Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 9 - Chương: 9

Chương: 9

Ánh mặt trời rất sáng ngời.

Nếu vật thể phát sáng treo cao trên bầu trời đó thực sự là mặt trời, vậy thì "ánh nắng" của nó... quả thật rất sáng sủa.

Duncan không biết mình đã nhìn chằm chằm bầu trời bao lâu cho đến khi mắt trở nên nhức nhối khó chịu, cuối cùng anh mới thu lại tầm mắt khỏi đám mây. Song tư thái của “mặt trời” đó vẫn khắc sâu trong võng mạc và bộ óc của anh, ngay cả khi nhắm mắt lại, anh cũng vẫn có thể nhớ rõ dáng dấp của nó – quả cầu tỏa ra ánh sáng vàng lăn tăn, luồng ánh sáng xoắn tản ra xung quanh quả cầu, cùng với cấu trúc vòng tròn đồng tâm lặng lẽ xoay quanh quả cầu.

Mặt trời không phải như vậy, mặt trời lẽ ra không nên như vậy - ở thế giới mà anh quen thuộc kia, cho dù dưới bầu trời đầy sao ngoài hành tinh, những ngôi sao treo cao cố định trên bầu trời cũng sẽ không có dáng dấp như vậy.

Nhưng giờ anh phải chấp nhận sự thật.

Anh đang ở một vùng đất xa lạ và xa xôi hơn so với tưởng tượng.

Thậm chí cả mặt trời cũng trở thành dáng dấp mà anh không thể hiểu được.

Duncan vô thức quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa trước phòng thuyền trưởng.

Đẩy cửa bước vào sẽ có thể quay trở lại căn phòng mà anh từng ở trong nhiều năm, trở về căn hộ đơn lập của anh.

Nhưng bên ngoài căn phòng đó, sương mù dày đặc từ lâu đã che khuất cả thế giới, "quê hương" mà anh quen thuộc theo một nghĩa nào đó chỉ còn là căn phòng nhỏ 30 mét vuông cuối cùng.

“Nhà” tưởng chừng như chỉ cần đẩy cửa ra là có thể trở về, trên thực tế chỉ là một con thuyền lẻ loi khác.

Trong im lặng kéo dài, giọng nói của Đầu Sơn Dương đột nhiên lọt vào tai Duncan: "Thuyền trưởng, tiếp theo chúng ta phải đi đâu? Ngài có kế hoạch ra khơi nào không?"

Kế hoạch ra khơi? Làm sao Duncan có thể có được thứ đó - mặc dù anh cũng rất muốn lập ngay một phương án hoàn hảo để khám phá thế giới này và hoàn thiện hành trình kế tiếp, nhưng anh thậm chí còn không có lấy một tấm hải đồ bình thường trong tay, hơn thế nữa càng không biết thế giới này có lục địa nào, có thế lực nào, cũng không biết đại dương vô tận này rốt cuộc có điểm tận cùng hay không.

Anh chỉ mới biết được cách điều hướng Thất Hương Hào trong vài giờ trước đó.

Nhưng anh vẫn rơi vào trầm tư, mấy phút sau thầm nói trong lòng: "Con tàu va chạm với Thất Hương Hào trước đó từ đâu mà tới?"

“Ngài muốn đến những thành bang đó?” Giọng của Đầu Sơn Dương có hơi bất ngờ và sau đó là khuyên can: “Tôi đề nghị ngài tốt nhất không nên đến gần các tuyến đường thủy do các thành bang đó kiểm soát… ít nhất là không phải bây giờ. Mặc dù ngài là Thuyền trưởng Duncan vĩ đại, nhưng tình trạng hiện tại của Thất Hương Hào... chung quy không bằng năm đó. Mà hải quân đồn trú và Lực lượng bảo vệ Tòa thánh của những thành bang đó nhất định sẽ dốc toàn lực ngăn cản... cuộc tấn công của ngài."

Duncan nhất thời có chút không nói nên lời, anh đột nhiên rất muốn biết năm xưa vị "Thuyền trưởng Duncan" mà mình thay thế rốt cuộc đã làm những chuyện trời người oán giận gì, đến nỗi dường như ngay cả lộ mặt trên thế gian cũng có thể lập tức kích động đến đoàn 25 người vốn là...

Hơn nữa nghe ý tứ uyển chuyển trong lời nói của Đầu Sơn Dương, Duncan cũng ý thức rõ tình trạng hiện tại của Thất Hương Hào và "Thuyền trưởng" là mình có vẻ không được tốt như ngày thường nó vẫn hay tâng bốc – Hóa ra nguyên nhân thực sự mà thuyền trưởng của con tàu ma và con tàu của ông ta hùng cứ biển khơi là do không dám quay trở lại các hải cảng của thế giới văn minh?

Một cách nói khác của cuộc trục xuất là chuyến đi đến tận cùng thế giới!

Duncan có chút khổ não, anh cấp bách tìm cách tìm hiểu thế giới này, anh nhất định phải nghĩ cách liên lạc với "xã hội văn minh" của thế giới này, cho dù là tồn tại ở đây lâu dài hay là giải quyết bí ẩn và quay trở lại "Quê hương" thân thuộc của mình, anh cũng không thể tiếp tục lang thang trên đại dương vô tận này. Nhưng vấn đề nằm ở…

"Xã hội văn minh" của thế giới này dường như không nghĩ như vậy.

Trong mắt người dân địa phương, "Thuyền trưởng Duncan" là BOSS thế giới đứng ngoài thành phố chính, một khi xuất hiện trong tầm nhìn thì nhất định phải kéo một đoàn 25 người...

Duncan thở dài - chỉ cần trên "Thất Hương Hào" có được một cuốn sách để xem thì anh cũng không đến mức bị động như vậy, nguồn thông tin duy nhất của anh ở đây chỉ có Đầu Sơn Dương lải nhải thao thao bất tuyệt đó, nhưng ở giai đoạn hiện tại, anh lại không dám để lộ quá nhiều lai lịch của mình trước Đầu Sơn Dương đó.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại... tại sao trên một con tàu lớn như vậy lại không có lấy một cuốn sách?

Một chuyến đi cô độc dài đằng đẵng là một hoàn cảnh áp lực cực kỳ đối với những người sống trên biển, con người luôn cần một số phương tiện để xả stress mới phải, các thủy thủ thông thường có lẽ không có thời gian để đọc sách và tiêu khiển, nhưng đường đường là "Thuyền trưởng Duncan"... không thể nào mù chữ chứ?

Phải biết rằng "Thuyền trưởng" là một ngành nghề kỹ thuật đòi hỏi trình độ hiểu biết cao, ngay cả những tên cướp biển thô lỗ và man rợ nhất ít ra cũng phải có một thuyền trưởng có thể xem hiều được hải đồ, am hiểu chiêm tinh và biết tính toán đường đi.

Với một số nghi ngờ trong lòng, Duncan liền thuận miệng hỏi ra - anh hỏi rất thận trọng, hết sức cố gắng tỏ ra như thể mình thuận miệng nhắc tới, còn Đầu Sơn Dương thì trả lời không chút do dự:

"Sách à? Đọc sách trên biển là một điều nguy hiểm, những kẻ ở độ sâu thăm thẳm và ở không gian thứ mỗi phút mỗi giây đều đang chờ đợi một kẽ hở trong tâm trí người phàm, mà cách đọc an toàn duy nhất chỉ có những cuốn 'kinh điển' do Tòa Thánh ban hành, thứ đó ngược lại là an toàn, nhưng đọc vào thì nhàm chán còn chẳng bằng đi rửa boong tàu... chẳng phải ngài vẫn luôn không mấy hứng thú với những thứ của Tòa Thánh sao?"

Duncan nhất thời nhướng mày.

Đọc sách trên biển sao lại có thể nguy hiểm đến tính mạng? Mà còn chỉ có "kinh điển" của Tòa thánh mới an toàn để đọc? Biển cả vô biên vô tận này rốt cuộc mắc bệnh nặng gì vậy?

Cảm giác như lại nắm thêm một chút kiến thức liên quan đến thế giới này, nhưng kéo theo đó là những nghi ngờ mới, Duncan buộc phải nén chặt những nghi ngờ mới này vào trong lòng, anh đến cuối mạn tàu và ngắm nhìn ra đại dương và bầu trời vô tận.

Vòng "mặt trời" vàng ấy tỏa ra hào quang vạng trượng, phản chiếu trên những con sóng nhấp nhô trên biển lấp lánh như những tấm vàng lá nhỏ vụn - nếu không tính đến vẻ ngoài quá quỷ dị của mặt trời thì đây quả thực là một khung cảnh tuyệt đẹp.

"Ta muốn nghe thử xem lời đề nghị của ngươi," Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng Duncan vẫn thận trọng nói với Đầu Sơn Dương: "Ta có chút chán ngán với chuyến đi không có mục đích này, có lẽ..."

Mới nói được nửa lời, một "cảm giác" khác thường đột nhiên dâng lên từ đáy lòng anh, cảm giác này bắt nguồn từ sự gắn kết giữa anh và "Thất Hương Hào", giống như một "dị vật" nào đó đột nhiên chạm vào con tàu, tiếp đó, anh lại nghe thấy từ phía đuôi tàu truyền đến tiếng "đùng", như thể có thứ gì đó nặng nề đập vào boong tàu.

Duncan cau mày, ngay sau đó liền rút khẩu súng kíp đã được nạp đạn sẵn ở thắt lưng, tay còn lại cầm thanh trường kiếm, rồi nhanh chóng chạy về hướng phát ra tiếng động.

Chỉ chốc lát sau, anh đã đến đuôi tàu, mà vật nằm im trên boong tàu khiến anh trợn mắt há hốc mồm.

Đó là chiếc rương gỗ lộng lẫy giống như linh cữu.

Là con rối quỷ dị đó.

Một cảm giác rùng rợn xông lên não Duncan, anh nhìn chằm chằm vào chiếc rương vẫn còn ướt nhẹp, dường như có thể tự mở ra trong giây tiếp theo, sau đó, anh để ý thấy những chiếc đinh xung quanh nắp rương gỗ đã biến mất.

Đó là những chiếc đinh mà anh đã đóng vào trước khi ném chiếc rương xuống biển, lẽ ra phải cực kỳ chắc chắn.

Sau nhiều phút đối mặt thận trọng bên cạnh chiếc rương, Duncan cuối cùng cũng hạ quyết tâm, một tay anh giữ chặt khẩu súng kíp, tay còn lại thì dùng trường kiếm xuyên qua khe hở của nắp rương gỗ, sau đó dùng sức cạy nó ra.

Cái nắp đẹp đẽ và rực rỡ “két két” mở ra, con rối Gothic vô hồn vẫn lặng lẽ nằm trong đó, được bao bọc bởi một lớp lụa nhung đỏ, giống như một nàng công chúa đang ngủ say.

Duncan nhìn chằm chằm vào con rối trong giây lát, sau đó nói với một giọng nghiêm túc (Anh tin rằng mình đã thể hiện đủ uy nghiêm vào lúc này): "Nếu ngươi còn sống, vậy thì đứng dậy và nói chuyện với ta."

Sau khi nói hai lần liên tiếp, con rối vẫn bất động.

Duncan nhìn nàng ta với vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng điềm tĩnh nói: "Tốt lắm, vậy ta chỉ có thể gửi ngươi trở lại lần nữa."

Nói xong, anh không chút do dự đóng nắp lại rồi lấy dụng cụ đóng đinh giăng khắp quan tài từng vòng đan xen, sau khi đóng xong còn tìm một sợi xích sắt, dùng móc nối vốn có trên quan tài để cố định nắp của nó một cách chắc chắn.

Làm xong tất thảy những điều này, Duncan đứng thẳng dậy phủi tay hài lòng và khẽ gật đầu nhìn “linh cữu” đã bị mình trói và đóng thêm đinh: “Lần này ngươi chắc hẳn không thể mở quan tài và trỗi dậy được nữa."

Nói xong, anh lại đạp chiếc rương xuống biển không chút do dự.

Nhìn chiếc rương rơi xuống nước, lại nhìn chiếc rương nhấp nhô theo sóng biển trôi đi xa, Duncan khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người rời khỏi đuôi tàu.

Nhưng vừa đi được nửa đường, anh lại quay đầu nhìn chiếc rương, lần nữa nhìn về hướng chiếc rương trôi đi.

Rương gỗ vẫn đang lênh đênh trên biển.

Duncan gật đầu, quay đầu tiếp tục bước đi, rồi lại đột ngột quay lại.

Chiếc rương vẫn đang dập dềnh trên biển, hơn nữa đã trôi đi rất là xa.

"Có lẽ mình nên đặt một viên đạn đại bác hoặc thứ gì đó vào bên trong, như vậy nó sẽ có thể chìm xuống..."

Duncan càu nhàu, lúc này mới thực sự quay người và chậm rãi đi về phía phòng thuyền trưởng.

“Ngài có hơi nghiêm khắc với quý bà đó.” Giọng nói của Đầu Sơn Dương vang lên trong đầu anh.

"Im miệng – Ngươi gọi một con rối bị nguyền rủa là 'quý bà'?"

"Nó trông giống như một con rối bị nguyền rủa... Nhưng có lời nguyền nào trên biển vô ngần có thể so sánh với Thất Hương Hào và Thuyền trưởng Duncan vĩ đại? Thuyền trưởng, thực ra quý bà đó khá ôn nhu và vô hại..."

Duncan: "..."

Tại sao Đầu Sơn Dương này lại tự hào mỗi khi nói về lời nguyền và tai tiếng của Thất Hương Hào và thuyền trưởng Duncan?

Có lẽ nhận ra được tâm trạng không tốt của Duncan trong lúc im lặng, Đầu Sơn Dương lập tức đổi chủ đề: "Thuyền trưởng, trước đó ngài nói muốn nghe lời đề nghị của tôi, cụ thể là..."

"Để sau hãy nói đi, ta cần nghỉ ngơi một lát – trước đó điều khiển Thất Hương Hào vận chuyển trong Linh giới đã tiêu hao tinh thần và thể lực của ta, sau đây ngươi hãy giữ yên lặng."

"Vâng! Thuyền trưởng."

Đầu Sơn Dương yên lặng lại, trong khi Duncan thì trở lại phòng thuyền trưởng, anh đi tới trước bàn hàng hải, thản nhiên liếc nhìn hải đồ.

Trong giây tiếp theo, ánh mắt anh đột nhiên nhìn mải miết vào đó.

Hải đồ dường như đã xuất hiện một chút biến đổi vi diệu - những khối xoáy trắng xám ban đầu bao phủ toàn bộ hải đồ không ngừng di động như có sinh mệnh dường như đã biến mất từng chút chút, mặt biển xung quanh Thất Hương Hào đang ngày càng trở nên rõ ràng hơn!

Thứ này... lẽ nào đang cập nhật thông tin mới của các vùng biển xung quanh trong thời gian thực khi Thất Hương Hào ra khơi?

Duncan lập tức đi tới bàn hàng hải, tập trung toàn bộ tinh thần vào những thay đổi tinh vi trên hải đồ.

Nhưng trạng thái tập trung tinh thần của anh rất nhanh lại bị gián đoạn.

Trong sâu thẳm tâm trí, tín hiệu "dị vật tiếp xúc" lại lần nữa truyền đến từ Thất Hương Hào, mà ngay sau đó, Duncan liền nghe thấy tiếng "đùng" truyền đến từ boong tàu phía sau phòng thuyền trưởng.

Bình Luận (0)
Comment