Chương 340: Chương 340
Chương 340: Chương 340Chương 340: Chương 340
Hai người trò chuyện suốt quãng đường và đi về phía tiểu khu Triêu Dương. ....
Đến lúc Lâm Trình trở về chỗ của họ thì đã hơn mười hai giờ đêm một chút theo giờ địa phương.
Lâm Trình mở cửa, lúc này Lâm Mạt Mạt vẫn đang mở to hai mắt ngẩn ngơ mà ngồi ở trên giường.
"Làm sao còn chưa đi ngủ? Không buồn ngủ sao?" Lâm Trình đi vào phòng hỏi.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ngủ...
Lúc này Lâm Mạt Mạt đã buồn ngủ tới mức hai mắt trống rỗng, đầu bắt đầu choáng váng.
Chẳng qua là không có Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt trước sau không muốn ngủ.
"Con đang đợi ba ba, sau đó phải nói với ba ba, nói đừng...' Lâm Mạt Mạt có hơi mơ mơ màng màng mà lẩm bẩm mấy câu.
Thấy thế, Lâm Trình có chút buồn cười.
"Ba đã trở về, mệt rồi thì ngoan ngoãn ngủ đi." Lâm Trình vỗ nhẹ vào đầu của Lâm Mạt Mạt nói.
"Dạ, vâng, ba ba ngủ ngon..." Lâm Mạt Mạt chui vào trong chăn, nghĩ ra cái gì đó, lại ngáp một cái nói: "Bác Hồ dì Dương nhà bên cạnh bọn họ có để nửa lại nửa bình nước ấm trên lò đất cho ba ba..."
"Được, ba biết rồi, ngủ đi."
Lâm Mạt Mạt trở người một cái, rất nhanh đã liên ngủ đi.
Lâm Trình lại đi ra ngoài rửa mặt một lát, vừa mượn từ hàng xóm một cái ghế dựa về đây.
Đây là một cái ghế dựa dùng ở hồ bơi, cũng không biết là nhà Hồ Mậu từ đâu tìm thấy.
Lâm Trình mang ghế dựa đi tới bên cạnh giường Lâm Mạt Mạt, cũng ngủ đi. ...
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lâm Mạt Mạt từ trên giường đã tỉnh dậy. Kín đáo nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, cho đến tận khi cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Lâm Mạt Mạt mới nhận thức đây chính là ngôi nhà mà mà bọn họ phải sinh hoạt trong tuần này.
Trải qua lần thu dọn ngày hôm qua, căn phòng này rốt cuộc cũng thoát khỏi loại lều, mang hình dạng của một ngôi nhà.
Lâm Mạt Mạt ngồi ở trên giường một lát nữa, cũng không muốn đánh thức Lâm Trình đang nằm trên ghế dựa bên cạnh. Cuối cùng, Lâm Mạt Mạt cẩn thận đi vòng qua Lâm Trình, mà rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng.
Hồ Mậu nhà bên cạnh đã sớm thức dậy.
Vợ chồng hai người đang ngồi bên cái bàn nhỏ, tay chân nhanh nhẹn mà gói những chiếc bánh bao chút nữa sẽ đi bán.
Lâm Mạt Mạt nói lời chào buổi sáng tới hai người, đem cái ghế nhỏ ngồi vào bên cạnh, dự định sẽ học hỏi phương pháp làm bánh bao của hai người họ một chút.
Rút cuộc kỹ năng không học được, ngược lại Lâm Mạt Mạt bên cạnh lại bị sặc khóc mà ho khan một trận.
Lúc này, một nồi sữa đậu nành lớn đang được nấu ở trên bếp lò đất bên cạnh.
Hai vợ chồng vì để tiết kiệm tiền, ngoại trừ bỏ than bùn vào bếp lò ra thì còn thêm một ít củi nhặt được ở vùng lân cận, sau khi đốt rất nhiều bụi mù.
"Bên kia nhiều khói lắm, cháu đừng ngồi gần bên đó." Dương Phương nói.
Nói xong, Dương Phương đứng dậy liếc nhìn sữa đậu nành trong nồi.
Thấy nồi sữa đậu nành này đã chín Dương Phương đem nhấc nồi xuống dưới.
Dương Phương bảo Lâm Mạt Mạt và hai người con trai của dì ngồi xuống bên cạnh cửa, lấy ba cái chén, múc một muôi sữa đậu nành, lại múc một muôi một miếng đậu phụ non từ một chiếc nồi khác, cuối cùng cho thêm một thìa đường, lần lượt đưa từng chén cho ba người.
"Cám ơn..." Lâm Mạt Mạt có hơi ngại ngùng mà nhận sữa đậu nành đối phương đưa cho, nói lời cảm ơn.
"Đừng khách sáo, lấy thìa khuấy lên một chút rồi hãng ăn, coi chừng nóng." Dương Phương nói với Lâm Mạt Mạt, dứt lời, lại hướng tới con gái lớn của mình nói: "Này con cho em ăn một chút."
"Dạ." Hai đứa cùng lên tiếng đáp.
Ba đứa bé ăn, Dương Phương lại quay người tiếp tục bận bịu.
Lâm Mạt Mạt vui sướng mà ăn một đậu hũ non sữa đậu nành, khi câm lấy bát mang qua, đã thấy hai người Hồ Mậu cùng Dương Phương đang múc lấy nước ở một nồi nước đậu nành khác.
Máy tuốt đậu được chế tạo lắp lại từ cái khung xe đạp, Hồ Mậu không ngừng đạp xuống dưới bàn đạp, máy tuốt đậu ở trên sẽ chuyển động theo, Dương Phương bên cạnh chốc chốc sẽ cho thêm đậu.
Phần sữa mịn theo vải xô chảy vào trong nồi bên cạnh, phần bã thô còn lại được lọc sang phía khác.
Dương Phương lại đem phần bã thô ra vắt, ép nén mấy lần, cho đến tận khi không chảy ra sữa đậu nành nữa, mới đưa phần còn lại ném vào trong thùng bên cạnh.
Lâm Mạt Mạt ở bên cạnh nhìn thấy đầy mới lạ, trông thấy Dương Phương vừa làm xong một chén đậu nành, dường như tính đứng dậy đem đống bã đậu sang bên cạnh đổ vào trong một cái xô dơ như vậy, lúc này đối phương mới phát ra tiếng gọi.