Chương 444: Chương 444
Chương 444: Chương 444Chương 444: Chương 444
Vì không để cho cháu gái của mình cảm thấy kiến thức của mình không bằng lão già họ Tiền kia, ông cụ Lâm nhấp một ngụm trà, nói vê văn hoá trà với Lâm Mạt Mạt.
Chỉ là, ông cụ Lâm cũng chỉ biết một vài điều vê trà mà thôi, không lâu sau đó, ông cụ đã nói hết "hàng tồn".
Ông cụ Lâm xấu hổ uống một ngụm trà, giải vây cho mình nhưng cũng không quên "kéo dẫm' ông cụ Tiền một trận: "Hầu hết thời gian của ông đều dành để làm việc, bận rộn quản lý công ty của nhà chúng ta, chẳng giống lão già họ Tiền kia, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến những thứ vụn vặt, không làm việc chính..."
Ông cụ Lâm cũng không nói dối: mặc dù tài sản mà tổ tiên nhà họ Lâm để lại không ít, nhưng thực sự được tổ chức và phát triển là từ đời ông cụ Lâm.
Nghe ông cụ Lâm nói về công ty nhà bọn họ, Lâm Mạt Mạt bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, liền hỏi tiếp: "Ông cố ơi, ba nói công ty nhà chúng ta rất lớn, có phải thật không ạ?”
"Rất lớn, tất nhiên là rất lớn." Ông cụ Lâm nói với vẻ tự hào: nhà họ Lâm không chỉ có công ty lớn, mà sản nghiệp của nhà họ Lâm còn lớn hơn nhiều.
Chỉ nói không đủ, ông cụ Lâm dẫn Lâm Mạt Mạt lên tầng hai, vào thư phòng của mình.
Đi sau hai người, người quay phim của chương trình vốn muốn theo vào trong, nhưng khi nhìn thấy ông cụ liếc mắt ra hiệu bảo chờ một lát, anh ta chỉ đành đứng ở ngoài cửa.
Cánh cửa được đóng lại, ông cụ Lâm dẫn Lâm Mạt Mạt vào phòng bảo mật bên cạnh thư phòng.
"Đến đây, để cháu xem nhà chúng ta có bao nhiêu tài sản." Ông cụ Lâm nói, đồng thời lấy từ tủ ở sau lưng ra một cái hộp lớn đựng tài liệu và hồ sơ."Cái này là chứng chỉ tài sản bất động sản trong nước của nhà chúng ta, cái này là chứng chỉ sở hữu đất ở nước ngoài, những thứ này là tài liệu của cảng biển của nhà chúng ta, những cái này là kho lưu trữ, cái này là nhà máy, còn đây là tài liệu của các công ty con, còn có..."
Ông cụ Lâm lấy ra một đống đồ khiến Lâm Mạt Mạt nhìn mà hoa cả mắt.
Mặc dù bé chưa có khái niệm rõ ràng vê những thứ này, nhưng bé cũng hiểu một điều: tài sản của nhà họ hình như thực sự rất nhiều.
"Trước đây, tất cả mọi thứ đều do ông cố quản lí ạ?" Lâm Mạt Mạt nhìn ông cụ Lâm hỏi.
Nhìn thấy cháu gái đang sùng bái nhìn mình, ông cụ Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Ừm, để lo liệu tài sản lớn như vậy, không phải chuyện dễ dàng đâu." Sau khi "khoe khoang" một hồi, nhìn thấy Lâm Mạt Mạt không hiểu gì cả, vẻ mặt trợn mắt há mồm, ông cụ Lâm tiếp tục cười nói: "Nhưng mà, không phải tất cả đều phải tự mình làm đâu, những mảnh đất này, dinh thự, bất động sản chỉ cần sắp xếp những người phù hợp để quản lí và giám sát định kỳ là được, nhà máy, cảng biển có thể giao cho những người đáng tin cậy để quản lý, các công ty con cũng có thể ủy thác cho các quản lý chuyên nghiệp điều hành, còn việc cháu cần làm là những lúc cần phải đưa ra quyết định, thì cần phải đưa ra lựa chọn đúng đắn."
Những gì ông cụ Lâm nói sau đó, đối với Lâm Mạt Mạt vẫn có hơi khó hiểu, nhưng bé vẫn nghiêm túc gật đầu.
"Còn cái đống kia là gì ạ?" Lâm Mạt Mạt phát hiện ở góc phòng vẫn còn một đống sách và tài liệu, cho nên tò mò hỏi.
"Cái đó tạm thời không thể cho cháu xem." Ông cụ Lâm nói.
"Tại sao vậy ạ?" Lâm Mạt Mạt theo bản năng hỏi.
"Đó là quà trưởng thành ông chuẩn bị cho cháu, phải chờ đến khi cháu trưởng thành mới cho cháu xem, hiện tại tạm thời giữ bí mật, haha." Ông cụ Lâm bí ẩn nói.
Đống đó là ông cụ Lâm chuẩn bị cho cháu gái của mình trên danh nghĩa cá nhân, từ khi biết đến sự tồn tại của Lâm Mạt Mạt, ông cụ đã luôn chuẩn bị những thứ này, tài sản này sẽ chuyển sang tên bé khi bé trưởng thành, lúc đó, ông cụ Lâm hy vọng mình vẫn có thể tự tay tặng món quà này cho Lâm Mạt Mạt.