"Vô tình mạo phạm."
Bóng dáng đó lên tiếng, mà gần như cùng lúc bóng dáng này mở miệng nói, Shirley đột nhiên nghe thấy một tiếng "ầm" không biết từ nơi nào truyền đến — đó là tiếng nổ vang của hư ảo, không tồn tại trong mộng cảnh này, cũng không tồn tại trong đoạn ký ức này, nó trực tiếp bùng nổ trong đầu bản thân. Mà trong tiếng nổ ầm ầm này, ngọn lửa hừng hực và tiếng hò hét điên cuồng của đám đông từ xa truyền tới đều tiêu tan trong nháy mắt.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên vô cùng im lặng.
Giây kế tiếp, Shirley phát hiện cơ thể của mình phát sinh biến hóa — cô ta trở lại dáng dấp mười bảy tuổi, trên người cũng không còn là bộ đồ ngủ quen thuộc trong ký ức đó, mà đã biến thành chiếc váy màu đen mà bản thân thường mặc, cánh tay bị con chó săn biển sâu nuốt chửng cũng trở lại như cũ chẳng biết từ lúc nào – một sợi xích đen kịt kéo dài từ cánh tay của cô ta, ở cuối sợi xích, A Cẩu dường như đang ngủ, nằm lặng lẽ trong góc phòng, ánh sáng nhạt màu máu trong hốc mắt lúc sáng lúc tối.
Shirley lập tức ngồi bật dậy, kinh ngạc và căng thẳng nhìn bóng dáng đang ngồi trên giường.
Cô ta không biết bóng dáng này là ai, nhưng cô ta biết, một sự tồn tại mạnh mẽ đã trực tiếp xuyên qua lời chửi rủa của biển sâu, thâm nhập vào mộng cảnh của cô ta.
Ngay cả cô ta, "chủ nhân của giấc mơ", cũng không thể sớm phát hiện ra đối phương, điều này cho thấy kẻ thâm nhập đã là một tồn tại mạnh mẽ vốn dĩ không cách nào chống lại được.
"Ngươi... ngươi là ai?!"
Duncan chậm rãi đứng dậy, trong thế giới tầng diện ý thức này, anh hiện ra tư thái vốn có của bản thân với tư cách là "Thuyền trưởng Duncan", thân cao cực kỳ áp bức khiến Shirley lùi về phía sau nửa bước theo bản năng.
"Cô chưa từng thấy qua ta như vậy, phản ứng này là rất bình thường," Duncan trầm giọng nói: "Ta phát hiện thấy cô đang gặp ác mộng, cho nên tới xem thử."
"Phát hiện thấy... tới xem thử..." Shirley có chút bối rối chớp mắt, cuối cùng cũng phản ứng kịp: "Chờ đã, ngài là..."
"Lần nữa làm quen nhau một chút, ta là Duncan," Người đàn ông u ám mà uy nghiêm mỉm cười: "Duncan Abnormar."
Anh nói ra tên của mình, bởi vì anh không hề lo lắng Shirley sẽ có gan nói ra chuyện này — cho dù cô ta thật sự mê muội đầu óc, con chó săn biển sâu tương đối thức thời kia cũng sẽ khiến cô ta mãi nhấn chìm chuyện này vào trong bụng.
"Duncan... Duncan tiên sinh? Ngài là Duncan tiên sinh?!" Shirley kinh ngạc trợn to hai mắt, tự đáy lòng lặng lẽ dâng lên một loại cảm giác khiếp đảm, nhưng ngay sau đó cô ta lại có chút nghi hoặc: "Nhưng ngài không phải Duncan Strain sao? Abnomar là gì?"
Duncan: "...?"
Phản ứng của cô nương này bỗng khiến anh có chút nghi hoặc, sửng sốt hai giây mới mở miệng với vẻ mặt kỳ lạ: “Cô… chưa nghe qua cái tên này?”
Shirley nghĩ một chút, sau đó thành thật lắc đầu: "Không."
Sau đó cô ta lại phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Tôi... cần phải nghe qua cái tên này sao?"
Duncan đột nhiên ý thức được cô gái này đúng là chưa từng nghe nói qua danh hiệu của "thiên tai di động trên biển vô biên", phản ứng của cô ta không giả được, xem ra bất kể hung danh của thuyền trưởng Duncan có hiển hách cỡ nào, cũng không tránh khỏi sẽ có một số người kiến thức có hạn. Nhưng điều này quả thật cũng khiến anh có chút nản lòng, đồng thời không khỏi hỏi: "... Cô là kẻ mù chữ sao?"
Không ngờ Shirley ấy vậy lại thật sự cúi đầu im lặng.
"Bỏ đi, điều này không quan trọng," Duncan vừa nhìn thấy phản ứng này của đối phương thì lập tức kết thúc chủ đề hiện tại, sau đó ánh mắt chậm rãi đảo qua căn phòng nhỏ, mà lúc này, huyên náo và biển lửa bên ngoài đường phố đều đã lắng xuống, như một trò hề vội vàng kết thúc, chỉ để lại ngoài cửa sổ một mảnh hỗn độn đèn màu loe lói, ánh mắt của Duncan rơi vào trên người Shirley, thần sắc bình tĩnh: "Đây là những gì cô đã trải qua năm đó, đúng chứ?"
Shirley vẫn cúi đầu: "... Ừ."
"... Ta không có ý định theo dõi, nhưng trong quá trình bước vào đây ta đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô," Duncan nói với thái độ rất chân thành: "Ta xin lỗi."
Shirley sửng sốt, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng tồn tại đáng sợ như Tà thần này lại đang xin lỗi mình, hỗn loạn trong đầu nhanh chóng thu lại thành mồ hôi lạnh thay nhau toát ra lúc này. Cô ta vội vàng lui về phía sau hai bước: “Không... không, không sao, sao ngài có thể xin lỗi tôi chứ..."
"Bất luận thế nào, theo dõi giấc mơ của một nữ sĩ là không lịch sự chút nào — kể cả một 'tiểu' nữ sĩ như cô," Duncan cười nhẹ nói, sau đó ánh mắt rơi vào con chó săn biển sâu kia: "Khi nào nó mới tỉnh?"
"Tôi không biết..." Shirley tỏ ra có chút luống cuống, cô ta nhìn A Cẩu đang chìm trong giấc ngủ: "Cơn ác mộng này chưa bao giờ xuất hiện loại biến hóa như vậy, tôi không..."
Cô ta nói được nửa chừng, thì nghe thấy một loạt tiếng va chạm nhẹ của những mảnh xương phát ra từ trong cơ thể của A Cẩu. Ngay sau đó, A Cẩu một giây trước vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say một giây sau đã khẽ lắc đầu, hồng quang trong hai hốc mắt trống rỗng dần sáng, con cự khuyển đáng sợ này đột nhiên đứng dậy.
Có lẽ cơn ác mộng một khắc trước vẫn còn lưu lại một chút ảnh hưởng, Shirley vô thức lùi về sau nửa bước, nhưng ngay sau đó cô ta phản ứng lại và bước đến bên cạnh A Cẩu.
“Shirley…” A Cẩu rốt cuộc dần tỉnh lại, nó đột nhiên chú ý tới chung quanh căn phòng, trong giây lát ánh mắt liền rơi vào trên cánh tay Shirley, trong giọng nói mang theo vẻ hốt hoảng: “Ta... ”
"Không sao, chỉ là ác mộng thôi," Shirley cười lên, tiến lên chủ động ôm lấy cái đầu hài cốt vừa to vừa xấu xí của A Cẩu: "Ngươi cũng gặp phải ác mộng."
"Ta xin lỗi, xin lỗi..." Nhưng A Cẩu không ngừng nhỏ giọng lặp lại, sợi dây xích liên kết nó và Shirley phát ra âm thanh lạch cạch: "Đau không? Có phải có rất đau..."
Shirley có chút khó chịu nghiêng đầu sang: “Đừng làm quá lên… có người ngoài đang nhìn kìa…”
“Người ngoài?” A Cẩu sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có một người, sau đó, nó thấy rõ dáng dấp của Duncan, nhìn thấy bộ đồng phục thuộc về thuyền trưởng trên người đối phương, cùng khuôn mặt u ám uy nghiêm đó, mà càng quan trọng hơn, trong tầm mắt của nó còn có thể nhìn thấy những ngọn lửa màu u lục luân phiên nhiều lớp lơ lửng phía sau Duncan.
"Ôi X!" A Cẩu đột nhiên kêu lên một tiếng, một giây sau lôi Shirley về phía sau như phản xạ có điều kiện, dùng thân thể to lớn của mình ngăn ở giữa Shirley và Duncan, toàn thân xương cốt của nó đều run rẩy va chạm kịch liệt, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía Duncan: "Là... là thuyền trưởng u linh đó!?"
Duncan nhướng mày khi nhìn thấy phản ứng của đối phương: “Shirley không nhận ra tư thái này của ta, ngươi ngược lại thì có?”
“A Cẩu?” Shirley cũng lập tức phản ứng lại ngay sau đó: “A Cẩu, ngươi từng gặp qua ngài ấy?
"Đâu chỉ từng gặp qua? Tất cả những con ác ma biển sâu từng nhìn thấy ngài ấy, lúc này về cơ bản đều bị đưa vào không gian thứ!" Khói mù đen trong cơ thể A Cẩu căng phòng bất định, giọng điệu mang vẻ kinh hãi: "Thiên tai di động trên biển vô biên... tại sao ngài ấy lại ở trong giấc mơ của cô?!"
“Thiên tai di động trên biển vô biên?” Shirley vẫn còn mù mịt: “Sao ta không nghe ngươi nói qua chuyện này…”
"Nói thừa! Chuyện ta chưa nói cho cô biết còn nhiều nữa kìa - Thiên tai trên thế giới nhiều như vậy, làm sao có thể kể hết, hơn nữa dưới tình huống bình thường, ai có thể nghĩ tới cô sẽ gặp phải một thuyền trưởng u linh trên đất liền chứ hả!"
Shirley sững sờ lắng nghe, cô ta dường như còn muốn hỏi gì đó, Duncan lại đột nhiên phá vỡ yên lặng — anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào con chó săn biển sâu đang như đối mặt với quân địch: "Ta tưởng rằng chỉ có người ở thế giới hiện thực mới sợ ta như vậy, không ngờ mình ở giữa ác ma biển sâu cũng có uy danh này."
A Cẩu hơi lui về phía sau nửa bước, vừa duy trì tư thế phòng ngự tập trung toàn bộ tinh thần, vừa mở miệng nói: "Ngài hơi đánh giá thấp mình rồi – hung danh của ngài từ biển sâu tĩnh mịch đến thế giới hiện thực không người nào không biết không người nào không hay, ngay cả ác ma biển sâu không có tim đều biết né tránh Thất Hương Hào của ngài theo bản năng... Thành thật mà nói, cũng chính vì những con ác ma biển sâu không có trái tim, nếu không sợ rằng ngay cả những nỗi kinh hoàng trên đống tro tàn đều phải xăm ngài trên lên lưng để tăng thêm lòng can đảm..."
Duncan suy nghĩ một chút, nghi ngờ đối phương thật ra đang tâng bốc mình — bằng sự tâng bốc của riêng nó.
Mà cùng lúc đó, Shirley cũng nghe thấy tiếng thì thầm của A Cẩu - trong kết nối tinh thần được thiết lập thông qua sợi dây xích, tiếng thì thầm này chỉ có cô ta mới có thể nghe thấy: "Shirley, lát nữa ta nghĩ cách quấn lấy bóng ma này, cô cố gắng tỉnh lại, đối phương hẳn chỉ là hình chiếu tinh thần, ta có thể quấn lấy hắn một đoạn thời gian, chỉ cần cô có thể thoát khỏi mộng cảnh này, đối phương sẽ không thể đuổi theo..."
Shirley không thể phản ứng kịp ngay lập tức — hoặc là nói cách nghĩ của cô ta và A Cẩu vốn dĩ không có cùng tần số: "Hả... vậy sau đó thì sao?"
Giọng điệu của A Cẩu gấp gáp: “Sau đó cô nhanh chóng sang phòng bên cạnh, tìm vị đại nhân vật kia cầu cứu — Cứ nói cô bị Thất Hương Hào quấn lấy, thậm chí chủ động xin làm quyến thuộc của đối phương để được che chở cũng được. Lúc này không thể để ý tới nguy hiểm hay không nguy hiểm, so với bị Thất Hương Hào xé nát sau đó kéo vào không gian thứ và trở thành quyến thuộc của Tà thần trong không gian thứ, ít ra cái sau còn miễn cưỡng xem là 'sống sót'..."
Shirley không mảy may phản hồi lại.
"Shirley?" A Cẩu càng ngày càng nôn nóng: "Shirley, cô đừng ngẩn ra nữa! Mau thừa dịp mộng cảnh này bị quấy nhiễu, nghĩ cách tỉnh lại! Để đại lão đối phó với đại lão mới là... duy nhất của chúng ta..."
A Cẩu nói nửa chừng, Shirley cuối cùng phản hồi lại nó trong kết nối tinh thần:
"A Cẩu... hai đại lão mà người nói, hình như là một người..."
A Cẩu: "...?"
Trò chuyện trong kết nối tinh thần chỉ diễn ra trong tích tắc.
Con chó săn biển sâu có chút đờ đẫn ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt của nó, vị thuyền trưởng u linh nắm giữ ngọn lửa linh thể đó chỉ lẳng lặng nhìn về bên này, lộ ra nụ cười lạnh lùng hắc ám như không gian thứ.