Một thế kỷ trước, Bright Star giống như Sea Mist, đều là một tàu khu trục* của Thất Hương Hào.
*Tàu khu trục hay còn gọi là khu trục hạm là một chiến hạm chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các chiến hạm lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ, thoạt tiên là những tàu phóng lôi, sau này là tàu ngầm và máy bay.
Tuy nhiên rất ít người biết được, sau khi hai chiếc chiến hạm tràn đầy sắc thái truyền kỳ này cắt đứt với Thất Hương Hào đã từng gặp qua những gì, rồi làm thế nào mà từng bước trở thành dáng vẻ như hiện nay.
Sea Mist dưới sự chỉ huy của "Trung tướng sắt thép" Tirian từng có lần trở thành chiến tàu chủ lực của thành bang Hàn Sương sau nhiều lần thăng trầm, mọi người gọi nó là "con tàu không chìm" và "xác tàu biết thở". Con tàu đó từng bị hư hại nghiêm trọng nhiều lần trong khi giao chiến, nhưng dường như có một linh hồn bất tử thống trị nó, khiến nó hết lần này đến lần khác thoát khỏi vận mệnh gần như cam chịu chìm xuống, đồng thời sau nhiều lần cải tiến gần như trái với nguyên lý đóng tàu đã dần dần biến thành một cự thú sắt thép.
Truyền thuyết kể rằng con tàu đó thậm chí sẽ ăn trực tiếp sắt thép và hầm mỏ khoáng sản dưới đáy biển, trên thân sẽ tự mọc ra tháp pháo và tấm giáp từng chút một trong chuyến hành trình ban đêm khi không có ai theo dõi.
Về phần Bright Star được "Nữ phù thủy trong biển" Lucrecia kế thừa, thì có một bức màn bí ẩn dày đặc hơn bởi vì ít gần gũi với thế giới văn minh hơn - thực tế là, ngoại trừ một số ít thành viên của Hiệp hội Thám hiểm và những hạm đội của Tòa thánh thường xuyên tuần tra Biên giới, các thuyền trưởng bình thường trên biển vô biên căn bản không có cơ hội tận mắt nhìn thấy bộ dạng của con tàu này.
Mà những người may mắn nhìn thấy Bright Star, thì đã mô tả con tàu như sau:
“Rõ ràng nó đã không còn hoàn toàn thuộc về thế giới hiện thực của chúng ta nữa, con tàu đó ít nhất đã thực sự đắm chìm một lần, hơn nữa còn mất đi một nửa kết cấu trong biển vô biên. Một nửa thân tàu giống như một bóng ma, lộ ra dáng vẻ của một thế kỷ trước, nửa thân tàu còn lại thì bóp méo thành dáng vẻ kỳ quỷ và quái dị dưới lực lượng của nữ phù thủy. Mũi tàu treo đầy những sự vật bị nguyền rủa đến từ biển sâu, khắp nơi đều là máy móc và thiết bị ma pháp kêu leng keng. Các thành viên phi hành đoàn trên tàu đã chết từ lâu, các thủy thủ bình thường được thay bằng những người máy dây cót vô hồn và những con búp bê bằng vải bị nguyền rủa, chạy loanh quanh trên boong tàu.”
"Không nghi ngờ chút nào, con tàu đó chính là một thi thể đang vận hành — hay đúng hơn, một thi thể nửa biến dạng, kéo theo một nửa linh hồn của nó."
Đôi mắt của Lucrecia từ từ quét qua con tàu của mình, khẽ gật đầu hài lòng.
Bright Star đang ở trong tình trạng rất tốt, phi hành đoàn của nàng ta cũng đều rất vui vẻ.
Nàng ta biết người đời đã nói thế nào về con tàu này của mình — cũng biết người đời đã nói thế nào về Sea Mist của huynh trưởng. Nàng ta biết rất nhiều thuyền trưởng đều sợ anh em họ, nỗi sợ chỉ đứng sau người cha đã trở về từ không gian thứ của họ.
Nhưng nàng ta cũng không thèm để ý điều này, trong ngày thường nàng ta chỉ giao thiệp với một ít nhân loại, những người hoặc là có lá gan đủ lớn, hoặc là có học thức đủ rộng, hoặc là ít nhất cũng từng trải qua một số mạo hiểm thực sự, những người đó có thể giao lưu với nàng ta với thái độ lý trí và bình thường, như vậy là đã đủ.
Nàng ta và huynh trưởng mình vẫn được coi là một thành viên của thế giới hiện thực, được cho rằng "đứng về phía loài người", ngay cả khi rất nhiều người nghĩ rằng Sea Mist và Bright Star đều bị nguyền rủa, thì nhận thức trên cũng sẽ không thay đổi.
Suy cho cùng, trên thế giới này có quá nhiều thứ bị nguyền rủa, hầu hết mọi thành bang đều làm bạn sớm tối với vô số dị thường và dị tượng, thậm chí nền văn minh nhân loại hiện đại cũng có người mô tả là "bị nguyền rủa" — trong thế giới mà vạn vật bị nguyền rủa này, rất có thể sẽ giữ lại vị trí cho hai quái tàu.
Lucrecia chậm rãi bước ra khỏi "sân khấu" đang nở rộ như một bông hoa máy móc của mình, đi đến boong tàu. Hai con rối dây cót đeo mặt nạ ngộ nghĩnh tạo ra những âm thanh leng keng đi ngang qua trước mặt nàng ta. Một con búp bê bằng vải to lớn làm bằng vải nhung, tơ lụa và ruy băng từ bên cạnh chạy tới, cất giọng lanh lảnh trước mặt nàng ta: "Cô chủ! Cô chủ! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!"
“Đã gần trưa rồi.” Lucrecia thản nhiên nói. Nàng ta đi ngang qua con búp bê bằng vải và đứng ở mũi tàu nhìn ra xa.
Nàng ta nhìn thấy một bức tường sương mù trắng xám hùng vĩ không gì sánh được, đứng sừng sững trên mặt biển xa xôi giống như một bức màn khổng lồ ở bên rìa thế giới, nối liền giữa bầu trời và biển khơi, bày ra một tư thế cực kỳ uy nghiêm và tráng lệ.
Đó chính là "Biên giới".
Bức tường sương mù hùng vĩ đó có rất nhiều tên — Biên giới thế giới, Sương mù hùng vĩ, Hàng rào sương mù dày đặc và tên chính thức nhất của nó hẳn là "Bức màn che vĩnh hằng".
Nhưng Lucrecia thích gọi nó đơn giản là "Biên giới" hơn.
Hồi đó phụ thân gọi nó như vậy.
Dưới tình huống bình thường, Bức màn che vĩnh hằng này giống như một thành lũy hình vành khuyên, bao phủ tất cả các vùng hải vực đã biết, hơn nữa hơi nhấp nhô trong một phạm vi tương đối cố định. Nó sẽ không thu hẹp lại hay mở rộng ra, chỉ là một hiện tượng tự nhiên cố định.
Nhưng trong một số trường hợp hiếm hoi, một phần kết giới của nó sẽ đột nhiên "xuất hiện" bên trong lãnh thổ của nền văn minh và gây ra thảm họa khủng khiếp trong quá trình sụp đổ vào bên trong. Bức tường sương mù đột nhiên xuất hiện và sụp đổ trong chiều không gian hiện thực này, thậm chí sẽ kéo các vật chất thực thể lân cận vào sâu trong thế giới, thậm chí sẽ còn mở ra cánh cửa thẳng đến không gian thứ — Loại thảm họa khủng khiếp này được gọi là "Biên giới sụp đổ".
Đối với những thuyền trưởng thường xuyên di chuyển trên biển cả vô biên, Biên giới sụp đổ là chuyện còn đáng sợ hơn cả bão tố, sóng gió và sự cuồng loạn tập thể.
Tin tốt duy nhất là sự sụp đổ kiểu này không xảy ra thường xuyên lắm.
Lucrecia dành phần lớn thời gian của mình ở khu vực Biên giới, nàng ta quan sát và nghiên cứu Biên giới, cũng từng cố gắng tổng kết quy luật vận hành của đám sương mù dày đặc đó, muốn tìm ra nguyên nhân khiến nó đột ngột sụp đổ vào bên trong — một trăm năm trước, cha nàng ta cũng đã làm như vậy.
Nhưng cho đến nay, vẫn chưa ai có thể vén màn bí mật của bức màn che này.
Khi đó rốt cuộc cha đã phát hiện ra điều gì, hay đã “nghe” thấy điều gì, mới đột nhiên quyết định phải đi xuyên qua màn sương mù dày đặc đó, để tìm ra Dị thường số 0?
Lucrecia thu lại ánh mắt hướng về phía Biên giới.
Ở Biên giới, không nên nhìn chằm chằm vào Bức màn che vĩnh hằng trong thời gian dài, mặc dù không có bằng chứng rõ ràng nào cho thấy đám sương mù dày đặc đó có đặc tính nuốt chửng tâm trí và ảnh hưởng đến tư duy, nhưng trên biển cả vô biên, đặc biệt là ở những nơi cách xa nền văn minh thành bang, nhìn chăm chú vào bất kỳ mục tiêu nào vốn đã rủi ro.
Có trời mới biết thứ gì đó ở đây sẽ lan truyền tới theo "ánh mắt".
Một lượt tiếng còi hơi du dương phá vỡ sự yên tĩnh của vùng hải vực Biên giới.
Lucrecia theo âm thanh nhìn lại, nhìn thấy sát mép bức tường sương mù dày đặc khổng lồ đột nhiên hiện ra một vài bóng dáng nhỏ bé, những bóng dáng đó chậm rãi tới gần, cuối cùng hiện ra hình dáng con tàu.
Đó là ba con tàu, chiến hạm sắt thép tân tiến nhất, khởi chạy bằng lõi hơi nước dâng trào mạnh mẽ, chúng đang hướng tới vị trí của Bright Star, nhưng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Đối phương dẫn trước bằng tiếng còi, chính là chào hỏi — Ở vùng đất Biên giới này, bất kể gặp phải ai, chỉ cần đối phương không phải là Tà thần của không gian thứ, đó đều là chuyện đáng mừng.
“Cô chủ,” Luni bước tới, trong cơ thể cô hầu gái dây cót truyền tới một giọng nói ngờ nghệch: “Là đội hình tuần tra của Tòa thánh... Xác nhận trực quan, Giáo hội Truyền Hỏa Giả.”
"... Cũng chỉ có các giáo đồ của Truyền Hỏa Giả và Bão Tố mới đến gần Bức màn che vĩnh hằng như vậy lúc tuần tra thôi," Lucrecia khẽ thở dài nói: "Đều là một đám chán sống."
“Có phải đáp lại không?” Luni hỏi.
"... Lên còi gửi lời hỏi thăm đến họ," Lucrecia nhẹ nhàng nói: "Cho nền văn minh đang tiếp diễn của chúng ta."
...
Cửa tiệm đồ cổ hôm nay không có mấy nhiêu khách, ngoại trừ một đôi trang sức tầm thường được bán vào buổi sáng, không còn ai bước vào cửa tiệm.
Nina đang ngồi bên cạnh quầy với một cuốn sách giáo khoa về cơ giới học, tập trung tinh thần nghiên cứu những kết cấu máy móc tinh tế và phức tạp trên đó, thỉnh thoảng cầm tập giấy nháp bên cạnh lên vẽ qua loa vào khoảng trống, Duncan thì ngồi bên trong quầy, trong khi tò mò lật giở cuốn sách giáo khoa lịch sử của Nina, anh tiện tay ghi lại một số ghi chép vào sổ tay của mình.
Chỉ có Shirley là không có chuyện gì làm, cô ta muốn về nhà, nhưng lại không dám rời đi, cô ta muốn bắt chuyện với Nina, nhưng lại không hiểu thứ đối phương đang nghiên cứu, nhàm chán cực kỳ, cô ta vòng quanh kệ hàng mấy vòng rồi cuối cùng không nhịn được lẩm bẩm nói: "Đọc sách thực sự thú vị đến vậy sao?"
“Thú vị chứ!” Nina ngẩng đầu lên: “Hơn nữa mình cũng sắp thi cuối kỳ rồi, phải tranh thủ thời gian ôn tập mới được.”
Duncan cũng ngẩng đầu liếc nhìn Shirley: "Nếu như cô thật sự rất nhàm chán, cũng có thể tìm một quyển sách đọc... Chỗ ta có một quyển giản lược lịch sử thời đại thành bang, cô có muốn đọc không?"
Shirley liếc nhìn mấy quyển sách trong tay Duncan, há miệng một cái, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Tôi... Tôi không biết chữ..."
Duncan đột nhiên ngừng đọc sách, Nina bên cạnh cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Kinh ngạc thế làm gì," Thấy tình huống này, Shirley trợn to hai mắt như bị tổn thương: "Tôi... tôi đã nói là mình lẻn vào trường học rồi mà, tôi... tôi chưa từng đi học rất lạ sao, tôi được một con chó nuôi dưỡng mà..."
Duncan xác thực có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Shirley, anh cảm khái nhiều hơn: "Cô không biết chữ, vậy mà cũng có thể thản nhiên lẻn vào trường học, thật không biết nên nói cô quá tự tin hay quá tin tưởng vào năng lực quấy nhiễu nhận thức không đáng tin cậy của A Cẩu nữa."
“Năng lực quấy nhiễu nhận thức của A Cẩu rất đáng tin cậy đấy!” Shirley lập tức phản bác: “Nó chỉ là… chỉ là…”
Mặt cô gái hơi đỏ lên, dường như không dám nói ra những lời phía sau, nhưng Duncan lại đoán được đối phương đang muốn nói gì, anh lộ ra nụ cười: "Cô đã dám tranh cãi ở trước mặt ta – cô xem, cũng không có gì đáng sợ, không phải sao?
“Đúng thế đúng thế, chú của mình hiền lành biết bao,” Cô gái ngốc nghếch Nina ở cạnh bên không hiểu chuyện gì cũng hồ đồ bênh vực: “Mặc dù một thời gian trước chú ấy rất cáu kỉnh, nhưng bây giờ không phải đã tốt rồi sao!”
“Tôi…” Shirley mở miệng, nhưng đột nhiên không biết nên trao đổi như thế nào với hai “chú cháu” nhà này, nín hồi lâu cũng không nói ra được chữ thứ hai.
Duncan thấy vậy thì cười lắc đầu, nhưng ngay lúc vừa định nói thêm gì đó, một luồng hơi thở quen thuộc lại đột nhiên xuất hiện ở trong nhận thức của anh!
Duncan hơi sửng sốt, một giây sau, anh liền phân biệt ra được luồng hơi thở này đến từ ai —
Fanna! Vị thẩm phán quan trẻ tuổi đó đang đến gần cửa tiệm đồ cổ này... hơn nữa tốc độ còn rất nhanh!