Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 10 - Chương: 10

Chương: 10

"Quan tài" đó lại quay trở lại.

Trên boong ở đuôi tàu của Thất Hương Hào, Duncan mặt không thay đổi nhìn chiếc rương gỗ hoa lệ nằm lặng lẽ trước mặt mình, giọt nước bên mép rương rơi xuống bên chân anh, xác thực kí ức anh ném rương gỗ xuống biển trước đó tuyệt đối không phải là giả, xác thực thứ này thực sự đã trôi trên biển cách đây không lâu.

Tình huống quỷ dị như vậy cũng đủ khiến trái tim người ta phát rét, thế nhưng không hiểu sao, tâm trạng của Duncan lúc này lại bình tĩnh hơn mình tưởng.

Có thể là do thân đang ở trên con tàu ma vô cùng quỷ dị, có thể là do trước đó không lâu mới trải qua cuộc “trôi dạt Linh giới” mạo hiểm kích thích và sự cố va chạm tàu, hoặc cũng có thể là do giao tiếp với Đầu Sơn Dương quỷ dị không kém trong mấy ngày, Duncan dường như đã có khả năng miễn dịch nhất định đối với những hiện tượng siêu nhiên cổ quái và ly kỳ ở thế giới này.

Trên thực tế, ngay từ lần trước ném "con rối bị nguyền rủa" này xuống biển, anh đã mơ hồ đoán được mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Anh cúi đầu xuống, không khỏi kinh ngạc phát hiện đinh sắt cùng xiềng xích đóng xung quanh quan tài trước đó đã không cánh mà bay, sau đó anh cúi người xuống, một lần nữa dùng thanh kiếm hải tặc trong tay cạy mở nắp “quan tài”.

Con rối Gothic đẹp đẽ và rực rỡ vẫn nằm yên tĩnh ở giữa tấm lót nhung đỏ bên trong, hai tay xếp lại, điềm tĩnh và ưu nhã.

Nhưng lần này Duncan nhận thấy rõ ràng góc váy của đối phương dường như có dấu vết bị nước biển làm ướt - một mùi biển nhẹ tỏa ra từ bên trong nắp quan tài.

Cho đến trước mắt, con rối quỷ dị này dường như không có bất kỳ hành động thái quá hay nguy hiểm nào ngoài việc trở đi trở lại nhiều lần, nhưng chỉ "đi mà quy lại" đã coi như là thuộc tính tiêu chuẩn của "vật phẩm bị nguyền rủa".

Duncan mặt không thay đổi nhìn con rối một lúc, rồi đột nhiên phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười như có như không: "Ta đột nhiên muốn thỏa mãn trí tò mò của mình..."

Lời nói vừa dứt, anh liền quay người đi đến lối vào của khoang tàu cách đó không xa, rất yên lòng để con rối ở lại trên boong tàu.

… Mặc dù trên phương diện cá nhân, anh rất cảnh giác với con rối đó và không muốn giữ đối phương ở lại bên mình. Nhưng dựa vào hiểu biết của mình về Thất Hương Hào và Đầu Sơn Dương, anh biết tạm thời để con rối đó trên boong tàu cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn, cho dù nàng ta vùng dậy đả thương người, rất nhiều "vật sống" trên con tàu này cũng đủ để đối phó.

Mà anh phải làm một số "công tác chuẩn bị" trong khoảng thời gian này.

Duncan vượt qua đuôi boong tàu, mở cánh cửa gỗ dẫn đến boong dưới, bước lên cầu thang gỗ không biết đã trải qua bao nhiêu năm, đến khoang dưới boong một cách thông thuộc, nơi này thuộc "khoang trên" trong khoang tàu, là nơi đặt hỏa pháo – những khẩu pháo kiểu cũ đặt phía trước nằm lặng lẽ ở hai bên cabin, những tấm ván mốc đen che kín miệng bắn bên cạnh, những thùng thuốc súng đen kịt và những viên đạn đại bác đặc như bi sắt được xếp chồng lên nhau giữa các vị trí đặt súng, có vẻ như đã chất đống cả một thế kỷ.

Duncan đảo mắt qua một lượt những sự vật có niên đại khá cổ này, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một chuyện…

Trên con tàu này, anh không hề nhìn thấy bóng "người" thứ hai nào khác ngoài mình, vậy thì chỗ hỏa pháo này… lại là người nào sử dụng?

Chẳng lẽ cũng giống như bản thân Thất Hương Hào, những hỏa pháo này đến chừng đó cũng có thể tự mình nạp đạn và bắn ra?

Vậy còn két nước ngọt trên tàu thì sao? Cũng tự bổ sung? Chỗ hư hại thì sao? Cũng tự sửa chữa phục hồi? Hay là... con tàu này thực sự có khái niệm "hư hại"?

Từng nghi vấn hiện lên trong lòng, nhưng cũng không biết nên giải thích từ đâu.

Duncan biết rất rõ rằng mình biết quá ít về con tàu này, mặc dù anh đã khám phá nơi đây ở một mức độ nhất định trong những ngày qua, nhưng cũng chỉ hiểu biết chung chung về cấu trúc tầng trên của nó, những khu vực sâu hơn còn quỷ dị và đáng sợ hơn rất nhiều so với tầng trên. Ngoài ra, trước đó anh vẫn luôn gửi gắm hy vọng vào có thể rời khỏi "căn hộ đơn lập " của mình và trở về thế giới bình thường trên trái đất, cũng không tập trung sức lực vào Thất Hương Hào, điều này dẫn đến hành động của anh ở "bên này" cũng không có quá nhiều động lực.

Nhưng bây giờ, anh đột nhiên có một sự tò mò lớn hơn về con tàu này, hoặc là nói... một "ý thức kiểm soát" lớn hơn.

Đây là con tàu của anh, lẽ ra anh nên tìm hiểu về Thất Hương Hào.

Đây cũng có thể là sự thay đổi sau khi cầm bánh lái.

Duncan lắc đầu, tạm thời đặt kế hoạch thăm dò tiếp theo ở trong lòng, sau đó đến nơi đạn đại bác được chất đống...

Một lúc sau, Duncan quay trở lại boong tàu với một vài viên đạn đại bác bằng gang trong tay, đúng như anh nghĩ – con rối bị nguyền rủa trong quan tài vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong rương gỗ.

"Vừa rồi cô ta có động tĩnh gì không?"

“Không hề,” Giọng nói của Đầu Sơn Dương lập tức vang lên, nó dường như đã câm nín quá lâu, vừa mở miệng đã nói bù lu bù loa: “Quý bà này yên lặng như dáng dấp của nàng ta, ngài nên tin tưởng vào phán đoán của tôi, nàng ta dịu dàng và vô hại đối với ngài. Nếu nàng ta đã năm lần bảy lượt trở lại con tàu, vậy có thể cho thấy giữa linh cữu của nàng ta và Thất Hương Hào có mối liên hệ nào đó. Một người làm vườn vĩ đại đã từng..."

"Im miệng."

"Ò."

Duncan mặt không biểu cảm nhìn chăm chú vào con rối trong quan tài.

Cũng không biết nàng ta thực sự không thể cử động, hay là việc cho đến nước này vẫn còn giả vờ ngủ - Duncan dù sao cũng không quan tâm đến điều đó.

Anh muốn thỏa mãn trí tò mò của mình.

Những viên đạn đại bác bằng gang đặc như bi sắt cực kỳ nặng nề, khi xử tử những kẻ phản bội trên tàu, chỉ một viên đạn trong số này cũng đủ khiến thủy thủ dày dạn kinh nghiệm nhất chôn thân bụng cá.

Duncan đặt bốn viên vào trong quan tài - sau đó lại quay trở lại cabin mang thêm bốn viên nữa.

Tám viên đạn đại bác lấp đầy gần như tất cả không gian còn lại trong rương gỗ, con rối Gothic trang nhã và lộng lẫy hiện giờ bị bao quanh bởi một vòng tròn đạn đại bác, có vẻ như... vũ lực vô cùng dư thừa.

Ưu nhã chẳng ưu nhã cho lắm, tà môn đúng thật là tà môn.

Duncan bịt kín nắp quan tài lại lần nữa, sau đó rất tốn sức đẩy rương gỗ đến mép boong tàu, dù với thể lực hiện tại của bản thân, hoàn thành việc này cũng không mấy dễ dàng.

Cuối cùng, anh tung một cước, đá chiếc quan tài xuống biển.

Âm thanh rơi xuống nước nặng nề truyền tới, chiếc rương gỗ hoa lệ lao thẳng xuống nước và chìm nghỉm xuống.

Duncan vẫn lặng lẽ đứng ở mép boong tàu, nhìn chăm vào chỗ chiếc rương gỗ rơi xuống nước, thật lâu sau vẫn không rời đi.

Giọng nói của Đầu Sơn Dương truyền vào tâm trí anh: "Thuyền trưởng, ngài đổi ý rồi sao? Nếu ngài cảm thấy hối hận vì đã vứt bỏ chiến lợi phẩm này, Thất Hương Hào có thể thử dùng mỏ neo để tìm kiếm chiếc rương, mặc dù đó không phải là công dụng chính của mỏ neo, nhưng mỏ neo nói nó có thể thử..."

"Im miệng."

"Nhưng tôi thấy ngài đã đứng ở mép boong tàu rất lâu rồi..."

"Im miệng."

"Ò."

Duncan nhẹ nhàng thở ra.

Trước mặt tay sai Đầu Sơn Dương, anh luôn không thể thừa nhận đầu ngón chân mình đau.

Vì vậy, anh đã ở lại bên mép boong tàu trong vài phút, cố gắng hết sức để duy trì sự nghiêm túc mà một thuyền trưởng uy nghiêm cần phải có, đến sau cùng anh đều có chút nghi ngờ mình có phải giống một hòn vọng phu, thế là cuối cùng mới thong thả lại sức, sau đó nhàn nhã trở lại khoang trên dưới boong tàu.

Sau khi yên lặng chờ đợi thêm vài phút, ước tính rằng thời gian cũng kha khá, Duncan mới đột nhiên đi đến khu vực đuôi tàu của khoang trên, mở cửa sổ quan sát giữa hai khẩu pháo phía sau và tập trung quan sát động tĩnh trên mặt biển.

Đầu Sơn Dương yên lặng cũng không được bao lâu, lúc này nhịn không được nói: "Thuyền trưởng, ngài đang..."

Duncan một bên tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào mặt biển, một bên trả lời cũng không ngẩng đầu lên: "Ta rất tò mò rốt cuộc thì làm thế nào mà 'con rối bị nguyền rủa' đó quay trở lại được."

"Hừm... bởi vì nàng ta là một con rối bị nguyền rủa?"

"... Ta đánh giá rất cao thái độ không tìm cách giải thích thêm của ngươi, nhưng ta nghĩ rằng cho dù là một con rối bị nguyền rủa, hẳn phải có một quá trình để cô ta quay trở lại con tàu. Cô ta muốn giả vờ như mình là người ‘chết’, nhưng hết lần này đến lần khác lại quay trở lại trên con tàu, ta nghĩ trong đó nhất định có nguyên do, hơn nữa đối phương nhất định có năng lực giao tiếp... nhưng lúc này cô ta từ chối giao tiếp, nên ta chỉ có thể tìm cách nắm được quy luật hành động của cô ta và buộc phải thiết lập giao tiếp với gã đó."

Nghe Duncan giải thích, Đầu Sơn Dương im lặng hai giây, đột nhiên ngập ngừng hỏi: "Thuyền trưởng, hình như ngài... hứng thú đột nhiên trở nên cao hơn? A, đây thực sự là một hiện tượng tốt! Kể từ lần trước sau khi thức dậy, tâm trạng của ngài vẫn luôn không được tốt lắm, có vẻ như đã mất hứng thú với rất nhiều chuyện, đại phó trung thành của ngài kiêm nhị phó kiêm..."

"Im miệng."

"Ò."

Sau khi Đầu Sơn Dương yên lặng lại, Duncan vẫn đang tập trung chú ý tới động tĩnh trên mặt biển, mà trong tầm mắt của anh, mặt biển hướng phía đuôi tàu chỉ có một vùng yên tĩnh.

Chiếc “quan tài” đó dường như đã thực sự chìm xuống biển sâu và không bao giờ xuất hiện nữa.

Nhưng với kinh nghiệm của hai lần trước, lần này Duncan đã kiên nhẫn hơn, anh lặng lẽ đếm thời gian, im lặng chờ đợi, âm thầm quan sát và để mặc thời gian trôi đi.

Bản thân anh dường như không để ý tới, anh đang chủ động mong đợi con rối đó sẽ xuất hiện trở lại.

Sau đó, trong tầm mắt của anh đã thực sự xuất hiện một bóng đen nhỏ bé.

Trong một lần sóng gợn lăn tăn, bóng đen đó đã vọt vào tầm mắt Duncan. Đó là một chiếc rương gỗ tuyệt đẹp, vỡ tan giữa biển khơi như một con thuyền lẻ loi trong sóng gió. Mà con rối Gothic xinh đẹp đó đang đứng trong chiếc rương gỗ, ôm nắp quan tài hoa lệ của mình trong một tư thế khá có khí thế, đang dốc sức rẽ nước lao về phía trước trong sóng gió.

Một con rối Gothic đứng trong quan tài vẫy nắp quan tài, cưỡi trên sóng gió.

Đệch! Ưu nhã không ưu nhã cho lắm, tà môn đúng là tà môn còn hơn tám viên đạn đại bác.

Duncan bị sốc mạnh.

Bình Luận (0)
Comment