Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 143 - Chương: 143

Chương: 143

Nhìn mặt dây chuyền thạch anh hơi rung lắc trong tay Hải Đế, Nina có chút lo lắng nuốt nước miếng — Tuy đối phương nói phải thả lỏng, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp nhận liệu pháp thôi miên, luôn khó kiểm soát được phản ứng của mình.

Mà đồng thời trong khi tầm mắt bị mặt dây chuyền thạch anh thu hút, cô cũng nhận thấy rằng Hải Đế đang đeo một chiếc vòng tay bằng đá nhìn có vẻ đơn giản lên cổ tay. Chiếc vòng tay đó bện bằng dây tơ bền chắc, xâu chuỗi rất nhiều đá đủ mọi màu sắc, trên mấy viên đá trong đó còn có thể nhìn thấy đánh dấu giống phù văn.

Nhận thấy ánh mắt của Nina, Hải Đế mỉm cười và lắc lắc cổ tay: "Tôi là 'sinh viên' của Học viện Chân Lý, đi theo và phụng vụ thờ phượng thần trí tuệ Lahem — Mặc dù từ bề ngoài nhìn không ra, nhưng trên đăng ký hành nghề, tôi là một Thánh chức giả."

Thánh chức giả... không chỉ là bác sĩ tâm thần, mà còn là thành viên của Học viện Chân Lý?

Tất nhiên Nina đã nghe nói về Học viện Chân Lý — Mặc dù tên của nó nghe giống như một học phủ, nhưng trên thực tế, thân phận thật sự của "học viện" này là một trong bốn giáo hội Chính thần lớn, cùng Giáo hội Biển Sâu, Giáo phái Tử Vong và Giáo hội Truyền Hỏa Giả duy trì trật tự của nền văn minh trong Thời đại Biển Sâu. Mà điểm khác biệt so với ba giáo hội lớn còn lại là cảm giác tồn tại của "thần học" của Học viện Chân Lý không mạnh, ngược lại càng thiên về kế thừa tri thức thuần túy, nghiên cứu phát triển và thúc đẩy các kỹ thuật tiên tiến, đồng thời các tín đồ của nó cũng xây dựng mối quan hệ dựa trên nền tảng thầy trò và học phái.

Các giáo hội khác dựa trên giáo đường, Thánh sở là nền móng, truyền bá tín ngưỡng và tổ chức Thánh lễ như thói quen hàng ngày, nhưng Học viện Chân Lý lại thành lập vô số trường đại học và phòng thí nghiệm ở các thành bang. Trong ngày thường, các thần quan thượng vị gặp mặt các thần quan hạ vị sẽ tung ra một đề tài lớn, xem tín ngưỡng của bạn với Chủ có đạt đến ngưỡng điểm chuẩn hay không - có thể nói là phong phong phạm cao xa lạ lùng.

Cũng chính vì "phong cách" đặc biệt như vậy của Học viện Chân Lý, dẫn đến số lượng thành viên của Học viện Chân Lý thực sự là ít nhất trong bốn Giáo hội Chính thần lớn. Các thành viên có tư cách đeo biểu tượng trong ngày thường và được ghi danh Thánh chức giả chính thức thậm chí còn hiếm hoi hơn - bởi vì đề mục thực sự rất khó.

Trong các trường đại học thông thường, hàng năm đều chưa chắc có thể đào tạo ra được một vài sinh viên ưu tú có tư cách quy y Lahem, chớ đừng nhắc tới một đứa trẻ nghèo đang học ở một trường công lập ở thành khu hạ như Nina.

Hải Đế trong mắt cô đột nhiên như bao phủ lên một vầng hào quang, mà vầng hào quang này không những không khiến cô thả lỏng, mà ngược lại càng khiến cô căng thẳng hơn.

Đây là nỗi kính nể của các học sinh trung học dạy nghề có động lực cao khi nhìn thấy những sinh viên tốt nghiệp hàng đầu của các trường đại học hàng đầu.

Hải Đế đương nhiên chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Nina, nhưng nàng ta cũng không mảy may quan tâm đến điều này, chỉ tùy ý nghịch mặt dây chuyền trong tay, chậm rãi nói với giọng điệu bình tĩnh như trước: “Có thể kể cho tôi nghe chuyện lúc nhỏ của em được không? Vừa rồi em nói cha mẹ mình đã mất trong một vụ tai nạn, sự việc đó có thể chính là bóng ma trong lòng em... có thể nói cho tôi biết không?"

“Thật ra… cũng không có gì không thể nói,” Nina suy nghĩ một chút: “Em đã nói với rất nhiều người, chẳng qua là mọi người đều cho rằng khi đó em còn quá nhỏ để nhớ rõ mọi chuyện, nghĩ rằng em nói bậy nói bạ — Mười một năm trước, ở Khu phố 6 có một nhà máy xảy ra rò rỉ, khi đó còn có rất nhiều tín đồ tà giáo phá hoại khắp nơi, sau đó bắt bớ rất nhiều người. Chị có biết sự kiện đó không?"

“Đương nhiên,” Hải Đế gật đầu: “Khi đó tôi cũng chỉ hơn 10 tuổi. Khi vụ tai nạn xảy ra, gia đình chúng tôi tình cờ ở gần Khu phố Thập Tự. Chúng tôi cũng đã chứng kiến đám đông xung đột…”

"Vậy chị có nhớ khi đó có một trận hỏa hoạn không?"

“Hỏa hoạn?” Hải Đế hơi nghiêng đầu, nàng ta bất giác dừng đồng tác táy máy mặt dây chuyền thạch anh: “Hỏa hoạn gì?”

"Xem đi, chị cũng không biết trận hỏa hoạn đó -- Nhưng trong trí nhớ của em, trước sau luôn có một trận hỏa hoạn, cha mẹ em đã qua đời trong trận hỏa hoạn đó, thế nhưng mọi người đều nói là em nhớ nhầm..."

Hải Đế lẳng lặng lắng nghe Nina nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi: “Cho nên, đây hẳn là bóng ma trong lòng em, em sợ hãi một trận hỏa hoạn chỉ có mình em biết đến sự tồn tại của nó, hơn nữa lo lắng khi nào loại hiện tượng quỷ dị này sẽ lại xuất hiện xung quanh em và cuốn lấy những người bên cạnh em, đồng thời lại không có bất kỳ người nào thể giúp được em — thậm chí không có bất kỳ người nào có thể nhận ra chuyện gì đã xảy ra với em."

Nina khẽ gật đầu.

“Gần đây em có áp lực gì không?” Hải Đế lại hỏi: “Phương diện học tập, phương diện cuộc sống, những áp lực xuất hiện gần đây có thể sẽ phóng đại đám mây mù lâu ngày trong lòng em…”

Nina trầm lặng một lúc, sau đó mới hơi ngập ngừng nói: “Có thể là do sức khỏe của chú vẫn luôn không được tốt, hơn nữa thời gian trước lại càng ngày càng nặng thêm, khiến em rất lo lắng…”

Nói đến đây cô dừng lại một chút, rồi nhanh chóng bổ sung: “À, đương nhiên bây giờ sức khỏe của chú ấy đã khởi sắc, em cảm thấy mình cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều theo đó, hai ngày nay đều không có mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia..."

"Lo lắng cho tình trạng sức khỏe của người nhà sao..."

Hải Đế nhẹ giọng nói như có điều suy nghĩ. Nàng ta nghe thấy cô gái đối diện nhỏ giọng thỏ thẻ như đang nói mớ, nhìn Nina tựa vào đầu giường mơ màng ngủ, tiện tay đặt mặt dây chuyền thạch anh xuống.

Là một "bác sĩ tâm thần" từng học tại Học viện Chân Lý, cần phải đối phó với lĩnh vực siêu phàm, nàng ta hoàn toàn không cần thực hiện liệu pháp thôi miên bằng cách lắc mặt dây chuyền hay đốt sương thuốc các loại - chỉ cần nói đôi ba câu là được.

Tác dụng duy nhất của mặt dây chuyền này là thu hút sự chú ý của Nina, khiến cô thư giãn và giảm khả năng chống lại "lời nói" thôi.

Tiểu thư bác sĩ tâm thần thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nina đã hoàn toàn thả lỏng bằng ánh mắt dịu dàng, nhìn đối phương dần chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

“Có thể thấy rằng, em sống một cuộc sống rất khổ cực... tất cả những căng thẳng và lo âu đều bị em chôn chặt trong lòng, còn em thì đã quen với cách sống này. Em hy vọng rằng điều này sẽ khiến những người xung quanh mình thoải mái hơn, nhưng lại bỏ quên mình — Có điều bây giờ hãy thả lỏng đi, ngủ một giấc thật ngon và để mọi áp lực đều ở lại trong ảo mộng sắp tan biến. Khi em thức dậy, những lo âu đó sẽ không liên quan gì đến em nữa.”

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, giọng nói của Nina nhẹ nhàng vang lên: "... Cảm ơn..."

Hải Đế mỉm cười, vì để Nina tiến vào sâu hơn vào trạng thái thư giãn, nàng ta thuận miệng hỏi như vô tình: "Đúng rồi, chú của em trước đây sức khỏe không tốt sao? Ông ấy đã mắc bệnh gì vậy? Ban nãy tôi thấy Duncan tiên dường như rất khỏe mạnh mà."

Lần này Nina im lặng một lúc lâu trước khi nhẹ nhàng nói: "Chỉ là suy nhược cơ thể thôi. Bây giờ chú ấy... đã hoàn toàn khỏe rồi..."

Tuy nhiên, Hải Đế đã không còn nghe thấy phản ứng của Nina nữa.

Thời điểm hỏi ra câu cuối cùng, nàng ta đã nằm ở cuối giường của Nina, chìm vào giấc mơ còn sâu hơn bệnh nhân của mình.

Mà trên cổ tay phải của Hải Đế, chuỗi vòng tay bện bằng đá hơi tỏa sáng — đây là một trong những biểu tượng mà các tín đồ của Học viện Chân Lý thường đeo, biểu thị rằng người đeo là tu sĩ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, được thần trí tuệ Lahem chiếu cố và kiên quyết chống lại sức mạnh điên cuồng của dị đoan, mỗi viên đá phù văn trên đó đều tượng trưng cho sự để tâm đến của Lahem.

Sau vài giây lóe lên chập chờn, một viên mã não đỏ trong chuỗi vòng tay bằng đá đó đột nhiên phát ra tiếng vỡ vụn nho nhỏ, sau đó nhanh chóng tan thành cát bụi và biến mất theo làn gió.

Trong cửa tiệm ở tầng một, Fanna lại hỏi Duncan một vài câu hỏi, một mặt muốn tìm hiểu thêm xem còn chi tiết nào bị bỏ sót trong vụ cháy bảo tàng hay không, mặt khác mượn điều này để xác nhận xem đám người Duncan có bị ảnh hưởng bởi mảnh vỡ mặt trời hay không.

Mà trong cuộc trò chuyện, sự xa lạ và ngại ngùng của lúc mới đầu gặp mặt cũng dần biến mất, bầu không khí hiện tại trở nên thân thiện và quen thuộc hơn.

Duncan có thể cảm giác được, vị "thẩm phán quan" giữ chức vụ cao trong giáo hội này thực sự quan tâm đến sự an nguy của những người sống sót sau vụ hỏa hoạn ngày hôm đó - không chỉ để chống lại dị đoan hay điều tra manh mối, thái độ của nàng ta rất chân thành phát ra từ tâm.

Anh không biết vị thẩm phán quan trẻ tuổi này quan tâm đến mọi người trong toàn thành bang hay chỉ quan tâm đến một số ít người trong cửa tiệm đồ cổ này vì mối quan hệ của Hải Đế, nhưng sự chân thành mà Fanna thể hiện lúc này đã đủ khiến anh lưu lại một số ấn tượng tốt.

"Nhắc mới nhớ, cô Hải Đế và Nina đã lên trên đó được một lúc rồi nhỉ?"

Trong cuộc trò chuyện, Duncan nghĩ đến cháu gái của mình, vô thức nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng hai.

“Quả là vậy,” Được nhắc tới như vậy, Fanna cũng phản ứng lại, nàng ta hơi nhíu mày: “Bình thường quá trình trị liệu của Hải Đế đều rất nhanh…”

"... Tôi nghĩ cô không thể dựa theo hình thức điều trị thông thường của cô Hải Đế làm tiêu chuẩn, thôi miên vật lý và gây mê động học đối với bất kỳ ai đều rất nhanh," Khóe miệng Duncan run lên: "Nhưng hai người họ quả thật đã trải qua thời gian quá lâu... sẽ không xảy ra tình huống gì chứ?"

Fanna lắc đầu: "Không đâu, Hải Đế là một nhân sĩ chuyên nghiệp đã trải qua khóa huấn luyện nghiêm ngặt của Học viện Chân Lý, không đến mức làm hỏng mọi thứ trong một buổi thôi miên trị liệu thông thường. Phần nhiều do nói chuyện với Nina, đôi khi cô ấy sẽ như vậy - Đối phó với những tín đồ tà giáo cố chấp quá nhiều, thỉnh thoảng trò chuyện với người bình thường cô ấy đều giống như đón tết vậy. Chúng ta lên đó xem thử đi?"

"Đi lên xem thử."

Duncan và Fanna đứng dậy và đi lên tầng hai, họ lần lượt đến trước cửa phòng Nina, kết quả họ còn chưa kịp mở cửa thì đã đồng thời nghe thấy tiếng động bên trong phòng —

Hai tiếng ngáy khò khò thay nhau vang lên.

Bình Luận (0)
Comment