Chương 70: Chương 70
Chương 70: Chương 70Chương 70: Chương 70
Khi nhìn thấy Lâm Mạt Mạt nhìn chăm chú vào viên kẹo trong tay mình, Lâm Trình hỏi: "Sao vậy, không thích?"
"Không có gì ạ." Lâm Mạt Mạt lắc đầu đưa hai viên kẹo trong tay mình đến trước mặt Lâm Trình, nói tiếp: "Hai viên này giống nhau."
Lâm Trình: ”...
Anh chỉ tiện tay lấy mà thôi, thực sự không chú ý mình đã lấy hai viên kẹo hình nơ giống nhau.
"Hương vị cũng giống nhau." Lâm Trình che dấu một chút cảm thấy tiếc nuối, nghiêm túc nói.
"," Lâm Mạt Mạt gật đầu.
Chỉ là, nhìn viên kẹo "nơ" dư ra kia, trên mặt bé vẫn còn rối rắm.
Ánh mắt của Lâm Trình theo dõi sự thay đổi biểu cảm trên mặt của Lâm Mạt Mạt, khóe môi Lâm Trình giật giật: không biết tính cách cứng nhắc của Lâm Mạt Mạt đến từ đâu nữa.
Nhưng hình như anh cũng giống y vậy?
"Có thể ăn viên thừa đi." Lâm Trình gợi ý.
Gợi ý của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt cảm thấy rất hợp lý.
"Ba ba có muốn ăn không?”
“Con tự ăn đi."
"Được."
Lâm Mạt Mạt mở giấy kẹo ra, đặt chiếc nơ bướm vào miệng, mùi dâu tây ngọt ngào nhanh chóng xâm lấn toàn bộ khoang miệng.
Ngọt quái
Không biết có phải do cảm giác của Lâm Mạt Mạt hay không, bé luôn cảm thấy viên kẹo này ngọt hơn tất cả những viên kẹo mà bé đã từng ăn trước đây.
"Đang xem cái gì vậy?" Ánh mắt của Lâm Trình rơi vào đống tài liệu trong tay Lâm Mạt Mạt, nhớ lại những gì Trần Vũ nói với anh trước đó.
Trước khi Lâm Mạt Mạt kịp trả lời, Lâm Trình đã lấy đống tài liệu trong tay bé đi.
Đúng như dự đoán, trên đó ghi chú đầy đủ đến vài chục trang.
"Con chưa đọc xong."
Lâm Trình nhíu mày, vứt cái đống đó sang một bên, nói với Lâm Mạt Mạt: "Không cần đọc. "Nhưng con sợ khi quay chương trình sẽ làm sai." Lâm Mạt Mạt càng nói càng nhỏ.
Sau khi đọc xong những chú ý mà chị Vương Hi đã đưa cho bé, bé mới ý thức được tuân trước, khi tham gia ghi hình, bé đã làm sai rất nhiều.
Ví dụ như bé không nên nhặt rác trong chương trình, điều đó khiến khán giả nghi ngờ về cuộc sống thật của bé.
Ví dụ như bé không nên dọn dẹp nhà cửa quá sạch sẽ, cần phải tỏ ra ngốc nghếch một chút mới khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Hơn hết bé không nên lo lắng quá nhiều về tiền bạc, điều đó khiến người ta không thích...
"Con không sai, cứ làm những gì con muốn."
"Khán giả có thể không thích con không?" Lâm Mạt Mạt hồi hộp hỏi.
Sau đó, vì bé, người ta sẽ cũng không thích Lâm Trình, sau đó ở trên mạng mắng anh.
Nghe vậy, lúc đâu Lâm Trình muốn nói 'không quan trọng”, nhưng khi nhìn vào với ánh mắt lo lắng của bé, anh đã thay đổi sang giọng điệu chắc chắn: "Sẽ không."
"Thế thì tốt." Lâm Mạt Mạt thả lỏng mỉm cười.
Bé theo bản năng tin tưởng vào lời nói của Lâm Trình. ...
Ở cửa phòng họp, nhìn vào cảnh tượng tình cảm hòa thuận giữa hai "cha con" ở bên trong, Trần Vũ, Vương Hi và Chu Kỳ đều kinh ngạc.
"Có phải do tôi gặp ảo giác rồi không? Sao tôi lại cảm thấy vừa rồi anh Trình có chút dịu dàng nhỉ?" Vương Hi thì thầm.
Chu Kỳ cũng phụ hoạ: "Hơn nữa anh Trình thậm chí còn biết mua đồ ăn cho cô bé!"
"Không thể tin được, cảm giác khi hai người ở chung đã tốt hơn?"
"Tôi cũng thấy vậy, so với trước đây thì tự nhiên hơn rất nhiều."
Nghe thấy những bình luận của hai người, Trân Vũ cũng đồng ý gật đầu.
So với trước đây, chỉ cân Lâm Trình không làm cô bé khóc đã tốt lắm rồi.
Không biết tại sao, Trân Vũ luôn có cảm giác: chương trình này không nên gọi là "cuộc sống với ba ba”, mà nên gọi là "ba ba biến hình:. ...
Buổi chiều, xe của chương trình đến đón Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.
Trên đường, Lâm Mạt Mạt vẫn cầm bốn viên kẹo đó, như thể bé không câm kẹo mà là một món đồ quý giá khác, có lúc cất vào túi để giữ, có lúc lấy ra để ngắm nhìn, thỉnh thoảng còn tự nói lẩm bẩm không biết đang lải nhải cái gì.
Nhìn những động tác hài hước của bé, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khoé môi Lâm Trình, thâm cảm thấy buồn cười.