Chương 341: Chương 341
Chương 341: Chương 341Chương 341: Chương 341
"Dì Dương, dì muốn vứt cái này sao?"
"Cháu nói bã đậu này? Đúng vậy, những cái này không việc gì dùng tới. Dương Phương nói.
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lâm Mạt Mạt, Dương Phương cười cười, đồng thời giải thích: "Người ở đây không thích ăn những thứ này, bán không có giá, gắng sức bán đi cũng không được, cũng vô dụng...
Mặc dù nhà bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ giữ lại chút bã đậu để làm thức ăn, nhưng mà dù sao gia đình của dì cũng ít người, nhiêu như vậy ăn cũng không hết.
Dì liền dứt khoát đem bã đậu còn lại thả vào bên trong thùng bên kia, để cho sau khi nó thối đi, những người gần đây trồng rau nuôi gà ai muốn lấy thì lấy đi.
Lâm Mạt Mạt nhìn chằm chằm cái chậu bã đậu kia cả buổi, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó hai con ngươi sáng ngời.
"Dì Dương, bọt bã đậu này dì có thể không cần vứt nó đi." Lâm Mạt Mạt hỏi.
"Cháu muốn?"
"Dạ." Lâm Mạt Mạt gật đầu lại nói: "Những thứ này, dì có thể bán cho cháu."
Nghe nói như thế, Dương Phương không nhịn được nở nụ cười: "Những thứ này lại không đáng bao nhiêu tiền, nói cái gì mà bán hay không, cháu muốn thì cho cháu."
"Nhưng mà." Dương Phương nghi ngờ mà nhìn Lâm Mạt Mạt, hỏi thêm: "Cháu lấy những thứ này làm cái gì? Nhiều như thế."
"A, mà cái này, cháu còn phải bàn bạc cùng ba ba cháu một chút."
Trong đầu Lâm Mạt Mạt có một ý tưởng hay, không thể chờ đợi được mà liền chạy về phòng dự định bàn bạc cùng Lâm Trình.
"Ba ba, con nghĩ ra một cách có thể kiếm tiền!" Lâm Mạt Mạt kích động mà nói.
Thấy Lâm Trình vẫn còn đang ngủ, đột nhiên nhớ tới đã hai đêm rồi Lâm Trình đều chưa có giấc ngủ ngon, Lâm Mạt Mạt nhanh chóng ngậm miệng lại.
Suy nghĩ một chút, Lâm Mạt Mạt mang thẳng ghế vào ngồi bên cạnh Lâm Trình, im lặng mà chờ đối phương tỉnh dậy.
Khi Lâm Trình tỉnh lại, đã thấy Lâm Mạt Mạt ghé vào bên cạnh, ngơ ngác mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
Lâm Trình có hơi sửng sốt.
Biểu cảm nhỏ này không thể thoát khỏi ánh mắt của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Ha ha, tôi cảm giác vừa rôi Lâm Trình giống như có hơi sửng sốt. | [Mới vừa mở mắt đã thấy hai mắt nhìn chằm chằm vào mình, khẳng định sẽ bị dọa. ]
[Nếu không phải đây là con gái của mình, chắc chắn đã bị dọa cho hết hồn rồi. ]
[Sai rồi, nếu đây không phải là con gái của mình, không chừng đã sớm tát một cái. |...
"Ba!" Thấy Lâm Trình tỉnh lại, Lâm Mạt Mạt có chút kích động mà kêu một tiếng.
"Có chuyện gì?" Lâm Trình hỏi.
"Con nghĩ ra một cách để chúng ta có thể kiếm tiền!"
"Bán phế liệu?"
"Không phải mà!"
"Ừm, bán phế liệu cũng được." Lâm Mạt Mạt lại nghĩ, nói.
"Nhưng mà cái con muốn nói là việc khác cơ" Lâm Mạt Mạt dừng một chút, nói tiếp: "Mỗi ngày nhà chú Hồ với dì Dương ở bên cạnh đều làm sữa đậu nành, với đậu hũ, nên sẽ có rất nhiều bã đậu. Chúng ta có thể mua lại nó rồi làm thành món khác."
Vừa dứt lời, chưa để Lâm Trình có cơ hội nói chuyện, Lâm Mạt Mạt lại nói tiếp chúng ta có thể làm thành bánh bã đậu, bã đậu viên chiên, ...
Nghe vậy, Lâm Trình cười cười, hỏi lại: "Tại sao con có thể nghĩ đến việc này?”
"Bà đã dạy cho con, còn có rất nhiều thứ khác như đậu hũ váng, đậu phụ trái cây, tương đậu nành, ..." Lâm Mạt Mạt lại kể thêm một đống lớn.
Bởi vì bã đậu vẫn còn dinh dưỡng, nguyên liệu nấu ăn lại dễ tìm, lúc trước khi chân của Lưu Thùy Phương còn nhanh nhẹn thường xuyên thay đổi cách làm cho Lâm Mạt Mạt ăn.
"Cách làm bánh bã đậu rất đơn giản chính là cho bã đậu rồi bỏ thêm trứng gà, bột mì có thêm một ít rau dưa rồi viên lại, sau đó dùng dâu chiên qua một lần."
"Đậu phụ trái cây thì cho bã đậu ngâm trong nước, thêm nước đường, chờ tới lúc đông lại thành hình thì thêm các viên trái cây, sau đó với ra cho vào nồi, ép lại thành hình, cắt thành từng khối lớn như vậy, ăn rất ngon."
“Còn có nước tương đậu nành...'
Lâm Mạt Mạt nỗ lực nhớ lại các bước mà Lưu Thúy Phương đã làm.
"Chúng ta có thể làm một ít đơn giản trước rồi đem ra chợ bán thử."
"Có thể." Lâm Trình nói.
Được Lâm Trình cho phép, vẻ mặt của Lâm Mạt Mạt trở nên hưng phấn.
Nhưng mà, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên Lâm Mạt Mạt lại nhăn mày.
"Nhà của chúng ta hình như không có tiền...
"Đây hẳn là đủ rồi." Lâm Trình nói. "Hả?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Mạt Mạt, Lâm Trình lấy ra số tiền của ngày hôm qua còn chưa kịp đưa cho bé - 500 đồng.