Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345: Chương 345

Chương 345: Chương 345 Chương 345: Chương 345Chương 345: Chương 345

Vì thành phần chính của bánh là bã đậu nên khi chiên bánh sẽ không sủi bọt quá nhiều nên ngoài hơi phồng một chút thì bánh bã đậu vẫn giữ nguyên hình dạng chú mèo con và chú cá nhỏ cho đến khi lấy ra khỏi chảo

Với kinh nghiệm của hai lần trước đó, hai ba con ngày càng thành thạo các thao tác của mình.

Chẳng mấy chốc, hơn ba mươi chiếc bánh bã đậu đã được chiên trong vàng trên chảo dầu.

Người dân một số nhà xung quanh ngửi thấy mùi thơm chạy ra xem thì thấy Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt có chút ngạc nhiên vê những chiếc bánh đậu mà họ làm.

"Cái này nhìn rất ngon nha."

"Đại loại là như thế."

"Nếu nó được làm như thế này, có thể sẽ có người mua nó." Hồ Mậu nói.

Không phải gia đình họ chưa từng nghĩ đến việc làm bã đậu thành bánh đậu để bán, nhưng làm như vậy rất mất thời gian, họ thực sự không có nhiều thời gian để làm ngoài việc bán những thứ khác, và họ cũng không lại nghĩ đến việc làm bánh váng đậu bên ngoài bánh váng đậu, gói nó bằng một lớp bì mỏng làm cho màu sắc của bánh đẹp hơn, không ngờ bánh váng đậu lại có thể tạo hình đẹp như vậy.

[Thoạt nhìn thật không tồi. |

[Lúc đầu khi Mạt Mạt mua túi đồ chơi bằng nhựa đó ở cửa hàng hai đồng tôi nghĩ chúng chỉ để chơi thôi. ]

[Với tính cách như vậy của Mạt Mạt làm sao bé có thể tiêu tiền vào đồ chơi, haha. Nhưng không ngờ Mạt Mạt là mua về làm khuôn cắt.

[Trong nháy mắt cảm thấy đẹp hơn rất nhiều. |

[Hai người này đã ép làm bánh bã đậu khiến tôi không thể không mua. ]

[Mấy cái bánh làm tôi đói bụng rồi. |

[Đừng nói nữa, chờ sau khi buổi phát sóng kết thúc, tôi cũng đi làm thử!]...

Sau khi Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt làm xong bánh bã đậu, họ thêm bột mì và một ít tinh bột vào phần bã đậu còn lại, chia thành bốn phần và nhuộm chúng thành màu cam, đỏ, xanh lục và màu sắc ban đầu của chúng bằng nước ép rau củ.

Hai người nặn bã đậu thành những viên tròn, cuối cùng gói chúng lại bằng một lớp mì mỏng theo cách tương tự và chiên trong chảo.

Đặt những viên đã ra lò vào que tre, xếp bốn viên liên tiếp.

Tất cả đều là bã đậu, cả hai dành cả buổi chiều để làm tổng cộng một trăm hai mươi chiếc bánh bã đậu và ba mươi xâu thịt viên chay.

Cho bánh đậu còn và thịt viên vào túi giấy thấm dầu thực phẩm, cho tất cả vào giỏ, Lâm Trình xách giỏ cùng với Lâm Mạt Mạt chuẩn bị xuất phát đến khu chợ gần nhất.

Khi đi ngang qua con phố bên ngoài tiểu khu Triều Dương, Lâm Mạt Mạt ngừng một chút, lấy vài chiếc bánh bã đậu đóng gói riêng từ trong giỏ rồi chạy nhanh về phía một tiệm bánh mì bên vỉa hè.

"Chị ơi." Lâm Mạt Mạt gọi nhân viên bán hàng một tiếng.

Nhân viên cửa nghe thấy âm thanh, nhìn về phía đứa trẻ trước mặt. Gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên, người bán hàng đã nhận ra rằng đứa trẻ trước mặt và người lớn phía sau bé không xa là hai ba con đến đây để mua và ăn thử bánh mì vào đêm hôm trước.

"Làm sao vậy, bạn nhỏ?” Nhân viên cửa hàng cười hỏi Lâm Mạt Mạt.

Cho rằng Lâm Mạt Mạt lại tới muốn ăn thử bánh mì, nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua, chuẩn bị lấy túi cho Lâm Mạt Mạt một ít.

Kết quả, không đợi nhân viên cửa hàng hành động, liên thấy Lâm Mạt Mạt cầm một cái túi đưa cho cô.

"Đây là bánh bã đậu do nhà em tự làm, ăn rất ngon, tặng cho chị, cảm ơn chị hôm đó đã cho em bánh mì."

Nhân viên cửa hàng có chút kinh ngạc mà nhận lấy cái túi nhìn thoáng qua bên trong —— bên trong là những chiếc bánh đậu rán vàng và hơi nâu trong túi giấy thấm dầu, có thể nhìn thấy nửa đầu con mèo và hình dạng của một con cá chép béo từ nơi lộ ra ngoài.

"Đáng yêu quá đi." Nhân viên cửa hàng cảm thán một câu.

"Cảm ơn em."

Nhân viên cửa hàng nhận lấy bánh bã đậu, vừa định trả tiền cho Lâm Mạt Mạt để bé ăn một chiếc bánh nhỏ để cảm ơn, lại thấy Lâm Mạt Mạt nói một tiếng “Chị ơi, hẹn gặp lại" sau đó quay người chạy đến chỗ Lâm Trình đang đứng bên ngoài, bóng dáng của hai ba con rất nhanh đã biến mất ở trên đường phố.

Trong hai ngày này, hai ba con đã đi tới rất nhiều khu chợ xung quanh, đối với con đường gần đó vô cùng quen thuộc.

Trải qua một phen suy nghĩ, cân nhắc, cuối cùng hai ba con Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt quyết định đi tới khu chợ cách chỗ hai người ở hai tới ba km
Bình Luận (0)
Comment