Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 140 - Chương: 140

Chương: 140

Trong nhận thức của Duncan, hơi thở của Fanna đang nhanh chóng tiến đến gần cửa tiệm đồ cổ, hơn nữa không phải di chuyển thẳng về phía trước, mà ở giữa còn thường thay đổi phương vị, thậm chí còn có những khoảng dừng bất thường.

Một thẩm phán quan sống lâu năm ở thành khu thượng đột nhiên chạy đến cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ này để làm gì? Hơn nữa quỹ tích hành động còn cổ quái như vậy?

Khoảnh khắc hơi thở của vị thẩm phán quan trẻ tuổi của Biển Sâu đó xuất hiện trong nhận thức, Duncan khẽ cau mày, sau đó vô thức liếc nhìn Shirley.

Lẽ nào đến vì Shirley? Giáo hội Biển Sâu cuối cùng đã phát hiện ra có một "Triệu hoán sư" đồng hành cùng ác ma biển sâu ẩn núp trong thành phố? Hay là hướng vào mình? Nhưng hành động hàng ngày của bản thân đều rất cẩn thận, tuyệt đối không lưu lại chút sơ hở có thể chỉ hướng Thất Hương Hào, thứ lộ ra cũng chỉ có thân phận giáo đồ mặt trời ban đầu của cơ thể này... vậy cũng không đến mức kinh động đến một thẩm phán quan danh dự chứ?

Quỹ tích của hơi thở đó tiếp cận nhanh chóng và vòng vèo, chắc chắn không giống như chỉ tình cờ đi ngang qua trong lúc đi dạo, mà càng giống như có chủ đích mạnh mẽ.

Suy nghĩ trong lòng lập tức dao động, Duncan liếc nhìn Nina đang ung dung thản nhiên đọc sách bên cạnh, đứng dậy đi về phía cửa tiệm đồ cổ.

Shirley ở một bên chú ý tới hành động của anh, theo bản năng đi theo: "Duncan tiên sinh? Xảy ra chuyện gì vậy..."

“Đợi yên trong cửa tiệm.” Duncan liếc nhìn Shirley, người dù thế nào cũng nên được xếp vào loại “dị đoan” này, bảo cô ta ở yên tại chỗ, sau đó đi tới cửa cửa tiệm, nhìn về hướng hơi thở truyền đến trong nhận thức.

Sau đó anh liền biết tại sao hơi thở của Fanna tiến đến gần nhanh như vậy —

Người ta lái xe tới.

Một chiếc ô tô màu xám sẫm chạy bằng động cơ hơi nước kêu kít kít dừng lại trước cửa tiệm đồ cổ. Cánh cửa mở ra, hai người từ trên xe bước xuống. Một người là Fanna, dù đã thay quần áo bình thường nhưng vóc người vẫn cao phá cách cực kỳ bắt mắt. Người còn lại là Hải Đế tiểu thư, một bác sĩ tâm thần từng có duyên gặp mặt một lần trước đó.

Duncan: "..."

Anh hơi suy nghĩ lại hành động nghĩ ngợi lung tung trong đầu sau khi cảm nhận được một luồng hơi thở cấp tốc tới gần, cảm thấy mình không nên suy nghĩ tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến siêu phàm, bạch y như tuyết đến rồi đi như gió, bây giờ nghĩ lại những khoảng dừng ngắn ngủi trong quá trình đến gần của Fanna vừa rồi hẳn là dừng chờ đèn giao thông...

Sau đó, anh nhìn thấy vị tiểu thư bác sĩ tâm thần kia đang hớn hở vẫy tay về phía mình, vui vẻ chào hỏi: "Duncan tiên sinh!"

Khóe miệng Duncan run lên, khi nhìn thấy Fanna mặc thường phục anh biết mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng khi bước tới nghênh đón vẫn cố ý liếc nhìn vị thẩm phán quan đó, đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc thích hợp đúng thời điểm: “Đây là…”

“À, chắc anh đã nhận ra, không ai trong thành phố này không biết cô ấy — Thẩm phán quan đáng kính của chúng ta, tiểu thư Fanna Wayne,” Hải Đế nói với nụ cười có phần đùa giỡn: “Nhưng hôm nay cô ấy đang đi nghỉ, cứ thoải mái nhé — Cô ấy là bạn của tôi, sau khi nghe chuyện xảy ra trong viện bảo tàng, nhất quyết muốn đến nhà để cảm ơn…”

“Bạn?” Duncan lần này trong vẻ kinh ngạc có mấy phần cảm giác chân thật, đây quả thực là điều mà anh không ngờ tới: “Thật không ngờ, cô sẽ lại dẫn theo một nhân vật lớn như vậy tới…”

"Nói là 'nhân vật lớn' thì có hơi quá rồi, Duncan tiên sinh," Fanna dường như đang bình tĩnh quan sát chủ cửa tiệm đồ cổ trước mặt từ nãy đến giờ, lúc này mới mỉm cười mở lời, giọng nàng ta hơi khàn và trầm, mang theo chút cảm giác từ tính — nhưng đối với Duncan mà nói, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói của vị thẩm phán quan này: "Cứ coi tôi như một vị khách bình thường thôi, giống như Hải Đế đã nói, hôm nay tôi nghỉ phép — hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là để cảm ơn ngài vì đã cứu Hải Đế trong viện bảo tàng, nhân tiện tìm hiểu một số chuyện... Xin hãy yên tâm, không phải là sự chất vấn chính thức gì."

Tìm hiểu một số chuyện?

Biểu hiện trên mặt Duncan không thay đổi gì, chỉ duy trì nụ cười thân thiện như thường ngày, nghiêng người chào hai vị khách đặc biệt đến cửa tiệm: "Vậy thì đừng đứng ở cửa nữa, mau mời vào trong — vừa hay hôm nay cửa tiệm vắng vẻ, bây giờ có thể náo nhiệt một chút."

Anh vừa nói vừa đi về phía cửa tiệm đồ cổ, sau khi vào cửa, đầu tiên là nhìn thấy Shirley đang thò đầu chú ý động tĩnh bên ngoài, thuận tay xoa xoa mái tóc của cô gái: “Lát nữa cô bình tĩnh một chút.”

Shirley sửng sốt: “Bình tĩnh gì…”

Ngay giây tiếp theo, cô ta đã biết tại sao phải bình tĩnh.

Cô ta nhìn thấy vị thẩm phán quan tiểu thư, người đang ở vào vị trí đỉnh cao quyền lực trong giáo hội bang thành bang Phổ Lan Đức đó cất bước đi vào, chị gái thân cao hơn 1m9 đi qua trước mặt người thấp bé cao chưa đến 1m6, không chỉ mang theo áp bức thị giác.

Shirley gần như vô thức nói ra: "Ôi... oa, chị thật là cao!"

Fanna theo bản năng dừng bước, thấy cô gái đứng bên cạnh, trên mặt biểu lộ vẻ kỳ quái, cơ bắp cả người căng cứng này, nàng ta gật đầu thân thiện: "Xin chào."

“Cô bé tên là Shirley,” Duncan ở một bên thuận miệng nói: “Giúp việc trong cửa tiệm của tôi, lúc trước khi bảo tàng xảy ra tai nạn cô bé cũng có mặt tại hiện trường, Hải Đế tiểu thư hẳn đã nói qua với cô rồi nhỉ.”

“Em là Shirley sao?” Fanna gật đầu, đối chiếu miêu tả trong đầu với người thật trước mặt: “Đúng là một cô em gái dễ thương.”

Lúc này, Nina đang đọc sách bên quầy cũng nghe thấy động tĩnh ở bên này, sau khi chạy đến, điều đầu tiên cô nhìn thấy cũng là Fanna, người có chiều cao đáng kinh ngạc, cô nhận ra vị thẩm phán quan tiểu thư tiếng tăm vang xa này, đồng thời cũng thốt lên hệt như Shirley.

"... Vậy nên tớ mới không thích ra ngoài chung với cậu," Hải Đế đang đứng phía sau Fanna, không được Nina chú ý tới trong một thời gian dài, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Cậu chỉ đứng đó đã thu hút hết mọi sự chú ý — Hôm nay tớ mới là nhân vật chính, được chứ?”

“Nhưng bản thân tớ cũng đâu muốn dùng cách này để thu hút ánh nhìn của mọi người,” Fanna mặt không cảm xúc liếc nhìn cô bạn thân của mình: “Hôm nay tớ đã cố gắng hết sức để làm mình trông bình thường hơn.”

“... Bỏ đi, tớ cũng đã quen rồi.” Hải Đế thở dài, sau đó lần lượt chào Nina và Shirley, lúc này mới lấy quà tới thăm nhà mang theo bên mình ra, đưa cho Duncan.

"Tôi cũng không biết ngài thích gì, nhưng tới nhà nói tiếng cảm ơn dù sao cũng không thể tay không tới. Đây là thứ mà cha tôi nhờ giao cho ngài, ông nói người đọc nhiều hiểu rộng lại có hứng thú với lịch sử và thần bí học như ngài, hẳn sẽ thích thứ này."

"Thật là quá khách sáo rồi, lúc đó chẳng qua cũng chỉ là một hành động nhỏ thôi," Duncan nói lời khách sáo, vừa đưa tay đón nhận món quà đối phương mang tới, đó là một chiếc hộp gỗ nhìn có hơi lâu đời, anh mở nắp hộp ra tại chỗ, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong lại có chút nghi hoặc: "Đây là... "

Đó là một cuốn sách, một cuốn sách được đóng bìa đẹp và có giá trị, dường như là một thứ tốt mà chỉ có các học giả thể diện ở thành khu thượng mới cất giữ ở nhà. Trên bìa cứng màu tím đậm, có một dòng chữ thảo rất đẹp:

《Thành Bang Và Các Vị Thần》

“Đây là một cuốn sách do cha tôi sưu tầm, hiện nay đã rất khó tìm thấy trên thị trường — tác giả của nó là ngài Maldino Victor, một nhà tự nhiên học và nhà thần học vĩ đại cách đây một thế kỷ,” Hải Đế cười nói: “Một tác phẩm nổi tiếng miêu tả diễn biến lịch sử của thời đại thành bang và sức ảnh hưởng của tín ngưỡng các vị thần linh, bao gồm cả bốn Chính thần, đối với xã hội văn minh. Ông nói ngài hẳn sẽ thích thứ ở khía cạnh này.”

Duncan yên lặng nhìn tác phẩm nổi tiếng đẹp đẽ tinh xảo trong hộp, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười.

"Đương nhiên rồi, tôi quả thật rất thích. Thay tôi cảm ơn ý tốt của Morris tiên sinh."

Trải qua một vài lời xã giao và làm quen, dù sao hôm nay cũng không có khách Duncan lập tức đóng cửa tiệm đồ cổ lại, sau đó dùng tầng một tương đối rộng rãi làm nơi tiếp khách.

Nina dời hai chiếc ghế tới. Duncan pha cà phê ngon nhất trong cửa tiệm cho hai vị khách. Shirley giả vờ thu dọn kệ hàng, nhưng thực chất là tìm một góc để giảm bớt cảm giác hiện diện của bản thân. Fanna tò mò nhìn vào cửa tiệm có vẻ bình thường này. Hải Đế thì đã bắt đầu thoải mái đặt "hộp y tế" của mình lên quầy, đồng thời nói với Nina: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính nhé. Nghe nói khoảng thời gian này em hay bị ác mộng quấy rối, hơn nữa còn thường xuyên xuất thần?"

"À, thật ra cũng không phải là ác mộng, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ liên tục không ngừng..." Nina không ngờ Hải Đế tiểu thư lại có tính cách thẳng thắn như sấm rền gió cuốn như vậy, trước tiên cô sửng sốt một chút, sau đó mới đáp lời: “Chỉ là luôn mơ thấy mình đứng ở một nơi rất rất cao, hình như là trên một tòa tháp, sau đó nhìn thấy mấy khu phố dưới chân đều đã bị đốt cháy thành tro, nhưng trái lại không có thứ đáng sợ nào xuất hiện…”

"Ngừng," Hải Đế ra dấu tay, vừa mở hộp y tế ra vừa thuận miệng nói: "Cảnh tượng xuất hiện lặp đi lặp lại, chỗ cao, hỏa hoạn, không có vật cụ thể nào đáng sợ, nhưng bản thân giấc mơ thường xuyên ghé thăm dẫn đến tinh thần mệt mỏi không thể khuây khỏa... Để tôi xem thử..."

Nina liếc nhìn hộp y tế của Hải Đế, thoạt nhìn thấy có rìu, búa, cưa và chai lọ bên trong, lập tức rụt cổ lại: “À thì… Hải Đế tiểu thư… em có thể không điều trị được không? Thực ra em cảm thấy tình trạng của mình cũng không tệ đến vậy…”

Duncan cũng nhìn thấy đồ đạc trong hộp y tế của Hải Đế, anh nhướng mày: "Thứ cho tôi lỗ mãng — đây thật sự là đồ dùng để điều trị tinh thần sao?"

Vị tiểu thư bác sĩ trông thanh lịch và dịu dàng trước mặt rốt cuộc là bác sĩ khoa tâm thần hay bác sĩ thú y vậy hả?!

Bình Luận (0)
Comment