Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 129 - Chương: 129

Chương: 129

Thất Hương Hào chạy hết tốc lực.

Trong ánh sáng nhợt nhạt do vết thương của thế giới tỏa ra, cánh buồm linh thể bán trong suốt không gió tự giương, hệ thống cột và dây thừng khổng lồ và phức tạp kêu lên cót két như thể được điều khiển bởi vô số đôi tay vô hình, nhanh chóng và bén nhạy điều chỉnh góc độ. Duncan cảm thấy thân tàu dưới chân đang hơi tròng trành và nghiêng ngả, đồng thời hướng mũi tàu về một phương hướng nhất định trong hải vực vô ngần, tiếng sóng vỗ nhẹ vào thân tàu trộn lẫn với “tín hiệu nhận thức” từ chính Thất Hương Hào truyền về, vang vọng nhẹ nhàng trong sâu thẳm tâm trí anh.

Chẳng biết tại sao, ngay thời khắc con tàu điều chỉnh hướng đi, anh dường như đột nhiên cảm nhận được bầu không khí trên con tàu lặng lẽ xảy ra biến đổi, rõ ràng bốn phía vẫn là phong cảnh y hệt, nhưng…

Anh dường như nghe thấy con tàu này phát ra tiếng thở dài hài lòng.

Duncan rời khỏi phòng thuyền trưởng, lững thững đi lên boong tàu, anh ngẩng đầu lên trong bóng đêm, nhìn chằm chằm những cánh buồm căng phồng cùng những cột buồm cao chót vót, rồi lại đưa tay gõ nhẹ vào một lan can đi ngang qua, trầm ngâm nói: “Ngươi cũng cảm thấy nhàm chán đối với việc trôi dạt khắp nơi không mục đích?"

Thất Hương Hào không nói chuyện, chỉ có một loạt tiếng cót két nhỏ nhẹ phát ra từ dưới boong tàu, một vài dây thừng gần đó phát ra tiếng sột soạt, lượn lờ như những con rắn, lủng lẳng bên cạnh Duncan.

"... Như vậy không hề dễ thương, thậm chí còn có chút đáng sợ," Duncan liếc nhìn mấy dây thừng: "Lần trước các ngươi khiến Alice sợ hãi ôm đầu chạy trốn như chuột hệt thế này phải không?"

Dây thừng lắc lư hai lần tại chỗ rồi nhanh chóng trượt đi.

Duncan nhẹ nhàng hít một hơi, chuẩn bị hưởng thụ làn gió đêm sảng khoái trên biển một chút, nhưng bất chợt, trong ý thức của anh đột nhiên xuất hiện một cái "chạm" xa xôi.

Mới đầu anh không nhận ra đó là gì, nhưng ngay sau đó liền nhận ra cú chạm đến từ thành bang Phổ Lan Đức.

Trong thành bang Phổ Lan Đức, Duncan đang ở trên tầng hai của cửa tiệm đồ cổ đột nhiên chớp chớp mắt, sau đó lập tức nhìn về một hướng nào đó — đó là phòng của Nina bên cạnh.

Trong tầm nhìn của anh, một ngọn lửa màu u lục đang nhún nhảy gấp rút trong căn phòng đó — nhưng đó không phải là của Nina, mà là ấn ký lưu lại trên người Shirley.

Ngọn lửa đó cảm nhận được từ trường của lực lượng siêu phàm, cảm nhận được cảm xúc của túc chủ đang dao động bất thường.

Shirley đã xảy ra chuyện gì rồi?!

Duncan cũng không do dự nhiều, đứng dậy lao ra khỏi phòng đi tới cửa phòng ngủ của Nina, anh gõ nhẹ cửa, nhưng bên trong lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Lúc này anh có chút do dự, nhưng giây tiếp theo, anh liền cảm thấy ấn ký lưu lại trên người Shirley lại nhảy lên lần nữa.

Thời điểm này thì không thể suy nghĩ quá nhiều — Duncan đẩy cửa phòng Nina ra.

Giống như lúc nhỏ, Nina luôn có thói quen ngủ mà không khóa cửa.

Trong phòng ngủ tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường hắt vào từ cửa sổ soi rõ đường nét đồ đạc trong phòng, trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy, Duncan không thấy có gì bất thường.

Shirley và Nina đang yên lặng ngủ trên giường, một người quay đầu về phía cuối giường, còn người kia nằm gối đầu trên bụng của đối phương.

... Tư thế ngủ vô cùng mang tính nghệ thuật.

Duncan đương nhiên không có hứng thú đi chú ý tư thế ngủ của hai cô gái ra sao, lúc này anh đã chú ý tới chân mày đang nhíu chặt của Shirley, mà trên cánh tay cô ta thường dùng để triệu hồi A Cẩu và cộng sinh với xiềng xích, có một đường vân màu đen nho nhỏ tinh vi đang dần bơi đi.

Duncan khẽ nhíu mày, sau đó lập tức kích hoạt ấn ký lưu lại trên người Shirley, thử dùng tính chất đặc thù của ngọn lửa linh thể để tìm kiếm nguồn gốc "ăn mòn" trong phòng.

Theo ý kiến của anh, trạng thái hiện giờ của Shirley, cộng thêm báo hiệu cảnh giới của ấn ký, điều này chắc chắn là lực lượng siêu phàm đang sinh ra dấu hiệu ăn mòn.

Một ngọn lửa nhỏ màu xanh lá bốc lên bên cạnh Shirley, ngọn lửa màu u lục chiếu sáng bốn phía, song ngọn lửa này chỉ chập chờn vài lần, cuối cùng vẫn dừng lại tại chỗ.

Trong phòng không có ăn mòn.

Duncan cau mày, anh tiến lại gần hơn, quan sát đôi chân mày đang nhíu chặt của Shirley.

Bởi vì không chắc ngọn lửa linh thể sẽ ảnh hưởng đến người sống đến mức nào, nên anh không thể trực tiếp phóng ra ngọn lửa ở diện tích lớn để "quét" cả căn phòng như trong nhà máy, nhưng cho dù chỉ là một chút tia lửa từ ngọn lửa linh thể hẳn cũng sẽ sinh ra phản ứng đối với lực lượng siêu phàm xa lạ mới đúng.

Ăn mòn... không có trong thế giới hiện thực? Tầng diện tinh thần? Hay thứ gì khác?

Duncan trầm ngâm suy tư, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, anh liền đứng dậy lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại trở về phòng ngủ của mình, anh nhìn thấy con chim bồ câu tinh anh đang ngủ lim dim trên bệ cửa sổ.

"Du hành Linh giới."

Trong hàng loạt tiếng kháng nghị "cúc cu" sau khi Aye bị đánh thức, Duncan một lần nữa bước vào không gian tối tăm tràn ngập ánh sao vô tận, sau đó anh bình tâm lại, cảm nhận ánh sao xung quanh thuộc về "ấn ký" của bản thân giống như cảm nhận Bạch Tượng Mộc Hào và Fanna trước đây.

Điều này cũng không khó, bởi vì ấn ký đó do bản thân cố ý lưu lại, so với "đốm lửa nhỏ" trên người Fanna phải rõ ràng và ổn định hơn nhiều, Duncan gần như trong nháy mắt đã khóa chặt lấy ánh sao thuộc về Shirley...

Shirley trong bóng tối mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc giường nhỏ quen thuộc mà xa lạ.

Cô ta lần mò ngồi dậy, đầu óc mơ hồ hồi lâu mới có chút tỉnh táo lại, cô ta mê mang quan sát bốn phía, cuối cùng cũng phân biệt ra được hình dáng của một số sự vật trong bóng tối.

Một số ký ức xa xôi quen thuộc dần dần thức tỉnh lại, sau khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh mình, cuối cùng Shirley chợt mở to hai mắt.

Một giây tiếp theo, cô ta đột nhiên nhảy xuống giường, đồng thời thốt ra một loạt tiếng chửi rủa cực kỳ tức giận, thậm chí nổi nóng đến hơi run rẩy, trong run rẩy dường như lộ ra vẻ sợ hãi và căng thẳng: "Chết tiệt, chết tiệt... X! Cmn lại là cái này, lại là cái này! Mẹ kiếp tôi!”

Một loạt tiếng chửi rủa ầm ĩ phá vỡ sự yên tĩnh trong bóng tối, nhưng tiếng chửi rủa đó không phải giọng nói quen thuộc của Shirley, mà là giọng trẻ con của một đứa trẻ còn non nớt hơn và chỉ tồn tại trong ký ức. Cô ta nhảy xuống đất, nhìn thấy tay chân mình cũng trở nên gầy gò và non nớt hệt như trong ký ức. Cô ta mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, bộ đồ ngủ đó cũng giống hệt như trong ký ức, chỗ ống tay áo bị hỏng vẫn là con chó con quen thuộc được thêu bằng thủ pháp lạ lẫm.

"Đừng XX hành hạ tôi! Đừng XX hành hạ tôi!"

Shirley gầm lên trong căn phòng tối, cô ta lao đến cánh cửa đang đóng chặt, đấm đá tay chân muốn phá vỡ tấm ván gỗ loang lổ, thế nhưng cánh cửa vẫn không mảy may lay động giống như bê tông cốt thép. Cô ta dùng đầu đập vào, rồi lại dùng răng cắn tay nắm cửa, nhưng hành động phát tiết này hoàn toàn vô nghĩa. Cô ta chỉ có thể dùng cơ thể nhỏ bé đụng vào lần này đến lần khác, đụng vào mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho từng tia nắng ban mai chiếu vào cửa sổ gần đó, mặc cho giọng nói truyền vào từ ngoài cửa mà cô ta ít muốn nghe nhất vào đầu ngày.

Cô ta nghe thấy tiếng ai đó thức dậy ở phòng bên cạnh, tiếng bước chân và đồ đạc đang được thu dọn.

Cô ta nghe thấy trong đó có tiếng bước chân đến gần cửa, một giọng nói rất dịu dàng và quen thuộc vang lên: "Shirley, Shirley? Dậy chưa? Còn đang giận sao?"

Động tác đụng cửa của Shirley đột nhiên dừng lại, giống như bị rút sạch sức lực, cô ta dựa vào cánh cửa gỗ, dùng hết sức đè vào cánh cửa, cô ta rất không muốn nghe tiếp, nhưng lại tham lam nghe động tĩnh ngoài cửa truyền vào.

"Shirley, ba và mẹ đi mua bánh kem cho con, hôm nay là sinh nhật của con... Sau khi chúng ta trở về, con sẽ không giận nữa được chứ?"

"Đừng đi..." Shirley đột nhiên phát ra giọng nói, mới đầu chỉ là nhỏ giọng thì thào, nhưng rất nhanh, tiếng lẩm bẩm biến thành kêu to: "Đừng đi... Đừng đi! Đừng đi! Đừng đi!"

Cô ta cuối cùng bắt đầu gào khóc lên, mặc dù biết là vô ích, nhưng vẫn lớn tiếng kêu lên: "Đừng đi! Đừng ra ngoài! Chết tiệt, Đừng ra ngoài mà! Đừng đi ra ngoài mà!"

Tuy nhiên thời gian vẫn trôi qua từng giây, như thể ký ức khắc sâu trong tâm trí không thể quay ngược lại — tiếng bước chân ngoài cửa đã xa dần.

Tiếng tay xách túi, tiếng nói chuyện xa xăm mơ hồ của cha mẹ, tay nắm cửa vặn, mở, đóng, chìa khóa vặn một vòng, sau đó lại là nửa vòng.

Shirley từ từ ngồi xuống trong bóng tối, bắt đầu đếm nhịp tim của mình.

Khi nhịp tim đập đến lần thứ 1200, tiếng kinh hô xảy ra hỏa hoạn từ xa truyền đến.

Khi nhịp tim đập đến nhịp thứ 1600, mùi khói cay nồng và khói mù sặc sụa bắt đầu len qua khe cửa.

Khi nhịp tim đập đến nhịp thứ 1800, trên đường phố đã tràn ngập tiếng la hét điên cuồng, ánh sáng đỏ chói lóa lấp đầy các cửa sổ, như thể toàn bộ thành bang đã bị rơi vào trong dung nham nóng chảy.

Khi nhịp tim đập đến nhịp thứ 2000, âm thanh nặng nề bóp nghẹt từ hướng cửa nhà truyền tới — cánh cửa bị phá vỡ, tựa như một con cự thú nào đó đang bước từng bước nặng nề tiến vào, từng bước tiến đến gần căn phòng khóa kín này.

Sau đó, cánh cửa phòng cuối cùng ngã xuống — cánh cửa gỗ mà Shirley dốc toàn sức lực cũng không thể đụng mở, giờ đây đã bể tan tành phân tứ tán như giấy vụn.

Một sinh vật đáng sợ xuất hiện ở đó, đó là một con chó săn đen kịt to lớn, một cơn ác mộng được tạo nên từ hài cốt, bóng ma tâm lý, khói mù và tro bụi nóng bỏng xoắn lại với nhau. Con ác ma đến từ biển sâu này gần như là một nhân vật khổng lồ đối với một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi, mà hiện giờ, hốc mắt màu máu trống rỗng của nó đã nắm bắt được "sinh vật sống" trong phòng.

Shirley bình tĩnh nhìn chăm chú vào con chó ma xuất hiện trước mắt.

Đây là một con chó săn biển sâu - nhưng hiện tại vẫn chưa phải là A Cẩu của cô ta.

Không phải A Cẩu có “trái tim” kia, không phải A Cẩu sẽ đi lục lọi thùng rác tìm thức ăn về nuôi mình, không phải A Cẩu sẽ cố gắng kể những câu chuyện cười dở ẹc để mua vui cho mình, cuối cùng lại chỉ dạy cho mình một đống lời lẽ thô tục.

Con chó săn biển sâu bước vào phòng.

Tiếng nhai máu thịt và xương vang lên.

Shirley nằm trên sàn, cảm thấy chân tay mình bị con chó ma nuốt chửng, cơn đau thấu tim lấp đầy tâm trí cô ta một cách đờ đẫn và tê liệt cách bức màn ký ức mười một năm. Cô ta tiếp tục đếm nhịp tim của mình, đếm xem khi nào A Cẩu sẽ trở thành A Cẩu của mình, rồi lại tính xem mình sẽ còn ở lại đây bao lâu — Theo kinh nghiệm trước đây, một tuần? Hay hai tuần?

Ý thức của cô ta dần dần có chút buông lỏng, ngay cả trong giấc mộng đen tối này, những cơn đau đớn tê dại, mơ hồ xa xôi kia rốt cuộc cũng dần dần đuổi tới, mà trong tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, cô ta chợt nhìn thấy trên chiếc giường cách đó không xa, trong bóng mờ ở chỗ sâu nhất trong bóng tối, chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng dáng hiện ra.

Bóng dáng đó dường như cũng không đột ngột xuất hiện, hắn dường như đã ở đó từ đầu đến cuối, từ giấc mơ này bắt đầu, từ mọi giấc mơ bắt đầu, thậm chí — Shirley không biết tại sao mình lại có ý nghĩ khủng khiếp này — thậm chí hắn đã ở đó từ mười một năm trước.

Hắn ngồi đó, nhưng cho đến lúc này, cô ta mới phát hiện ra sự tồn tại của bóng dáng này lần đầu tiên, giống như sương mù dày đặc lâu ngày đột nhiên tách ra, để cho cô ta nhìn thấy sự tồn tại sau màn sương mù đó.

Một ánh lửa màu u lục yếu ớt không biết từ đâu hiện ra, chiếu sáng khuôn mặt của bóng dáng đó, u ám và uy nghiêm — Shirley chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này trước đây, nhưng cô ta có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

"Vô tình mạo phạm."

Bóng dáng u ám và uy nghiêm đó lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment