Sự thật đã chứng minh, trong thế giới đầy rẫy những sự vật quỷ dị này, nghề "trị liệu tinh thần" khó hơn nhiều so với Duncan tưởng tượng — Mức độ khó của nó thậm chí đã vượt qua sự miêu tả của từ "nghề" mà chạy thẳng theo phương hướng của "công nghệ"...
Nhưng may mà chiếc hộp của Hải Đế không dành cho Nina. Vị tiểu thư bác sĩ tâm thần nhìn thấu vẻ kinh hãi trên khuôn mặt của hai chú cháu tại đó, nàng ta lộ ra nụ cười "phản ứng kiểu này của người trong cuộc bà đây đã thấy nhiều rồi". Sau đó từ đáy hộp lấy ra một tờ giấy in sẵn đưa cho Nina: "Em điền sơ vào đây trước."
Nina thở phào nhẹ nhõm: "Em còn tưởng... những dụng cụ này là chuẩn bị cho em nữa chứ."
“Đây là thứ tôi sử dụng trong công việc — lúc làm việc cho đương cục và giáo hội,” Hải Đế cười lên một tiếng: “Tôi thường phải đối phó với một số phần tử nguy hiểm cực kỳ hoang tưởng và ngoan cố, các phương pháp thông thường không thể cạy ra sọ đầu được dị đoan gia cố của bọn họ."
Duncan càng nghe càng cảm thấy những lời này có gì đó không đúng. Shirley vốn đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình nhưng lại không khỏi lóng tai nghe, vô thức rụt cổ lại. Cô ta nhanh chóng trốn ở một nơi xa hơn, vừa giả vờ như lau bụi trên kệ hàng vừa lẩm bẩm với A Cẩu đang trong trạng thái ẩn náu thông qua liên kết tinh thần: "Thật đáng sợ, thật đáng sợ... Nơi này thật đáng sợ... Duncan tiên sinh đã đủ đáng sợ rồi, tại sao lại còn nhô ra một Thẩm phán quan... còn có Hải Đế đó..."
Giọng nói của A Cẩu vang lên từ tận đáy lòng cô ta, còn trống không hơn cả cô ta: "Mẹ kiếp, ta nào biết tại sao hả! Ai biết được tại sao hoạt động trên đất liền vẫn có thể bị Thuyền trưởng u linh bắt được, ở lại bên cạnh Thuyền trưởng u linh vẫn có thể đụng phải Thẩm phán quan của giáo hội đến đây làm khách — Đây rốt cuộc là hai chúng ta điên rồi hay thế giới điên rồi! Điều này nói ra cô dám tin không?"
Shirley vừa lén chú ý tới động tĩnh bên cạnh quầy vừa chau mày ủ dột lẩm bẩm trong lòng: “Điều này ai có thể tin được, ngươi nói với một con cá rằng có ngày nó sẽ chết vì tai nạn xe cộ nó cũng sẽ không tin..."
"... Đừng nhắc đến 'cá', ta sợ..."
Shirley sửng sốt: “A Cẩu, từ khi nào ngươi bắt đầu sợ cá vậy?”
“Cũng đừng nói chuyện với ta, cô đừng để cho vị Thẩm phán quan đó nhìn ra điều gì — Mặc dù trên lý thuyết ta hiện đang ở trong trạng thái ẩn thân, nhưng ở bên cạnh Duncan tiên sinh, ta luôn cảm thấy mọi năng lực của mình đều lúc linh lúc không linh…"
Shirley nhanh chóng thu hồi tâm tư, đi đến đầu kia của kệ hàng. Mà mấy người bên cạnh quầy rõ ràng cũng không tập trung sự chú ý đến Shirley không mấy nổi bật.
Nina nhìn vào tờ đơn trước mặt, thấy rằng bên trên đều là một số mục đánh giá tâm lý rất thông thường, không khác gì mấy những biểu mẫu đánh giá tâm lý thông thường phải điền trước khi tham gia lớp học thần bí ở trường hoặc tham quan viện bảo tàng, chỉ là có nhiều mục hơn và có thêm một số câu hỏi khác không thường được hỏi.
Cô vừa đưa bút điền vào, vừa hơi tò mò nói: “Lúc trước nghe chị nói phương pháp điều trị của chỉ có chuyên nghiệp hơn, em còn tưởng chị sẽ không dùng loại biểu mẫu mà bác sĩ bình thường đều sẽ dùng đến này…”
“Điền vào biểu mẫu là khâu cơ bản để tiến hành đo lường tâm lý, mà điểm khác biệt giữa tôi và những bác sĩ nửa đó là chẩn đoán của bọn họ thường kết thúc sau khi điền vào biểu mẫu,” Hải Đế mỉm cười, nàng ta tháo sợi dây chuyền thạch anh tím trên cổ xuống, vừa mân mê mặt dây chuyền vừa thuận miệng nói: "Mà việc điều trị của tôi chỉ mới bắt đầu khi em điền vào mẫu đơn."
Ánh mắt của Fanna vô thức rơi vào trên mặt dây chuyền thạch anh của Hải Đế, nàng ta có chút tò mò: "Hai ngày nay thấy cậu cứ đeo mãi sợi dây chuyền này... hình như cậu rất thích nó?"
Hải Đế sững người một lúc, nhìn xuống mặt dây chuyền trong tay, như thể nhớ ra điều gì đó, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Chỉ là hiếm khi cha có thể mang về cho tớ một món quà thôi — À, Fanna, cậu biết không, sợi dây chuyền này còn là đồ cha tớ đã 'mua' từ cửa tiệm này đấy."
Nàng ta đặc biệt nhấn mạnh từ "mua", như muốn mạnh mẽ phủ nhận sự thật rằng thứ này chỉ là một tặng phẩm. Duncan ở một bên thì khẽ gật đầu với nụ cười trên môi: "Xác thực là hàng hóa của cửa tiệm chúng tôi - Hy vọng sợi dây chuyền này sẽ mang tới may mắn cho cô."
Fanna không khỏi nhìn vào mặt dây chuyền "thạch anh" rõ ràng là đồ giả, suýt chút nữa đã thốt lên: Học giả danh tiếng lẫy lừng như Morris còn mắc phải bẫy này sao?!
Tuy nhiên, dù thế nào nàng ta cũng chú ý đến đương sự Duncan đang có mặt, câu nói này sau khi quanh quẩn ở phế quản thì lại quay trở về phổi. Mà cùng lúc đó, Nina cũng đang nhanh chóng đánh dấu cho xong vào biểu mẫu. Cô vừa đẩy tờ biểu mẫu sang cho Hải Đế vừa nói: "Em điền xong rồi, chị xem thử có vấn đề gì không?"
“Trong quá trình em điền vào tôi đã xem hết rồi — bao gồm tất cả các biểu cảm tinh tế và chi tiết nhỏ nhặt trong hành động của em,” Hải Đế trực tiếp thu hồi tờ giấy và nói thẳng: “Em có một bóng ma tâm lý ẩn giấu nhiều năm? Khoảng thời gian gần đây có phải có áp lực quá mức, khiến em luôn nghĩ tới bóng ma này? Tình hình giấc mơ kỳ lạ của em trong hai ngày nay đã giảm bớt... Là áp lực đã biến mất hay là đã dời đi?"
Nina không khỏi mở to hai mắt, như thể bị nói trúng tâm sự gì đó, ngay sau đó cô vô thức liếc nhìn về phía Duncan, với vẻ mặt do dự.
“Chúng tôi cần một hoàn cảnh yên tĩnh và riêng tư để tiếp tục thư giãn và nới lỏng tinh thần,” Hải Đế ngẩng đầu nói với Duncan: “Tất nhiên, điều này trước hết cần có sự đồng ý của người giám hộ là ngài, cùng với sự hợp tác của chính cô bé Nina.”
“Lên lầu đi,” Duncan gật đầu, nhìn về phía Nina: “Được chứ?
“Dạ được.” Nina rất ngoan ngoãn gật đầu, không có bất kỳ phản đối nào, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra vẻ hơi căng thẳng, mà loại căng thẳng này không thể che giấu được ánh mắt của Hải Đế.
"Yên tâm đi, Nina, chỉ là một kỹ xảo thả lỏng tinh thần rất đơn giản thôi - Em căn bản không có vấn đề gì cả, chỉ là hơi áp lực và lo âu thôi," Hải Đế mỉm cười, một luồng khí làm người khác tin cậy và yên tâm phảng phất trong nự cười của nàng ta, giọng nói dịu dàng của nàng ta khiến cho sự căng thẳng trong lòng Nina bất giác biến mất trong vô hình, đồng thời nàng ta cũng tiện tay đóng hộp y tế của mình lại và đặt nó sang một bên: “Tôi nghĩ chúng ta thậm chí không cần đến bất kỳ dụng cụ, xông hương hay thuốc men gì, tôi hỏi em một vài câu hỏi là được rồi.”
Lúc này Nina mới hoàn toàn cảm thấy yên lòng, cô gật đầu với Duncan và dẫn Hải Đế lên cầu thang dẫn lên tầng hai.
Tiếng bước chân của hai người xa dần và biến mất trên cầu thang.
Shirley vẫn đang trốn ở một nơi rất xa, tập trung toàn bộ tinh thần thu dọn đống đồ lặt vặt trong góc.
Cuối cùng ở cạnh quầy chỉ còn lại Duncan, cùng với tiểu thư thẩm phán quan ngồi đối diện anh.
Hôm nay là lần đầu tiên Duncan mặt đối mặt gặp vị thẩm phán quan này, người mà anh có cơ duyên trùng hợp để lại "ấn ký" ngọn lửa linh thể trên người nàng ta. Ngay tại giờ phút này, anh có thể cảm nhận được rõ ràng ấn ký lưu lại trong cơ thể Fanna, đồng thời cảm giác được ấn ký vốn cực kỳ yếu ớt này đang dần trở nên cường thịnh hơn và lớn dần lên do sự đến gần của anh.
Dù không có tiếp xúc thực tế, tia lửa đó vẫn được tiếp thêm từ “nguồn”, đồng thời bắt đầu âm ỉ bùng cháy trong linh hồn Fanna.
Sau khi nhận ra điều này, Duncan đã có thể kiểm soát sự phát triển của ấn ký đó một cách có ý thức — Anh không hy vọng ấn ký này bị Nữ thần Bão Tố bí ẩn kia phát giác, điều này sẽ khiến anh mất đi “tiết điểm” đặc biệt là Fanna.
Anh rất tò mò về Fanna, nói đúng ra là anh khá quan tâm đến thân phận thần quan của đối phương và tín ngưỡng đằng sau nàng ta.
Mặt khác, Fanna kỳ thực cũng đang tò mò quan sát nơi này và "Duncan tiên sinh" ngồi đối diện nàng ta.
Hôm nay nàng ta tới đây đúng là để cùng Hải Đế đến nhà cảm tạ, nhưng ngoài điều này ra còn có một nguyên nhân khác, đó chính là trong vụ cháy bảo tàng thực sự có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Trên lý thuyết, lửa lớn tuyệt đối không thể dập tắt trong thời gian ngắn đột nhiên tự tắt; Hải Đế nhìn thấy hình chiếu của mảnh vỡ mặt trời hư hư thực thực trong hiện trường vụ cháy; một người bình thường như Duncan đã lao vào hiện trường vụ cháy để cứu người và đưa những người bị mắc kẹt ra ngoài mà không chút tổn hại gì - mặc dù không tìm thấy bất kỳ bằng chứng thiết thực nào để tiến hành móc nối những điều này lại, nhưng nàng ta có linh cảm rằng mình nên ghé thăm cửa tiệm đồ cổ này.
“Duncan tiên sinh,” Fanna phá vỡ sự im lặng trước, nàng ta bình tĩnh nhìn Duncan: “Tôi có vài điều cần biết về vụ hỏa hoạn ở viện bảo tàng, như vậy có được không?”
“Tất nhiên rồi,” Duncan thản nhiên gật đầu: “Lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, nên có thể cung cấp một số thông tin.”
“Cảm ơn sự hợp tác của anh,” Fanna nhẹ nhàng gật đầu: “Khi đó anh lao vào cứu người, lúc đó lửa trong viện bảo tàng vẫn đang cháy, đúng chứ?”
"Đúng vậy," Duncan gật đầu không chút do dự — bởi vì anh không biết vị thẩm phán quan trước mặt đã nắm rõ bao nhiêu thông tin hiện trường, cho nên anh quyết định nói ra sự thật về một số mắc xích có thể để lại bằng chứng: “Khi đó lửa rất lớn, đặc biệt là trong hướng hành lang dẫn đến phòng triển lãm chính, hầu như toàn bộ đều bị đốt cháy."
“Nhưng cuối cùng mọi người đã ra ngoài không chút tổn hại gì,” Fanna lập tức hỏi: “Anh có thể cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra sau khi anh vào viện bảo tàng được không?”
Duncan làm ra dáng vẻ như suy tư, sau khi cân nhắc hai ba giây mới nói ra không quá chắc chắn: “Tôi cũng cảm thấy mình có thể còn sống sót ra ngoài thật sự là không thể tưởng tượng nổi... nhưng lúc đó lửa trong viện bảo tàng đột nhiên lắng xuống, cô có thể tưởng tượng được sao? Không phải bị vòi chữa cháy bên ngoài dập tắt, cũng không phải tự tắt sau khi đốt cháy hết vật liệu cháy, mà là ngọn lửa tự nó lập tức biến mất, thậm chí ngay cả khói cũng biến mất..."
Anh vừa hồi tưởng lại vừa chậc chậc lấy làm kinh ngạc, cuối cùng duỗi tay ra hiệu: “Đây nhất định là được nữ thần phù hộ, đúng chứ?”
Anh ở bên này vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng va chạm loảng xoảng từ phía Shirley ở bên kia truyền tới — cô ta không cẩn thận làm đổ ngã một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ trong góc.
“Cẩn thận chút!” Anh lập tức quay đầu hét lớn, giống như một chủ cửa tiệm thực thụ đang nhắc nhở nhân viên của mình: “Đế của thứ đó đã bị tôi làm rơi hỏng một lần rồi, hiện tại đã được dán lại bằng keo cao su, đừng có tiếp tục làm rơi nữa!”
"... Nữ thần che chở tất cả mọi người trong thành bang," Biểu cảm của Fanna thay đổi khá tinh tế, nàng ta nhìn vào mắt Duncan: "Có thể thấy rằng, anh thực sự là một... người trung thực."
Duncan biểu lộ vẻ nghiêm túc và thản nhiên: “Điều đó là đương nhiên, những người mở cửa tiệm buôn bán như chúng tôi, điều chú trọng đến là không được gạt người.”