Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 131 - Chương: 131

Chương: 131

Duncan nhìn A Cẩu đang lo lắng, lộ ra nụ cười thân thiện nhất có thể — anh cảm thấy có thể giữa mình và đối phương có chút hiểu lầm, nên tháo gỡ càng sớm càng tốt.

Nhưng ngay trước khi anh muốn mở lời, lại đột nhiên nhìn thấy huyết quang trong hốc mắt của A Cẩu bỗng lấp lánh — mặc dù không thể nhìn thấy bất kỳ thay đổi cảm xúc nào từ một cái đầu bằng xương, nhưng anh lại dường như có thể cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn kịch liệt ở khoảnh khắc này của con chó săn biển sâu này.

Giây tiếp theo, anh liền nghe thấy giọng nói lắp bắp của A Cẩu truyền tới: "Ngài... ngài chính là 'Duncan tiên sinh' mà hai ngày nay chúng tôi đã giao thiệp?"

Duncan sửng sốt một chút, ngay sau đó liếc nhìn Shirley bên cạnh.

Anh không thấy bất kỳ trao đổi nào giữa A Cẩu và Shirley, nhưng rõ ràng có phương tiện chia sẻ thông tin thuận tiện giữa hai cá thể này qua sợi dây liên kết.

"Là ta," Duncan lộ ra nụ cười, nói với giọng điệu ôn hòa: "Vậy có còn cần ta giải thích điều gì không? Hoặc là các ngươi muốn biết thêm điều gì?"

“Không!” A Cẩu gần như la hoảng lên, toàn thân đều lui về phía sau: “Chúng tôi không cần biết bất kỳ 'kiến thức' hay 'sự thật' nào, chúng tôi không có bất kỳ ý định tọc mạch bí ẩn của ngài!"

"... Ta luôn cảm thấy giữa ta và các ngươi vẫn còn có một số hiểu lầm, nhưng dường như ngày càng không thể giải thích rõ ràng được," Duncan thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ: "Thôi vậy, cứ để thời gian giúp chúng ta từ từ thiết lập niềm tin tưởng lẫn nhau đi, còn bây giờ, ta có một số chuyện muốn làm rõ."

A Cẩu cúi đầu: "Ngài... mời ngài nói."

Duncan nhíu mày, anh kỳ thực rất tò mò tại sao mình, thuyền trưởng u linh hung danh hiển hách ở thế giới hiện thực này cũng sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy giữa ác ma biển sâu, bởi vì trong ấn tượng của anh, biển sâu tĩnh mịch là một "nơi" vô cùng gần với không gian thứ, những con ác ma cố thủ ở độ sâu thăm thẳm hẳn càng gần với những "bóng ma tầng dưới" hơn so với phàm nhân trong thế giới hiện thực, tương ứng, chúng hẳn cũng sẽ không sợ hãi và chống đối Thất Hương Hào trở về từ không gian thứ như vậy mới phải.

Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như những con ác ma thuộc về "tồn tại nguy hiểm" đối với con người vậy mà cũng sợ Thất Hương Hào như nhân loại, điều này khiến anh khá khó hiểu.

Có điều, trước khi làm rõ vấn đề này, trước tiên anh tập trung vào cảnh tượng "ác mộng" trước mắt này trước — cơn ác mộng xuất phát từ chỗ sâu trong ký ức của Shirley này, rất có khả năng tái hiện chân tướng mười một năm trước.

"Ta muốn biết tình huống của giấc mộng này," Anh vừa nói, ánh mắt vừa rơi vào trên người Shirley: "Ta biết đây là một hồi ức vô cùng đau khổ đối với cô, nếu cô không muốn nói, thì có thể từ chối."

"... Không có gì là không muốn nói cả," Shirley lại chỉ khẽ lắc đầu: "Tôi ngược lại nên cảm ơn ngài, ngài đã cắt ngang cơn ác mộng này, tôi còn có thể bớt đau khổ hơn một chút... Như ngài thấy đấy, đây chính là những gì tôi đã trải qua hồi đó.”

"Hỏa hoạn sao..." Duncan khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía A Cẩu: "Thứ ta nhìn thấy, là chuyện xảy ra lúc ngươi và Shirley 'gặp nhau' hồi đó?"

A Cẩu quay mặt đi: “Tôi lúc đó vẫn chỉ là một ác ma biển sâu mà thôi.”

“Vậy tại sao ngươi đột nhiên có được 'trái tim'?" Duncan tò mò hỏi: "Như ta nhìn thấy vừa rồi, năm đó ngươi suýt nữa đã giết chết Shirley."

“… Tôi không biết,” A Cẩu im lặng trong vài giây, khẽ lắc cái đầu xấu xí: “Khi lần đầu tiên tôi sinh ra ý thức của riêng mình, thứ tôi nhìn thấy đã là cảnh tượng Shirley đang nằm hấp hối trên mặt đất.”

Duncan nhìn con chó săn biển sâu một cái thật lâu, rồi đưa mắt dọc theo sợi dây xích trên cổ đối phương, nhìn thấy nửa cơ thể đen tối và vặn vẹo của Shirley dung hợp cộng sinh với sợi dây xích.

"Sau lần đó, các ngươi đã... sáp nhập lại với nhau?"

“Coi là vậy đi,” Shirley thấp giọng nói, cô ta cúi đầu, che giấu ánh mắt và biểu cảm trong bóng tóc: “Kỳ thực tôi cũng không nhớ rõ lắm, dù sao khi đó tôi chỉ mới sáu tuổi, một khoảng thời gian rất dài sau đó cũng đã mờ nhạt đi… Nếu ngài thực sự rất tò mò về việc làm thế nào tôi dần dần có mối quan hệ này với một con ác ma biển sâu gần như đã giết chết mình đây, thì có thể bắt một bác sĩ tâm thần tới thôi miên tôi thử xem, có lẽ..."

"Không cần."

Lời nói của Shirley đột nhiên bị cắt ngang, ngay sau đó, cô ta kinh ngạc cảm giác được có một bàn tay rất to ấn trên đỉnh đầu mình.

Bàn tay đó vậy mà lại có nhiệt độ.

“Xin lỗi, không phải ta muốn bóc trần vết sẹo của cô, ta chỉ là muốn biết các chi tiết của mười một năm trước,” Duncan nhẹ nhàng ấn trên mái tóc của cô gái, anh biết câu hỏi mình đưa ra không mấy dễ chịu đối với một người vừa mới vùng vẫy thoát ra khỏi cơn ác mộng như Shirley: "Cô hẳn là biết, trong sự cố mười một năm trước không chỉ có sự xuất hiện của mảnh vỡ mặt trời, mà còn có vô số tín đồ tà giáo đang hoạt động, còn con chó săn biển sâu... về mặt lý thuyết hẳn là đối tượng triệu hồi của Giáo phái Nhân Diệt."

Shirley có chút sững sờ ngẩng đầu lên, cô ta nghe thấy Duncan tiếp tục nói: "Một sinh vật loại ác ma đến từ biển sâu tĩnh mịch đột nhiên có được nhân tính, bản thân điều này chính là một loại 'dị biến'. Các ngươi có từng nghĩ tới, loại dị biến này có thể cũng bị ảnh hưởng bởi một sự xúi giục nào đó năm đó hay không?”

Shirley chớp chớp mắt, có chút đờ đẫn nói: "Mặt trời mảnh vỡ?"

"Ta không chắc... không ai biết mảnh vỡ mặt trời rốt cuộc có hình thái thế nào, hoặc có uy năng gì, chỉ là trong giáo lý được tuyên truyền bởi các giáo đồ mặt trời, 'Thần Mặt Trời chân thật' căn bản không có 'giao cho nhân tính' hay quyền hành tương tự," Duncan lắc đầu: "Vì vậy thứ khiến A Cẩu xuất hiện nhân tính, có thể là… thứ gì đó ngoài mảnh vỡ mặt trời."

“Ý ngài là, thứ xuất hiện ở thành bang Phổ Lan Đức mười một năm trước có thể không chỉ có mảnh vỡ mặt trời?!” Shirley cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô ta chợt trợn to hai mắt.

“Chỉ là có chút hoài nghi,” Duncan vỗ nhẹ lên vai Shirley, sau đó rút tay về: “Bởi vì ta luôn cảm thấy chuyện này có một chỗ mâu thuẫn rất lớn: Mảnh vỡ mặt trời chỉ hướng 'Thánh vật' của giáo đồ mặt trời, dựa theo đám tín đồ tà giáo đó miêu tả, uy năng của nó kỳ thật rất đơn thuần, trong thần bí học cũng chỉ có liên quan đến "Thần Mặt Trời chân thật", nhưng trong trận hỗn loạn mười một năm trước, trong văn kiện chỉ phía chính phủ công bố, những tín đồ tà giáo bị bắt đã bao gồm giáo đồ Nhân Diệt và Chung Yên truyền đạo sĩ, những kẻ chẳng liên quan gì đến "Thần Mặt Trời chân thật" cả... bọn họ dính vào làm gì?”

“Đương nhiên, cũng có thể giải thích rằng mảnh vỡ mặt trời có uy năng quá lớn, đến mức ngay cả những người không tin vào Thần Mặt Trời cũng bị ảnh hưởng, khiến bọn họ phát điên trong cùng một ngày. Nhưng điều này không thể giải thích tại sao lại xuất hiện… 'hiện tượng' cổ quái giống như A Cẩu — một con ác ma vốn chỉ có thuộc tính cuồng loạn, ngược lại đột nhiên có được lý trí trong chuyện này, chuyện này là thế nào?”

"Ngay cả khi mở rộng ra, vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, bao gồm nhưng không giới hạn như bức màn che bao phủ phía ngoài 'hỏa hoạn', ký ức còn sót lại trong tâm trí của cô và Nina, hiện tượng cổ quái ở Khu phố 6... Chúng ta luôn đem hết thảy những chỗ không ổn đều quy cho mặt trời mảnh vỡ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, đây thật sự đều là uy năng của 'lĩnh vực mặt trời' sao? Như vậy cái gọi là Thần Mặt Trời chân thật cũng quá vạn năng rồi."

Duncan nói ra nghi hoặc trong lòng mình, mà trong đó có một số nghi ngờ kỳ thật đã nảy sinh từ lâu về trước, chỉ là sau khi nhìn thấy dị biến mười một năm trước của A Cẩu, anh mới càng thêm kiên định phần nghi hoặc trong lòng.

Trận hỏa hoạn mười một năm trước có lẽ đúng là do mảnh vỡ mặt trời gây ra, nhưng nhất định còn có thứ gì khác phát huy tác dụng trong toàn bộ sự cố đó!

Shirley vẫn còn hơi choáng váng, cô ta thực sự không giỏi suy nghĩ những điều phức tạp này, mà trong lúc ngây người, cô ta nghe thấy giọng nói của A Cẩu vang lên gấp gáp trong đầu mình: "Shirley, cô không sao chứ? Hắn vừa mới chạm vào đầu cô có phải đã thả ra lời nguyền rủa không? Thần trí của cô còn tỉnh táo không? Cô..."

"Ta không sao," Shirley có chút dở khóc dở cười đáp lại trong đầu: "A Cẩu, ngươi căng thẳng quá rồi."

"Nói thừa, ta có thể không căng thẳng sao! Cô đã trực tiếp tiếp xúc với nguồn ô nhiễm đủ khiến người bình thường phát điên trong nháy mắt!" Giọng A Cẩu hốt hoảng: "Vậy cô cảm thấy thế nào?"

Shirley suy nghĩ một chút, không chắc lắm chạm vào đỉnh đầu mình.

Trong ký ức của cô ta, lần cuối cùng có người vuốt tóc mình và dịu dàng an ủi mình như một đứa trẻ như vậy đã là chuyện rất rất nhiều năm về trước.

"... Ấm áp."

Cô ta nói nhẹ nhàng trong lúc ngẩn ngơ.

A Cẩu nhất thời cả kinh: "Shirley, đầu óc cô đúng là có vấn đề rồi?"

"... Ngươi im mồm đi!"

Duncan không biết A Cẩu và Shirley đã trao đổi những gì trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, anh chỉ đăm chiêu nhìn cửa sổ tràn ngập ánh sáng đỏ mờ, rồi đột nhiên hỏi ra một câu: "Bên ngoài có gì vậy?"

Shirley sửng sốt: “Hả?”

Duncan giơ tay lên, chỉ về phía cửa sổ: “Bên ngoài phòng, có chuyện gì vậy?”

“Tôi… không biết,” Shirley chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện trong cơn ác mộng vẫn luôn ám ảnh mình đây, vào lúc này đột nhiên xuất hiện một lựa chọn vốn không thể nào xuất hiện: “Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mỗi lần nằm mơ, tôi đều luôn bị mắc kẹt trong căn phòng này..."

“Nhưng hiện tại cô đã thoát ra được rồi,” Duncan đi tới cửa căn phòng nhỏ, quay đầu lại nhẹ giọng nói, những lời đó giống như là cám dỗ trong bóng tối, ném ra một lựa chọn chưa từng có trước đó trước mặt Shirley và A Cẩu: “Có muốn nhìn thử xem, dưới tình huống tỉnh táo... rìa giấc mơ của mình có dáng dấp ra sao không?

Bình Luận (0)
Comment