Chương 71: Chương 71
Chương 71: Chương 71Chương 71: Chương 71
"Nên ăn trước khi đến nơi đấy." Lâm Trình không cảm xúc nhắc nhở.
"Dạ?" Lâm Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào Lâm Trình, đầy nghi vấn.
Không cần chờ Lâm Trình giải thích, Lâm Mạt Mạt lập tức hiểu ra: kẹo cũng thuộc loại "đồ cấm, khi đến nơi ghi hình, chắc chắn sẽ bị chương trình tịch thu.
Mặt của Lâm Mạt Mạt lập tức trở nên buôn râu, nhìn những viên kẹo trong tay, vẻ mặt phân vân: tất nhiên bé không muốn bị người trong đoàn tịch thu, nhưng cũng không nỡ ăn.
Thật khó khăn...
Dư quang còn nhìn thấy hai hàng lông mày của Lâm Mạt Mạt nhíu thành một, Lâm Trình cố gắng nhịn cười.
"Đưa cho ba đi." Lâm Trình giơ tay ra trước mặt Lâm Mạt Mạt, nói, khi nhìn thấy ánh mắt đầy nghi vấn của bé, lại nói: "Ba sẽ tạm thời giữ giùm con."
"Dạ." Sau khi một chút do dự, Lâm Mạt Mạt nói thêm: "Cảm ơn ạ."
"Ừm." Lâm Trình đáp một tiếng, cho viên kẹo vào túi. ...
Xe nhanh chóng đến địa điểm quay mà cả hai đã rút thăm tuần trước, đường Thượng Bắc, hẻm Tẩy Sa.
So với lần quay đầy nguy hiểm và căng thẳng tuần trước, lần này, trong lòng Lâm Mạt Mạt càng thêm chờ mong và có một chút niềm vui khó tả.
Xe dừng ở trước hẻm, Lâm Mạt Mạt đi theo sau Lâm Trình xuống xe.
Bước vào con hẻm rất có nét thời đại, lúc này, đạo diễn và ê-kíp đã đứng trước căn nhà số 4.
"Lại gặp nhau rồi." Thấy Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt đến, đạo diễn mỉm cười chào hai người, sau đó nói: "Căn nhà sau lưng tôi chính là nơi hai cha con sẽ ở trong tuần tới, cảm giác thế nào?”
"Bình thường." Lâm Trình trả lời rất "thật thà”.
Sắc mặt đạo diễn có hơi đông cứng.
Lần này, gia đình Bạch Vũ Lâm rút được công việc làm giảng viên ca hát ở trường đại học, chỗ ở là căn hộ đơn ở trường; Cao Nguyên Khải rút được công việc làm chủ cửa hàng bán vật liệu sắt, sống ở tầng trên của cửa hàng; Đoạn Bắc rút được công việc nhân viên trực điện thoại, nơi ở được công ty sắp xếp; còn gia đình chủ tịch, có lẽ chương trình đã nhận ra điểm nổi bật của con nít nhà giàu, trực tiếp sắp xếp công việc quản lý cao cấp, chỗ ở là căn hộ siêu sang ở trung tâm thành phố.
So với bốn gia đình trên, nhóm của Lâm Trình là "bình thường” nhất. "Vậy, Mạt Mạt cảm thấy chỗ ở này so với tuần trước thì thế nào?" Đạo diễn chuyển mục tiêu sang Lâm Mạt Mạt, hỏi.
Lâm Mạt Mạt cẩn thận nhìn căn nhà trước mặt, nói đúng trọng tâm: "Tốt hơn một chút."
Cũng không nghe được câu trả lời lý tưởng từ Lâm Mạt Mạt, đạo diễn quyết định không tiếp tục lãng phí thời gian với câu hỏi này nữa.
Đạo diễn chỉ vào thùng đồ cạnh bên, hỏi Lâm Mạt Mạt: "Cháu còn nhớ chiếc thùng này không?”
"Nhớ ạ." Lâm Mạt Mạt gật đầu.
"Vậy, cháu đã biết sẽ làm gì tiếp theo rồi đúng không?"
"Vâng ạ, chúng cháu sẽ bị tịch thu đồ."
"Đúng vậy, lần này cháu có mang đồ chơi không?"
"Không có ạ.'
Nói xong, Lâm Mạt Mạt tự vali hành lý của mình để nhân viên hiện trường kiểm tra.
Lâm Trình cũng đứng sau Lâm Mạt Mạt, nộp ví và điện thoại của mình cho nhân viên, cởi áo khoác để kiểm tra.
"Cũng phải tạm thời tịch thu cái này." Nhân viên chỉ mấy viên kẹo trong túi của Lâm Trình nói.
"Tôi bị hạ đường huyết." Lâm Trình không cảm xúc nói.
Nghe vậy, khóe miệng của nhân viên giật giật: nhìn anh có chỗ nào giống người bị hạ đường huyết?! Hơn nữa sao lần trước không thấy anh bị hạ đường huyết?
Nhân viên lén lút lên án trong lòng.
Nhưng chỉ có thể nhìn Lâm Trình mặt không cảm xúc nói năng lung tung, một số người không thể làm gì khác ngoài việc bỏ qua cho những vi phạm nhỏ nhặt này.
"Đã kiểm tra xong, chúng ta sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo."
Đạo diễn lấy hai phong bì từ tay nhân viên, đưa cho Lâm Trình.
"Phòng mà các bạn chuẩn bị ở là phòng số 1 tầng 2, trong phong bì có tổng cộng hai chìa khóa, một chìa là chìa khóa phòng, một chìa là chìa khóa cửa sắt ở bên ngoài, xin hãy giữ cẩn thận. Ngoài ra, trong phong bì còn có hướng dẫn sử dụng và lưu ý của chủ nhà, xin hãy đọc kỹ trước khi di chuyển vào."