Chương 445: Chương 445
Chương 445: Chương 445Chương 445: Chương 445
Lúc này, Lâm Trình ở bên ngoài đi vào.
"Được rồi, lúc này cho con bé xem những thứ này, con bé cũng không hiểu." Lâm Trình nhướng mày nói: Nếu bây giờ đặt một cửa hàng nhỏ có thể chạm đến cùng với những quyển sách này song song nhau trước mặt Lâm Mạt Mạt, có thể bé sẽ thích cửa hàng hơn.
"Cháu đưa con bé về, còn ông thì nên nghỉ ngơi rồi." Lâm Trình nói.
Thấy Lâm Trình ioois mình đi nghỉ ngơi, ông cụ Lâm có chút không vui: "Bây giờ mới mấy giờ, dù sớm hay muộn cũng không quan trọng, ông đã già rôi còn không có thời gian của riêng mình à?"
Chưa đợi Lâm Trình nói lại, Lâm Mạt Mạt đã nhanh chóng nói:
"Ông Chu đã nói, mỗi tối ông cố phải nghỉ ngơi lúc 9 giờ 30 phút, hơn nữa càng già càng phải tuân thủ thói quen đều đặn này để giữ gìn sức khỏe." Lâm Mạt Mạt nghiêm túc, cộng thêm một chút nghiêm trang nói với ông vụ Lâm.
Nếu câu nói này là Lâm Trình nói, có lẽ ông cụ Lâm sẽ phản bác, nhưng khi Lâm Mạt Mạt nói, ông cụ lập tức tiếp nhận ý kiến này.
"Được rồi, tốt tốt, giữ thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ." Ông cụ Lâm cười đáp.
Cho đến khi "giám sát" ông cụ Lâm đi nghỉ ngơi, Lâm Mạt Mạt mới cùng với Lâm Trình rời đi. ...
Lúc hai người trở về căn nhà ở Tân Giang Nhất Phẩm, Lâm Mạt Mạt không nhịn được, nhanh chóng giặt sạch bộ đồng phục mới nhận hôm nay, sau đó sấy khô, xếp gọn, đặt vào tủ quần áo."
Sau đó, Lâm Mạt Mạt lấy những cuốn sách giáo khoa đã nhận ra, cẩn thận viết tên của mình và tên lớp mới lên trang đầu tiên, sau đó bao từng quyển sách bằng những bìa bao mới mua.
Lâm Mạt Mạt ngồi xổm trước sofa, tập trung bao sách, hoàn toàn quên mất thời gian. Cho đến khi Lâm Trình đi tới, gọi: Lâm Mạt Mạt."
"Dạ?" Lâm Mạt Mạt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lâm Trình.
"Bây giờ là mấy giờ rôi?" Lâm Trình hỏi lại, giọng nói có chút nghiêm túc.
Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt thẳng lưng, Lâm Trình đang nhắc nhở bé nên đi ngủ rồi, chỉ là những quyển sách trước mặt vẫn chưa được bao xong, Lâm Mạt Mạt không nỡ đi ngủ.
"Dạ, con biết rồi, chỉ còn một lát thôi, bao xong cuốn cuối cùng con sẽ đi ngủ ngay."Sáng mai ở công ty có cuộc họp sớm, nếu con không dậy, ba sẽ không gọi con." Lâm Trình lôi thủ đoạn đe dọa ra với Lâm Mạt Mạt.
Vừa dứt lời, quả nhiên tay của Lâm Mạt Mạt dừng lại. Nhưng chỉ vài giây sau, bé đã nhanh chóng bình tĩnh lại, tự tin nói: "Con có tự dậy được."
Nói xong, Lâm Mạt Mạt hình như sợ Lâm Trình sẽ cản trở mình nữa, còn nói thêm một câu: "Ba, chúc ngủ ngon."
Sau đó, bé tiếp tục bao sách không thèm ngẩng đầu lên. Dáng vẻ chơi xấu này, so với trước đó bé từng nghiêm túc khuyên ông cụ Lâm đi ngủ đúng giờ là hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bật cười.
[Mạt Mạt, em đã quên những gì em nói với ông nội cách đây 1 tiếng rồi à?]
[Hoá ra Lâm Mạt Mạt tiêu chuẩn kép, haha. ]
[Điển hình của tiêu chuẩn kép... ]
[Nhìn biểu cảm của Lâm Trình, tôi đoán bây giờ trong lòng anh ấy đang tự nên thuyết phục hay áp dụng biện pháp cưỡng chế. |
[Con cái không nghe lời, không đi ngủ đúng giờ thì phải làm sao đây? Câu cửa miệng: đánh một trận là xong. |
[Đánh một lần không đủ thì đánh hai lần. |
[Haha, không, tôi chắc chắn Lâm Trình đang tự động nhắc nhở bản thân: "Đang quay chương trình, tôi là một ông ba hiền từ. |
Đối diện với con gái chơi xấu, Lâm Trình thật sự vừa buồn cười vừa tức giận, cũng cảm thấy đau đầu.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Trình vẫn tiến lại trước mặt Lâm Mạt Mạt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả còn đang nghĩ Lâm Trình chuẩn bị áp dụng biện pháp cưỡng chế để bắt Lâm Mạt Mạt đi ngủ. Thì thực tế, Lâm Trình chỉ ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Mạt Mạt, cúi xuống trước bàn trà lấy những cuốn sách giáo khoa còn lại, cùng nhau bao sách với Lâm Mạt Mạt.
Dù nói là cùng nhau, nhưng thực tế thì Lâm Trình làm nhanh hơn Lâm Mạt Mạt rất nhiều.
Cho nên, trước khi Lâm Mạt Mạt có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui của việc bao sách mới, Lâm Trình đã nhanh chóng giành lấy tất cả sách giáo khoa trước mặt bé.
Lâm Mạt Mạt: "..." Bỗng cảm thấy niêm vui đã bị cướp đi là sao?
"Được rồi, giờ đi rửa mặt rồi đi ngủ." Lâm Trình nói.
"Nhưng, cái này. " Lâm Mạt Mạt đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Trình, bé cúi đầu ngoan ngoãn ôm sách lên, quay về phòng của mình.
[Ha ha, cái này gọi là "ma cao một thước, đạo cao một trượng '†]
[Nhưng mà nói lại thì, Mạt Mạt phần lớn thời gian vẫn rất ngoan ngoãn. |