Chương 351: Chương 351
Chương 351: Chương 351Chương 351: Chương 351
"Vậy ngày mai chúng ta làm thử nhé!"
"Được."
Nghe thấy Lâm Trình đồng ý, biểu cảm trên mặt Lâm Mạt Mạt liền vui mừng nhảy nhót.
Đúng lúc này, hai bà cụ mới đi bộ về đi qua bên này.
Nhìn thấy Lâm Mạt Mạt, hai bà cụ dừng lại.
"Đây không phải là tiểu Mạt Mạt sao?" một bà cụ mặt đầy ý cười nói.
Lâm Mạt Mạt quay đầu lại, nhìn hai người, lễ phép chào: "Chào buổi tối Bà Ngụy, bà Vương, hai bà đã ăn cơm tối chưa ạ?"
"Ăn rồi, tiểu Mạt Mạt ăn chưa?"
"Ăn rồi ạ, món ăn chính của bữa tối hôm nay là bã đậu."
"Ồ, thật sao?"...
Lâm Trình một bên nhìn con gái nhà mình thân thuộc nói chuyện với hai bà, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên: anh mới đi ra ngoài có mấy tiếng, sao lại cảm thấy nha đầu này đã làm quen với ở đây rồi?
Bên này hai bà cụ đã nhiệt tình mời Lâm Trình với Lâm Mạt Mạt đến sân nhà bọn họ bên kia hóng mát.
Lâm Trình không từ chối, Lâm Mạt Mạt lại trở vê đi gọi hai đứa con gái nhà Hồ Mậu Dương Phương cùng đi.
Mấy người đến chỗ một cái sân nhỏ ở giữa khu chung cư.
Sân được mấy toà nhà kiểu cũ bên cạnh bao quanh, ở giữa dựng một giàn hoa, trồng mấy cái cây, xung quanh là mấy cái ghế dài đơn giản làm bằng xi măng và than chì, còn để mấy cái ghê sô pha và ghế đẩu cũ.
Khi đó tâng trên tâng dưới rất nhiêu chủ hộ lớn tuổi hoặc trẻ em đều đến trong vườn hóng mát, trẻ em chơi đùa, các ông già bà già, các bác các thím thì ngồi tụm hai tụm ba nói chuyện.
Nội dung nói chuyện của những người này chỉ là một số câu chuyện thú vị xảy ra gần đây, phong cách cũ của mười mấy năm về trước, một số bộ phim lại xuất hiện người phụ nữ nào xấu, còn có bát quái một số chuyện thiên hạ. Lâm Trình không có hứng thú với những chủ đề này, quay nhìn Lâm Mạt Mạt bên cạnh vừa rung chân vừa say mê nghe chuyện bát quái.
Bên cạnh con gái lớn nhà Hồ Mậu mang theo em gái, hai đứa ngôi trong nhóm người có chút khẩn trương mất tự nhiên. Trước kia bọn nó ngoài theo người lớn đến nhà hai bà cụ cố định ở bên này lấy nạp điện nước máy ra, gân như sẽ không đến khu chung cư bên này, càng không cùng chơi với các bạn nhỏ ở trong này.
Nhưng rốt cuộc là trẻ con, rất nhanh hai đứa đã thích ứng được với môi trường như thế, cũng cùng Lâm Mạt Mạt cực kỳ hào hứng nghe chuyện bát quái của các cụ.
[Lâu lắm rồi không nhìn thấy bầu không khí kiểu này. | Trong phòng phát sóng trực tiếp, có người cảm khái nói.
[Tôi cũng thấy vậy, mặc dù chuyện bát quái rất nhàm chán, có điều bâu không khí này cảm giác cũng rất hài hòa. ]
[Ngoài loại sân nhỏ cũ của mười mấy năm về trước này ra, bây giờ đã rất ít có thể có bầu không khí kiểu này. |
[Trước kia lúc tôi ở nhà cũ cũng như thế này, ăn xong cơm, lầu trên lâu dưới mang theo trẻ con đến trong sân đi loanh quanh nói chuyện, lúc đó cảm thấy mấy người kia thật nhàm chán, bây giờ nhớ lại cảm thấy rất hoài niệm, tiếc là sau khi chuyển đến khu chung cư mới lại không có bầu không khí kiểu này nữa. ]
[Không biết tại sao, nhìn thấy Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt ngồi ở đây, rõ ràng rất ồn ào, nhưng lại có một loại cảm giác yên bình của năm tháng. ]
[Tôi cũng có cảm tưởng như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thi thoảng không xem điện thoại cũng tốt. |...
Bên này trẻ em rốt cuộc là trẻ em, mới bắt đầu Lâm Mạt Mạt và hai đứa trẻ nhà Hồ Mậu có thể tập trung tinh thân nghe các bác các thím lảm nhảm chuyện thường ngày, qua thời gian dài, mấy đứa ngồi ở trên ghế nhỏ, ánh mắt đã xuyên qua lan can cửa sổ bên cạnh của một hộ gia đình ở tâng một rơi xuống tỉ vi bên trong nhà.
Lúc này, Dương Phương bận xong chuyện trong nhà đến tìm, một mặt đến tìm bọn trẻ một mặt cũng dự định nhân cơ hội này từ mấy cư dân của khu dân cư nghe ngóng một chút vê việc thuê nhà.
Hỏi thời gian, Lâm Trình dự định trở về, nhưng nhìn Lâm Mạt Mạt bên cạnh hai mắt đã sắp dính lên ti vi nhà người ta, Lâm Trình chỉ có thể giao Lâm Mạt Mạt cho Dương Phương, lại dặn dò một tiếng với người quay phim cách đó không xa, bản thân trở về nơi bọn họ ở trước.
Trở về khu lều trại, Hồ Mậu bên cạnh nhìn thấy Lâm Trình cầm giấy dán tường và công cụ dán thì cực kỳ bất ngờ.
"Anh định ở trong phòng này dán giấy dán tường?" Hồ Mậu hỏi.