Chương 53: Chương 53
Chương 53: Chương 53Chương 53: Chương 53
Lâm Trình nhíu mày, định thương lượng với chương trình để đổi nhà cho họ, nhưng lại nhìn thấy Lâm Mạt Mạt đã bước vào phòng, đạp trên mặt nước chưa khô.
Lâm Mạt Mạt đi vào kiểm tra nhà thật cẩn thận: Tình hình "tổ ấm' còn tồi tệ hơn những gì bé tưởng tượng, nhưng cũng còn có thể chấp nhận được.
"May mà trong nhà không có những thiết bị có giá trị." Lâm Mạt Mạt thầm nghĩ.
Không nghe thấy giọng của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt nghi vấn quay đầu chỉ thấy anh đang đứng ở cửa, khuôn mặt hơi u ám.
Lâm Mạt Mạt không biết Lâm Trình đang nghĩ xem chương trình để họ chuyển vào đây ở đã suy xét đến tính an toàn và khả năng sinh sống của ngôi nhà có hợp lý hay không, thấy Lâm Trình không vui, bé nghĩ anh đang buồn vì thấy ngôi nhà bị nước lụt.
"Chỉ cần dọn dẹp một chút là được." Lâm Mạt Mạt an ủi nói với Lâm Trình.
Nói xong, Lâm Mạt Mạt lại chạy tới cạnh cửa sổ, chỉ vào kính cửa sổ, nói với Lâm Trình: "Ba xem, bên ngoài cửa sổ đã được mưa rửa sạch rồi!"
Cửa sổ này đã được Lâm Trình cố định vào khung cửa sổ, trước đó khi Lâm Mạt Mạt làm vệ sinh, bé chỉ có thể lau bên trong phòng, nhưng trên kính vẫn còn bụi bẩn.
Một trận mưa đã rửa sạch bụi bẩn trên kính cửa sổ, khiến ngôi nhà trở nên sáng sủa hơn.
Ít nhất chứng tỏ trận mưa hôm qua không hoàn toàn là chuyện xấu.
Nhìn Lâm Mạt Mạt cố gắng chứng minh ngôi nhà vẫn còn khả năng ở được, ý nghĩ trong lòng Lâm Trình bỗng có chút thả lỏng.
"Hơn nữa tường cũng sạch hơn chút." Lâm Mạt Mạt lại chỉ vào tường.
Lâm Trình lướt qua, cuối cùng thở một hơi, nói: "Được rồi, dọn dẹp đi."
"Dạt"
Tối qua nhà bị dột nước rất nghiêm trọng, mặc dù Lâm Mạt Mạt đã cố gắng cứu chữa, nhưng chăn và drap của bọn họ vẫn bị ướt gần hết.
Lâm Mạt Mạt chuẩn bị đi sửa chăn drap nhưng bị Lâm Trình ngăn lại.
"Đi qua bên kia ngồi đi, ba sẽ lo việc này,' Lâm Trình nói với Lâm Mạt Mạt.
Nghe vậy, Lâm Mạt Mạt theo bản năng vội vàng phản đối: "Con có thể làm được."
Lâm Trình liếc mắt nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của Lâm Mạt Mạt, không đánh giá được liệu bé có thể ôm chăn đã thấm rất nhiêu nước không, nhưng hiện tại chăn đã hoàn toàn ướt, nếu không cẩn thận có thể làm ướt người.
"Muốn tiêm thuốc hạ sốt lân nữa?" Nhìn vẻ mặt quật cường của bé, Lâm Trình hỏi ngược lại.
Câu nói này rất có hiệu quả, thật sự khi nghe ba từ "thuốc hạ sốt", biểu cảm trên mặt Lâm Mạt Mạt đã thay đổi.
Trước đó khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Trình đã lừa bé là thuốc hạ sốt không đắt, nhưng vừa rồi bé đã lén đếm tiền trong túi quần, thiếu đi chính xác là 128 tệ. Chỉ mới vào bệnh viện một lần mà đã khiến gia đình họ rơi vào khủng hoảng kinh tế, nếu lặp lại lần nữa, tình hình tài chính của gia đình họ chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
"Không muốn." Lâm Mạt Mạt lắc đầu.
"Vậy thì đứng sang một bên." Lâm Trình nói.
Lần này, Lâm Mạt Mạt rất phối hợp đứng sang một bên.
Lâm Trình đưa chăn ra ngoài, vắt khô nước.
Lâm Mạt Mạt vốn muốn giúp đỡ nhưng bị ánh mắt Lâm Trình cản lại.
Lâm Trình mang chăn ra sân, treo lên, Lâm Mạt Mạt cũng theo sau.
Nhìn Lâm Mạt Mạt đuổi theo mình, Lâm Trình nhíu mày: "Sao lại đến đây?"
"Dạ..." Lâm Mạt Mạt do dự, chỉ vào chăn treo trên dây: "Tháo vỏ chăn ra sẽ khô nhanh hơn."
Lâm Trình: ”...'
Sau một hồi lâu, bé theo sau mình, không phải vì tò mò mà là lo lắng anh không làm được, đến đây làm hướng dẫn viên cho anh à?
Nhưng suy nghĩ lại, hình như cũng đúng.