Chương 77: Chương 77
Chương 77: Chương 77Chương 77: Chương 77
Với hai bao bột mì lớn và một số chất phụ gia, mẫu men mà chủ hàng tặng thêm, Lâm Trình rời khỏi chợ thực phẩm.
Khi đi qua cổng chợ, Lâm Trình bị hai người trẻ mặc áo quảng cáo gọi lại.
"Xin chào, chúng tôi đang tổ chức một hoạt động từ thiện, chỉ cần tham gia chụp một bức ảnh cười là có thể nhận miễn phí một con búp bê đồ chơi, anh có quan tâm tham gia không?" cô gái trẻ hỏi.
Ở gần bảng triển lãm từ thiện, đã có nhiều người tham gia hoạt động chụp ảnh.
Lâm Trình nhìn một cái, không cảm xúc nói: "Xin lỗi, không có."
Lâm Trình chuẩn bị rời đi, nhưng lại dừng lại trước đống búp bê đồ chơi đó.
"Những con này là miễn phí à?" Lâm Trình dừng lại hỏi nhân viên.
"Đúng, anh có thể chọn bất kỳ con nào trong đó."
"Phải chụp như thế nào?"
"Rất đơn giản, chỉ cân đứng trước bảng từ thiện của chúng tôi, làm tay hình trái tim rồi chụp một tấm ảnh là được." Nhân viên giải thích.
Nhân viên dẫn Lâm Trình đến hàng đợi bên cạnh bảng từ thiện, nhưng anh vẫn chưa hiểu vừa rồi mình nghĩ gì.
Trước đây, khi quay những cảnh đầu tiên, Lâm Trình nghe Lâm Mạt Mạt nói bà cô đã xếp hàng cả đêm ở trung tâm thương mại để lấy một chiếc đèn bàn miễn phí, nhưng trong lòng Lâm Trình nghĩ cách để có được một chiếc đèn bàn như vậy không đáng giá.
Nhưng Lâm Trình chẳng thể ngờ rằng, chính mình lại ấm đầu làm điều ngốc nghếch như vậy.
Đến lượt Lâm Trình.
Lâm Trình đến bên bảng từ thiện, làm tay hình trái tim như yêu cầu.
"Anh có thể cười một chút không?" Nhân viên chụp ảnh nhắc nhở.
Nghe vậy, Lâm Trình công môi một chút.
Lập tức có vài tiếng "đẹp trai" phát ra ở phía bên cạnh.
Chỉ khi Lâm Trình nhận được con búp bê đồ chơi miễn phí và đi xa, những người làm việc phía sau mới phát hiện.
"Người vừa rồi sao lại nhìn quen quen nhỉ?"
"Cậu thấy mọi anh đẹp trai nào cũng đều quen mắt."
"Không phải, tôi nhớ ra rồi... Người vừa rồi hình như là minh tinh, tham gia chương trình giải trí với Đoạn Bắc, tên anh ấy là gì nhỉ..." Cô ấy đến xem đoạn giới thiệu chương trình vì Đoạn Bắc, trong quá trình đó, hình ảnh Lâm Trình có xuất hiện vài giây. Nhưng vì Lâm Trình không nổi tiếng, hơn nữa cũng chỉ có một vài cảnh trong đoạn giới thiệu, nên cô ấy không nhớ rõ.
"Chương trình giải trí nào vậy? Tôi cũng đi xem.'...
Lâm Trình không biết cuộc trò chuyện của mấy người họ.
Sau khi đặt bột mì vào xe, Lâm Trình lái xe ba bánh trực tiếp trở vê nơi ở của họ.
Chưa vào ngõ, Lâm Trình đã nhìn thấy hình ảnh của Lâm Mạt Mạt từ xa.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt đang nắm hai tay, ngồi xổm ở bên lề đường gần ngõ, thỉnh thoảng nhìn về hướng xe đi qua.
Không cần chờ Lâm Trình gọi, Lâm Mạt Mạt đã thấy Lâm Trình trước.
Nhìn thấy Lâm Trình trở về, trong mắt Lâm Mạt Mạt hiện lên sự vui mừng. Bé đứng dậy, đứng im một lúc mới chạy chậm về phía anh.
Nhìn bé chạy tới, trong lòng Lâm Trình dâng lên một cảm giác ấm áp không thể nói thành lời. Chưa bao giờ anh nghĩ đến việc lập gia đình, nhưng trong lòng anh đã nảy sinh một ý nghĩ nhỏ: "có một đứa con của mình cũng không tồi".
"Đứng ở đây làm gì, sao không ở nhà?" Lâm Trình hỏi.
"Đợi ba." Lâm Mạt Mạt nói xong, vẻ mặt trông đầy mong chờ, bé đến bên cạnh chiếc xe ba bánh, tò mò nhón lên để xem Lâm Trình đã mua gì.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt nhìn thấy một thứ giống như bao cát treo ở góc của chiếc xe ba bánh.
Trước khi Lâm Mạt Mạt kịp nghiên cứu, Lâm Trình đã lấy thứ đó xuống và đưa cho cô.
"Cái này là gì vậy ba?" Nó giống như một con búp bê nhồi bông.
"Được phát ở cổng chợ, thấy được nên lấy cho con." Lâm Trình giải thích nhẹ nhàng cho qua, không muốn nhắc đến việc chụp ảnh của mình.
"Thật không?!" Lâm Mạt Mạt rất vui mừng.
Bé nhận lấy con búp bê và nhìn kỹ.
Đó là một con sâu bướm màu nâu đất, xấu xấu, trước mặt có in một câu khẩu hiệu "Quỹ Mầm Xanh, truyền tải tình yêu”.
Nhưng cái này không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Lâm Mạt Mạt đối với nó.
"Cảm ơn ba ba." Lâm Mạt Mạt ôm con búp bê, vui vẻ nói với Lâm Trình.
"Vê rồi coi."
"Dạ....
Do thời gian mua sắm ngày đầu khá căng thẳng, trưa đến, hai người đã trực tiếp ăn ở ngoài.
Buổi chiều, Lâm Trình chuẩn bị ra ngoài mua sắm những nguyên liệu khác.
Trước khi ra khỏi nhà, anh quay lại nhìn thấy Lâm Mạt Mạt ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trên mặt có chút đáng thương, đôi mắt đầy chờ mong nhìn anh, Lâm Trình thở dài, cuối cùng anh cũng mang Lâm Mạt Mạt đi theo.