Chương 421: Chương 421
Chương 421: Chương 421Chương 421: Chương 421
Sau khi tiễn hai người Trân Vũ và Vương Hi, Lâm Trình cùng Lầm Mạt Mạt thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về Tân Giang Nhất Phẩm.
Tuy nhiên ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, nhà chính của nhà họ Lâm lại xuất hiện mấy vị khách không mời mà đến.
"Vườn hoa phía trước bị làm sao vậy, tại sao mấy pho tượng ở đây đều bị chuyển đi rồi?"
"Còn nữa, mấy cây hoa mới này, trông từ bao giờ thế? Trông xấu chết đi được, mấy cây ban đầu đâu rồi?"...
Hai ba con Lâm Trình với Lâm Mạt Mạt còn chưa ra tới cửa, đã nghe thấy âm thanh sắc bén từ bên ngoài truyền tới. Ngay sau đó, lập tức thấy Lâm Chấn Minh cùng vợ của ông ta là Dương Tuyết Phân và Lâm Tranh từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có hai trợ lý đi cùng. Trong tay hai người trợ còn xách theo bao lớn bao nhỏ hành lý.
Vừa vào đã đụng phải Lâm Trình với Lâm Mạt Mạt, gia đình ba người của Lâm Chấn Minh cũng vô cùng sửng sốt.
Sau khi phản ứng lại, Dương Tuyết Phân nở một nụ cười giả tạo với Lâm Trình, mở miệng nói: "Lâm Trình à, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy cháu vê nhà, như thế nào, trở vê gặp ông nội?”
"Cũng phải..." Dương Tuyết Phân rũ mắt, giả vờ thở dài một hơi, nói: 'Không phải thím nói cháu, hiện tại ông nội cũng lớn tuổi rồi chỉ muốn con cháu tới chơi với ông nhiều hơn, cháu với ông cụ có thâm thù đại hận gì đi nữa cũng nên bỏ qua đi."
Dương Tuyết Phân bày ra bộ dáng trưởng bối nhìn về phía Lâm Trình, đến khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Trình, lúc này Dương Tuyết Phân mới có chút chột dạ mà di dời tâm mắt.
Ánh mắt của Dương Tuyết Phân lại rơi vào Lâm Mạt Mạt đang đứng cạnh Lâm Trình.
"Đây là đứa bé kia à? Mặc dù là bị người phụ nữ Diệp Vân kia thiết kế, bày trò hãm hại mà có, nhưng mà đứa bé này lớn lên nhìn rất giống chị dâu nha." Vẻ mặt của Dương Tuyết Phân tràn đầy ý cười nói, nhưng những lời này của bà ta dường như lôi lại sự kiện năm đó lên trào phúng một lần.
Bắt gặp ánh mắt của bà ta, theo bản năng Lâm Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng mà giây tiếp theo, bé lại tiến lên một bước chắn phía trước Lâm Trình bày ra bộ dáng muốn bảo vệ.
Những người trước mặt này mơ hồ xuất hiện trong giấc mơ của bé, mặc dù bọn họ không phải hung thủ chính hại bé, hại Lâm Trình cùng với ông cụ Lâm, nhưng bọn họ cũng không phải người tốt.
Tư thế bảo vệ của Lâm Mạt Mạt khiến Lâm Chấn Minh, Dương Tuyết Phân mấy người bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ đồng thời cũng không vui vẻ gì.
Bà ta âm thầm hừ lạnh một tiếng, Dương Tuyết Phân lại cười cười, tìm cho mình một bậc thang: "Đứa nhỏ này chắc là sợ người lạ đi."
Nói xong, Dương Tuyết Phân mang bộ mặt giả vờ hiên lành nói với Lâm Mạt Mạt: "Đừng sợ, chúng ta không phải người ngoài, đây là chú hai của ba con, cũng chính là ông chú của cháu, ta là vợ của ông ấy, còn có nó, là em họ của ba cháu, cũng chính là chú của cháu."
Sau khi Dương Tuyết Phân nói xong, Lâm Chấn Minh cùng với con trai lớn Lâm Tranh cũng nhìn về phía Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt không trả lời đối phương, sự cảnh giác trong mắt lại tăng thêm vài phân.
—— Đôi khi, cảm nhận của trẻ con còn nhạy bén hơn cả người trưởng thành. Mặc dù ba người trước mặt này giả vờ rất thân thiện, nhưng Lâm Mạt Mạt rõ ràng có thể cảm giác được đối phương cũng không hề thích bé.
Nhưng mà, bé cũng không thích bọn họ.
Lâm Mạt Mạt vểnh lên miệng.
Dáng vẻ này của bé làm cho Lâm Trình nghĩ tới một cái từ: Xù lông.
Lâm Trình âm thâm buồn cười, nhưng trong lòng lại đắc ý.
Con gái quả nhiên không phí công nuôi dưỡng.
Lâm Trình thầm nghĩ.
Thấy tròng mắt của Lâm Mạt Mạt sắp trừng ra ngoài, lúc này Lâm Trình mới dắt tay bé, đem người kéo đến bên cạnh mình, cũng mang theo bộ dáng muốn bảo vệ.
Sau Lâm Trình nhìn về phía ba người Lâm Chấn Minh, mở miệng nói: "Không cần thiết phải nhận thân thích."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí giữa hai bên như lâm vào bế tắc.
Lúc này, Lâm Chấn Minh vẫn luôn không nói gì rốt cuộc không nhịn được mở miệng, nhìn về phía Lâm Trình, lạnh lùng nói: "Lâm Trình, tại sao cháu lại nói chuyện như thế."
Dương Tuyết Phân trong mắt lóe sáng, chạy nhanh tới phụ họa nói: "Đúng vậy, việc giữa anh trai và mẹ cháu, cháu oán hận cái nhà này, nhưng cháu cũng không thể không nhận nhà họ Lâm.”