Chương 352: Chương 352
Chương 352: Chương 352Chương 352: Chương 352
Trước kia lúc Lâm Trình trở về đèn của khu chung cư bên cạnh còn chưa sáng, bởi vì trời tối, anh ta cũng không chú ý Lâm Trình mua gì mang về, lúc này mượn ánh sáng của đèn mới nhìn rõ là một cọc giấy dán tường.
Lâm Trình gật đầu : "Dán lên sẽ đẹp hơn một chút."
Trước kia phòng của bọn họ là dùng tấm gỗ cũ kỹ của tủ và cửa chính hợp thành, mỗi tấm cửa tủ lớn bé không giống nhau cho nên mặt tường' trong phòng cũng là không đồng đều.
Cho dù sau này Lâm Trình lại tìm tấm thép màu kẹp xốp lát phẳng một lượt mặt tường' mặt trong, Lâm Mạt Mạt cũng cố gắng muốn lau bức tường sạch hơn một chút, nhưng cả phòng nhìn vẫn cực kỳ tồi tàn như cũ.
Trước kia Hồ Mậu không hề tán thành cách làm này của Lâm Trình, chung quy bọn họ cũng không ở đây lâu, hoàn toàn không cần thiết phải khổ như vậy, nhưng mà hai ngày nay tiếp xúc với hai bố con, Hồ Mậu hầu như có thể hiểu cho phần suy nghĩ này của Lâm Trình.
"Đúng lúc tôi bên này cũng bận xong rồi, phải đợi đến 11h mới đi ra ngoài, lúc này cũng không có việc gì, giúp anh một tay vậy.'
Một bên khác Hoàng Dương đúng lúc làm xong việc thấy vậy, cũng sang giúp đỡ.
Lúc trước Lâm Trình mua đèn nhỏ năng lượng mặt trời, lại cộng thêm bóng đèn kéo từ bên Hoàng Dương sang, chiếu sáng lên toàn bộ căn phòng.
Nhà Hoàng Dương có công cụ, rất nhanh đã trộn xong hai thùng keo gạo nếp.
Lâm Trình và Hồ Mậu cùng nhau dọn ít đồ gia dụng từ trong nhà ra ngoài nhà, lại câm giấy ráp mài giũa một lượt bức tường' tăng thêm độ thô ráp.
Mấy người làm xong công việc chuẩn bị bắt đầu dán giấy dán tường.
Ngoài một cuộn giấy dán tường hình vẽ phim hoạt hình ra, những giấy dán tường khác Lâm Trình mua đều là kiểu dáng vạch sọc thẳng đứng tương tự nhau, cũng không cần cố tình đi đối hoa văn, vì vậy lãng phí cũng không nhiều lắm.
Vốn dĩ phòng không lớn, lại cộng thêm ba người cùng nhau làm việc, rất nhanh đã dán xong giấy dán tường lên toàn bộ căn phòng.
Còn thừa ít nguyên liệu và giấy dán tường Lâm Trình cũng không có lãng phí, lại đem cái khung gỗ của giường đã bị tháo vải rách bên ngoài ra bọc lại một lượt.
Một bên khác Lâm Mạt Mạt vẫn còn nhớ lúc trước giao hẹn với Lâm Trình: xem xong một tập thì trở về.
Thế là sau khi tập chương trình vượt qua thử thách kia kết thúc, Lâm Mạt Mạt tự giác đi cùng với Dương Phương trở về nơi ở của bọn họ.
"ba."
n
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra Lâm Mạt Mạt còn tưởng mình đi nhầm, xấu hổ mà nói câu "xin lỗi", vội vàng rời khỏi phòng.
Nhưng mà, vừa rời khỏi phòng, Lâm Mạt Mạt lại trợn tròn mắt.
"Không sai mà... Lâm Mạt Mạt nhìn thoáng qua giấy dán tổ chương trình Cuộc sống với bố) ở góc mái hiên còn có máy quay phim, tự mình lẩm bẩm.
Lâm Mạt Mạt lại cẩn thận dè dặt đẩy cửa phòng ra một cái khe hở, thò đầu vào trong nhìn, sau đó lại như là không tin mà dùng sức dịu mắt, muốn xác định bản thân có phải nhìn nhầm rồi không.
Đây là, giọng Lâm Trình ẩn chứa ý cười vang lên phía sau Lâm Mạt Mạt: "Chính là nhà của con."
“Thật sự?!" Lâm Mạt Mạt kinh ngạc nhìn Lâm Trình.
Nhìn Lâm Trình đẩy cửa nhà, Lâm Mạt Mạt cũng theo bên cạnh Lâm Trình đi vào phòng.
"Nhà chúng ta sao lại trở thành đẹp như vậy." bé vừa đi ra ngoài có một lúc mà thôi.
Lâm Mạt Mạt há to miệng, hai mắt đánh giá bốn xung quanh nhà, giống như không muốn bỏ qua bất kì chỉ tiết nào.
Bởi vì Lâm Trình mua giấy dán tường không phải là một màu sắc và hoa văn, bởi vậy kiểu dáng mỗi nơi trong nhà cũng không giống nhau.
Đối diện cửa phòng, một mặt tường dựa giường kia là giấy dán tường kiểu dáng hoạt hình, màu nền giấy dán tường là màu vàng nhạt pha chút hồng phấn, phía trên là màu nâu đường nét vẽ thành các loại mèo nhỏ, sóc nhỏ, thỏ nhỏ... hình ảnh của hình dạng phim hoạt hình.
Trên ba mặt tường khác là giấy dán tường vạch sọc đứng, màu vàng nhạt, màu hông tươi, màu nâu nhạt, màu ngà, màu sắc không giống được Lâm Trình xen kẽ dán lên trên tường. Mặc dù mặc sắc không giống, nhưng bởi vì hệ màu tương tự cho nên nhìn lên cũng không cảm thấy đột ngột, ngược lại lại có loại cảm giác đặc biệt, sinh động lại hài hòa.
Trang trí giấy dán tường xong, ngôi nhà nhỏ có vẻ vô cùng ấm áp, nếu như không nhìn bên ngoài, thậm chí cơ bản sẽ không nghĩ đến đây là một ngôi nhà ở trong khu lều trại.