Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân (Dịch Full)

Chương 54 - { Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân : Chươnng 94: Chương 9+4

{ Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân : CHƯƠNnG 94: Chương 9+4 { Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân : CHƯƠNnG 94: Chương 9+4{ Tham Gia Gameshow, Mạo Danh Baba Hóa Tình Thân : CHƯƠNnG 94: Chương 9+4

Che giấu chút xấu hổ trong mắt, Lâm Trình bình tĩnh lấy chăn xuống, tháo vỏ ra, treo lên lại.

Nhìn thấy Lâm Trình đã được mình "dạy", Lâm Mạt Mạt cảm thấy vui mừng, gật gật đầu chạy vào nhà. ...

Lâm Trình treo chăn ga lên, vào nhà thì thấy Lâm Mạt Mạt đang lau nước trên sàn bằng cái chổi lau ngoài kia.

Với đứa trẻ này "không chịu ngoan" và "không nghe lời" này, Lâm Trình có chút đau đầu.

"Không phải đã nói là đừng làm rồi sao?"

"Cái này rất đơn giản mà."

Lâm Mạt Mạt nói xong, như muốn chứng minh việc này thực sự rất đơn giản, bé lại một lần nữa làm cho Lâm Trình nhìn.

Cây lau đã ngấm nước không thể hút thêm nước nữa, nhưng Lâm Mạt Mạt không vắt khô mà trực tiếp dùng cây lau ướt quét nước từ khắp nơi trong nhà, sau đó đẩy tới bên cạnh bồn nước ở ngoài.

Nhiều nên nhà bê tông trong căn hộ cũ đã bị ăn mòn.

Sau khi đẩy những nước này đến bên cạnh bồn nước, chúng sẽ nhanh chóng chảy qua một khe nứt bị ăn mòn đến cống thoát nước.

Nhìn cách làm việc rất quen thuộc thành thạo của Lâm Mạt Mạt, khoé miệng Lâm Trình giật giật: Thực sự không biết nên nói cô bé này thông minh hay kinh nghiệm sống quá phong phú đây.

Sau khi hai cha con đã dọn dẹp, căn nhà này cuối cùng cũng trở lại trạng thái có thể ở được.

Một đêm khác trôi qua.

Sáng hôm sau, Lâm Trình chuẩn bị đi làm.

Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn Lâm Mạt Mạt đang ngồi trong nhà một cái, nhấn mạnh: "Ba đi làm, con phải ở yên đây, không được chạy lung tung."

"Dạ." Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn trả lời.

"Không được ra khỏi cổng khu dân cư." Lâm Trình nói thêm.

"Dạ dạ." Lâm Mạt Mạt tiếp tục gật đầu. < ° > Chương 54: Chương 54

Che giấu chút xấu hổ trong mắt, Lâm Trình bình tĩnh lấy chăn xuống, tháo vỏ ra, treo lên lại.

Nhìn thấy Lâm Trình đã được mình "dạy", Lâm Mạt Mạt cảm thấy vui mừng, gật gật đầu chạy vào nhà. ...

Lâm Trình treo chăn ga lên, vào nhà thì thấy Lâm Mạt Mạt đang lau nước trên sàn bằng cái chổi lau ngoài kia.

Với đứa trẻ này "không chịu ngoan" và "không nghe lời" này, Lâm Trình có chút đau đầu.

"Không phải đã nói là đừng làm rồi sao?"

"Cái này rất đơn giản mà."

Lâm Mạt Mạt nói xong, như muốn chứng minh việc này thực sự rất đơn giản, bé lại một lần nữa làm cho Lâm Trình nhìn.

Cây lau đã ngấm nước không thể hút thêm nước nữa, nhưng Lâm Mạt Mạt không vắt khô mà trực tiếp dùng cây lau ướt quét nước từ khắp nơi trong nhà, sau đó đẩy tới bên cạnh bồn nước ở ngoài.

Nhiều nên nhà bê tông trong căn hộ cũ đã bị ăn mòn.

Sau khi đẩy những nước này đến bên cạnh bồn nước, chúng sẽ nhanh chóng chảy qua một khe nứt bị ăn mòn đến cống thoát nước.

Nhìn cách làm việc rất quen thuộc thành thạo của Lâm Mạt Mạt, khoé miệng Lâm Trình giật giật: Thực sự không biết nên nói cô bé này thông minh hay kinh nghiệm sống quá phong phú đây.

Sau khi hai cha con đã dọn dẹp, căn nhà này cuối cùng cũng trở lại trạng thái có thể ở được.

Một đêm khác trôi qua.

Sáng hôm sau, Lâm Trình chuẩn bị đi làm.

Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn Lâm Mạt Mạt đang ngồi trong nhà một cái, nhấn mạnh: "Ba đi làm, con phải ở yên đây, không được chạy lung tung."

"Dạ." Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn trả lời.

"Không được ra khỏi cổng khu dân cư." Lâm Trình nói thêm.

"Dạ dạ." Lâm Mạt Mạt tiếp tục gật đầu.

Lúc này, Lâm Trình đột nhiên thay đổi chủ đề, thuận miệng hỏi: "Còn rất nhiêu phế liệu ở dưới nhà phải không?”

"Vẫn còn rất nhiều,' Lâm Mạt Mạt theo bản năng đáp, sau khi suy nghĩ một chút, bé nói tiếp: "Còn lại khoảng bảy tám mươi chai, con đã phân loại xong rồi. Còn có hai cục giấy nữa, chắc khoảng hai chục cân, nhưng vì hôm qua trời mưa, có thể nó nặng hơn một chút, ngoài ra...

Bé nói đến giữa chừng, đối diện với ánh mắt của Lâm Trình, bé mới phát hiện mình bị hố.

Lâm Trình: ”....

Lâm Mạt Mạt: ˆ...

Lúc này, trên làn đạn lên một câu: [Sợ nhất là không khí bỗng nhiên yên lặng. ]

"Có phải con còn định đi bán số phế phẩm còn lại đúng không?" Lâm Trình

"Không có..." Lâm Mạt Mạt trả lời nhỏ hơn cả tiếng ve.

Nhìn đứa bé trước mặt, Lâm Trình lại cảm thấy đau đầu.

"Ở nhà đi, không được đi đâu." Giọng nói của Lâm Trình có một chút nghiêm khắc.

"Dạ..." Lâm Mạt Mạt khẽ gật đầu.

Lúc này, Lâm Trình thở dài một, tiếp tục nói: "Được rồi, đi làm với ba."

"Thật không?" Lâm Mạt Mạt giật mình nhìn về phía Lâm Trình.

"Ừ"

"Con có làm phiên ba không?" Lâm Mạt Mạt không chắc chắn hỏi.

"Không đến mức đó." Tốt hơn là để bé ở nhà —— một mình, không biết đứa bé này sẽ tạo ra một sự kiện "khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng" gì nữa.

Nói xong, Lâm Trình lại nói: "Đi thôi, khóa cửa kỹ lại."

"Dạ." Lâm Mạt Mạt nhanh chóng dọn dẹp xong, đi theo Lâm Trình ra khỏi nhà.

Trên đường đi, Lâm Mạt Mạt ngồi trên chiếc xe ba bánh điện của Lâm Trình, trên mặt mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm hát.

Lâm Trình nhìn qua một cái, hỏi: "Cười cái gì?"

"Không có gì." Lâm Mạt Mạt lắc đầu nụ cười trên mặt không giảm: bé cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất vui.

"Ba ba uống nước không?" Lâm Mạt Mạt đưa cốc nước đến gần Lâm Trình.

Nhìn cái cốc nước quá quen thuộc này, khoé môi Lâm Trình giật giật.

"Không khát, tự mình uống đi."

'Dạ'

Lâm Mạt Mạt mở nắp cốc chuẩn bị uống, đột nhiên nhớ ra, cái cốc này được bé dùng để đựng nước mưa tạm thời hôm qua, vì sáng nay đi hơi vội, nên bé đã quên rửa.

Lâm Mạt Mạt lặng lẽ thu cốc lại.
Bình Luận (0)
Comment