đi sang bên kia." Lâm Mạt Mạt lại nhìn một vòng xung quanh, tựa hồ đã xác định được phương hướng, mới kéo tay Lâm Trình đi sang bên đường khác.
Rất nhanh, hai bố con đã đến một con đường bên cạnh, ở đây có một siêu thị Huệ Dân.
"Bố, bố xem, bên này cũng có bán đồ ăn sáng." Lâm Mạt Mạt chỉ vào siêu thị Huệ Dân bên đường đối diện nói với Lâm Trình.
Lúc này là thời gian chợ buổi sáng, toàn bộ trong siêu thị chen chúc đầy người tới mua đồ ăn.
Trên xe đẩy ở cửa siêu thị xếp sản phẩm rau thịt giá rẻ đặc biệt, trên cái xe đẩy bên cạnh còn có bán bánh bao, màn thầu, bánh bao cuộn, ở đây người cũng đông nhất.
"Đồ ăn sáng bên này rẻ hơn bên kia !" Lâm Mạt Mạt nói.
Ở đây một túi màn thầu năm cái chỉ cần bốn tệ, bánh bao cuộn một tệ một cái, bánh bao cho dù nhân thịt hay là nhân rau đều chỉ có một tệ rưỡi một cái, xác thực rẻ hơn rất nhiêu cửa hàng bên đường .
Trước kia lúc Lâm Mạt Mạt và bà nội sống cùng nhau, bọn họ có lúc cũng sẽ mua đồ ở siêu thị Huệ Dân.
Chỉ là bọn họ lúc đó chỗ ở cách siêu thị Huệ Dân rất xa, không thể thường xuyên đi.
"Sao tìm được nơi này vậy?" Lâm Trình hỏi Lâm Mạt Mại.
"Chính là hôm qua, lúc tổ chương trình lái xe đưa chúng ta lại đây con ở trong xe nhìn thấy." hôm qua trên đường đến đây, Lâm Mạt Mạt khả năng đã đem đường xung quanh chỗ ở của bọn họ, còn có nơi sẽ đi qua đều nhớ hết, nơi này cũng là một trong số đó.
[Tôi nói hôm qua Mạt Mạt dọc đường đi ghé lên cửa sổ xe thầm thì thâm thì cái gì, hóa ra là đang nhận đường. |
[Thật thông minhi]
[Một người trưởng thành như tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy... |
[Chủ yếu là mấy kỳ trước đối với bối cảnh cuộc sống bố con này cũng là rất thảm, xem ra đã rèn luyện được cho đứa trẻ 'ý thức gian nản khổ cực' rồi (icon đầu chó). |...
Bên này, Lâm Trình cười xoa đầu Lâm Mạt Mạt, nói: "Đi thôi."
"Đợi một chút,' Lâm Mạt Mạt kéo tay Lâm Trình, nói: "Chúng ta đợi thêm tí nữa rồi đi mua."
Hai bố con đứng bên ngoài siêu thị một lúc, đến khi người của chợ buổi sáng dần dần tan đi, lúc này trên quầy hàng của siêu thị vẫn còn thừa lại một số đồ ăn chọn còn dư cùng với màn thầu bánh bao vẫn chưa bán hết.
Nhân viên siêu thị để những đồ còn thừa lại với nhau, dán lên một mảnh giấy nửa giá màu vàng.