Chương 78: Chương 78
Chương 78: Chương 78Chương 78: Chương 78
Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt trước tiên đã đi đến chợ Tây Lâm như chủ nhà đã nói.
Vì đoạn đường đi đến chợ Tây Lâm là con đường cấm xe từ giờ sáng đến 17 giờ chiều, cho nên hai người chỉ có thể chọn di chuyển bằng xe buýt.
"Lúc nãy chúng ta cũng có thể đi bộ qua đó." Lâm Mạt Mạt nói nhỏ.
Lúc Lâm Trình đang nhìn biển chỉ dẫn, bé đã đếm, từ đây đến chợ Tây Lâm chỉ có 5 trạm.
Hai và hai bằng bốn, họ có thể tiết kiệm được 4 tệ.
Lâm Mạt Mạt đang tính toán trong đầu.
Kết quả là một câu nói của Lâm Trình đã khiến Lâm Mạt Mạt không dám nói gì nữa.
"Không đưa con đi, quay lại cũng có thể tiết kiệm được 4 tệ." Lâm Trình nhìn nhìn bé, nghiêm túc nói.
Lâm Mạt Mạt: ˆ...
Nhìn bé thất bại, Lâm Trình lén lút cười thâm.
Số 386 đã đến, hai cha con lên xe.
Người quay phim theo sau, giữ khoảng cách với hai người.
Người quay phim ăn mặc bình thường, máy quay được ẩn trong cặp thể thao.
Do đó, những hành khách khác trên xe không để ý đây là đang ghi hình chương trình.
Nhưng mà, nhìn hai cha con có ngoại hình đẹp đẽ bước lên xe, vẫn có khá nhiều người nhìn chằm chằm bọn họ.
"Bên kia là hai cha con phải không?” Một cô gái phía sau nói nhỏ với bạn mình.
"Có lẽ vậy, nhìn rất giống nhau, ba ba còn rất đẹp trai." Cô gái bên trái thích thú nói.
"Con gái cũng đáng yêu,' một cô gái khác phụ hoạ theo, sau đó chỉ vào Lâm Mạt Mạt, nói: "Nhìn kìa, cô bé nắm chặt góc áo của ba va, có phải sợ ngã không, đáng yêu quá."
"Đáng yêu thiệt." Cô gái bên trái gật đầu - tuy nhiên, không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhìn cô bé một tay nắm chặt ghế sau một tay nắm lấy góc áo ba ba, vẻ mặt "nghiêm túc”, hơn nữa cộng với việc liên tục nhìn hành động của ba ba, tại sao cảm thấy như cô bé đang sợ ba ba ngã vậy?...
Những cô gái không biết rằng, tình huống "em bé dẫn theo ba ba" như vậy trong phòng trực tuyến của Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt đã trở nên quen thuộc với khán giả.
Rõ ràng, ba người này không nhận ra Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.
Ở trước máy tính, nhìn vào màn hình trực tiếp, Vương Hi thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc anh Trình và con bé không bị nhận ra đâu nhỉ?" Nói rồi, Vương Hi lại cười tủửm tỉm, nói: "Nghĩ thế, ít nổi tiếng chẳng phải cũng không tệ sao."
Vương Hi nhớ lại cảnh tượng "huy hoàng” trong phòng trực tuyến của Bạch Vũ Lâm sáng nay: Số lượng fan của Bạch Vũ Lâm không ít, cộng thêm việc chương trình được phát trực tiếp và đã có trailer, đã làm lượng fan của hai người cha con tăng lên đáng kể.
Sáng nay, Bạch Vũ Lâm vốn định đến phòng nhạc ở trường, kết quả trước khi lớp bắt đầu cả trong và ngoài phòng học đã chật cứng fan hâm mộ, buổi học hát trở thành một buổi concert trực tiếp.
So sánh hai tình huống này, lợi thế của việc không nổi tiếng cũng được thể hiện ra.
Nghe Vương Hi nói vậy, Trần Vũ cạn lời liếc nhìn cậu, lắc đầu: "Không chắc."
Kỳ này, ngoài Lâm Trình chọn trúng [chủ bán bánh bao], thì nhóm của Đoạn Bắc cũng nhận được [Nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng qua điện thoại], có lẽ chỉ nghèo hơn Lâm Trình một chút.
Nhưng Đoạn Bắc rất được lòng mọi người. Chỉ trong 5 phút ra khỏi công ty, cậu ta đã gặp 7 nhóm người tốt bụng muốn cho cậu ta đi nhờ xe, nhóm 8 khen bạn nhỏ dễ thương, tặng kẹo tặng bánh, nhóm 9 nhận cậu ta là "bạn cũ", mời cậu ta đi ăn, nhóm 11 bày bán quần áo, đồ chơi và đồ ăn với giá chỉ 5 tệ..."
Lần này, Đoạn Bắc tiết kiệm được tiền đi lại, tiền ăn và tiền cả đồ ăn vặt... thậm chí còn tiết kiệm được tiền mua quân áo.
Ngoài ra, công việc của Đoạn Bắc là nhân viên chăm sóc khách hàng, ngoài lương cơ bản, cậu ta còn nhận được thêm tiền công dựa trên số cuộc gọi mà cậu ta nhận.
Sau khi chương trình "vô tình" quay được tên công ty dịch vụ khách hàng và số bàn công việc của Đoạn Bắc, điện thoại của cậu ta bị bùng nổ.
Chỉ trong hai tiếng, cậu ta đã hoàn thành công việc vượt quá so với mức công việc mà đồng nghiệp khác mất cả ngày mới hoàn thành.
Trong số năm gia đình, có lẽ chỉ có Lâm Mạt Mạt mới thật sự nghĩ đến việc làm giàu và hoàn thành nhiệm vụ thông qua việc bán bánh bao.
"Ở đây."
Lâm Mạt Mạt vẫn đang tính toán cẩn thận kích thước bánh bao và giá bán của bọn họ.
Khi nghe đến thông báo trên xe buýt, Lâm Mạt Mạt kéo nhẹ tay áo Lâm Trình, nhắc nhở: "Ba ba, qua trạm này, trạm tiếp theo chúng ta sẽ xuống." Bé vẫn đang đếm.