"Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi cũng không biết làm thế nào mà..."
Trên mặt Hải Đế tràn đầy vẻ xấu hổ và có lỗi, thân là một bác sĩ tâm thần thâm niên, hơn nữa còn là nhân sĩ chuyên nghiệp có thể hoàn thành mọi khóa học theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt của Học viện Chân Lý, sự bối rối của nàng ta lúc này quả thực không thể diễn tả thành lời — Thành thật mà nói, khi Fanna đánh thức mình một cách bất lực vào thời khắc ấy, nàng ta gần như cảm thấy rằng cuộc đời chuyên nghiệp của mình cũng đã chấm dứt từ đây...
Tuy nhiên, Nina lúc này mới tỉnh dậy trên giường cũng lộ ra vẻ mặt mù mịt, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ sững sờ nhìn Hải Đế xin lỗi mình, cuối cùng quay người nhìn sang Duncan bên cạnh: "Chú Duncan, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô Hải Đế lại..."
“Vừa rồi bác sĩ tâm thần thôi miên cháu ngủ còn mùi mẫn hơn cả cháu,” Duncan cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài chỉ vào bên giường: “Nước dãi đều rơi ra trên sàn.”
Những lời này của anh khá thẳng thừng, khoảnh khắc lời nói rơi xuống, Hải Đế thậm chí không thể ngẩng đầu lên nổi.
Mà trong bầu không khí gượng gạo và hỗn loạn này, chỉ có Fanna vẫn giữ được vẻ mặt nghiêm túc, trước tiên nàng ta nhìn quanh cả căn phòng, như thể đang tìm kiếm và cảm nhận thứ gì đó, cuối cùng mới dời tầm mắt đến Hải Đế: “Cậu thực sự không sao chứ? Tại sao lại ngủ thiếp đi trước trong khi thôi miên trị liệu?"
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô bạn thân, Hải Đế dần dần tỉnh táo lại, nàng ta lập tức cau mày cẩn thận nhớ lại, một lúc sau mới khẽ lắc đầu: “… Tớ không vấn đề gì, chắc là do gần đây quá mệt mỏi, vừa rồi sau khi điều trị xong lại quá buông thả nên dẫn đến."
“Chữa trị xong rồi, phải không?” Fanna dường như vẫn còn có chút không yên lòng, nên hỏi lại.
"Xong rồi," Sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại lần nữa Hải Đế mới gật đầu: "Tớ đã hỏi cô bé Nina một số câu hỏi, sau khi cô bé trả lời xong tớ mới mơ màng ngủ thiếp đi."
Duncan chú ý đến vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Fanna, không khỏi hỏi: “Có điều gì không ổn sao?”
"... Không, chỉ là có chút lo lắng cho tình trạng của Hải Đế, cô ấy chưa bao giờ ở trong tình huống như vậy trước đây," Fanna lắc đầu: "Nhưng có lẽ như cô ấy đã nói, do quá mệt mỏi — cô ấy đã miệt mài với việc trong suốt khoảng thời gian này, trước đó ngày nghỉ khó khăn lắm mới có được cũng bởi do hỏa hoạn trong viện bảo tàng mà bị hủy bỏ."
Nina nghe được lời này, nhất thời xin lỗi Hải Đế theo bản năng: “Xin lỗi, hình như em đã chiếm mất thời gian nghỉ ngơi của chị rồi..."
"Không không không, em không cần phải xin lỗi," Hải Đế vội vàng xua tay: "Hơn nữa suy nghĩ theo một góc độ khác, tôi ngược lại đã ngủ một giấc rất ngon ở nơi này — lâu lắm rồi tôi không được ngủ ngon lành như vậy."
Fanna xác nhận Hải Đế quả thật không có gì bất thường, lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đứng dậy quay về phía Duncan: “Trời đã không còn sớm, xem ra chúng tôi cũng nên chào tạm biệt để rời đi rồi.”
“Không cần nghỉ ngơi một lát sao?” Duncan biểu hiện vẻ quan tâm ân cần với tư cách là chủ nhân của nơi này: “Trông cô Hải Đế vẫn còn có chút mệt mỏi.”
"Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi," Hải Đế nghe vậy lộ ra nụ cười mỉm: "Buổi tối ở lại bên ngoài không được an toàn, tôi phải về nhà trước khi mặt trời khuất bóng — cha tôi rất lo lắng về việc này."
Nghe được lý do này, Duncan cũng không nói thêm gì nữa, anh đỡ Nina xuống giường, rồi lại nhìn hai vị khách của ngày hôm nay: “Vậy tôi tiễn hai cô xuống lầu.”
Anh tiễn Hải Đế và Fanna đến cửa ra vào ở tầng một, mà lúc này mặt trời đã dần lặn về phía chân trời xa xôi.
Fanna đi khởi động lõi hơi của ô tô, cỗ máy hơi nước đáng kinh ngạc tại thế giới này dường như có thể khởi động nhanh chóng mà không cần làm nóng trước nồi hơi; Duncan nhìn thấy chiếc ô tô màu xám đen chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng máy chạy nhẹ; trong khi Hải Đế thì trước khi bước ra khỏi cửa tiệm đột nhiên quay đầu lại, nàng ta liếc nhìn Nina bên cạnh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Duncan.
"Có thể thấy rằng, bây giờ ngài là một người giám hộ rất xứng chức, nhưng khoảng thời gian trước ngài dường như đã bỏ bê việc chăm sóc Nina - sự căng thẳng và lo âu về tinh thần của cô bé là do điều này gây ra," Tiểu thư bác sĩ tâm thần chân thành nói thẳng: "Tất nhiên, tình trạng của cô bé bây giờ đã thuyên giảm rất nhiều, sau lần tư vấn lần này, tình hình sẽ còn tốt hơn, nhưng dù điều trị có tốt đến đâu cũng cần được củng cố, mà sự chữa lành tâm lý tốt nhất là đến từ sự quan tâm của người thân."
Tinh thần Nina căng thẳng và lo âu về? Hơn nữa, khoảng thời gian trước... là trước khi bản thân chiếm giữ thân thể này?
Duncan sáng tỏ trong lòng, anh gật đầu với Hải Đế, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, khoảng thời gian trước trạng thái của tôi quả thật không tốt, đây là sơ suất của tôi."
"Kỳ thật tôi nên nói chuyện cặn kẽ với ngài, trao đổi với người nhà sau khi quá trình trị liệu kết thúc cũng là một khâu rất quan trọng, nhưng hôm nay thời gian quả thật không cho phép," Hải Đế thở phào một hơi, lui về sau nửa bước: “Sau khi trở về tôi sẽ đem tình hình của Nina, cùng một số kiến nghị sau này, viết vắn tắt thành một lá thư gửi cho ngài."
Hai vị khách đặc biệt cuối cùng chào tạm biệt và ra về.
Nhìn chiếc xe trông rất bắt mắt ở thành khu hạ chạy càng lúc càng xa trên con phố dưới ánh chiều tà, Duncan hơi thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên mặt đối mặt trao đổi với “thẩm phán quan” của giáo hội còn bình lặng và thuận lợi hơn những gì anh tưởng.
Mà sau khi Fanna rời đi, Shirley cuối cùng cũng từ một góc của tầng một chui ra, cô gái lo lắng nhìn về hướng cửa, mãi sau khi nhìn thấy Duncan và Nina trở lại mới dám bước tới gần: "Bọn họ đi thật rồi?"
“Đi rồi đi rồi, yên tâm đi,” Duncan liếc mắt nhìn Shirley, ngữ khí bất đắc dĩ: “Cô trốn cũng có hơi quá lộ liễu rồi, như vậy ngược lại sẽ dễ dàng khơi dậy hiềm nghi, cô biết không hả? Cũng may vị thẩm phán quan đó không nghĩ tới quá nhiều."
"Tôi sợ mà! Đó là thẩm phán quan đó! Vũ lực cao nhất của giáo hội trong phạm vi thành bang!" Shirley đột nhiên trừng to hai mắt, giải thích như thể rất sợ Duncan sẽ không hiểu cho lo lắng của cô ta: "Nhân viên thần chức cao nhất tôi thường tiếp xúc cũng chỉ là mục sư và thủ vệ tuần tra của giáo đường xã khu, chỉ vậy tôi đã phải trốn đi rồi kìa — bên cạnh tôi có A Cẩu, ngài cũng đâu phải không biết…”
Nói đến đây cô dừng lại một chút, rồi lại thở dài: "Ài, đương nhiên ngài không hiểu tâm tính của tôi cũng là chuyện rất bình thường. Trong mắt một tồn tại như ngài, thẩm phán quán của thành bang có lẽ quả thật cũng không khác mấy so với mục sư trong giáo đường xạ khu...."
Nina liếc nhìn Shirley, sau đó lại quay đầu liếc nhìn về hướng Fanna và Hải Đế rời đi, cô cau mày: "Shirley, bạn... 'người siêu phàm hoang dã' như bạn, thật sự sẽ bị giáo hội bắt đi sao? Bạn rõ ràng đâu có làm chuyện gì xấu, mà hai vị nữ sĩ Hải Đế và Fanna cũng đều là người rất tốt..."
"Chuyện này không liên quan gì đến tôi có làm chuyện xấu hay không," Shirley thở dài: "Giáo hội cũng sẽ không bắt giữ tất cả người siêu phàm hoang dã, bởi vì trên thế giới này luôn có một số người vì những nguyên do ly kỳ cổ quái mà tiếp xúc với lực lượng siêu phàm, họ không không hoàn toàn đều là dị đoan, giáo hội cũng ngầm cho phép một số người siêu phàm tự do sống một cuộc sống đàng hoàng - nhưng họ nhất định sẽ bắt tôi và A Cẩu, bởi vì theo tiêu chuẩn phán đoán của họ, chỉ cần ở cùng với ác ma biển sâu hoặc mắc nối quan hệ với không gian thứ, bất kể tình trạng hiện tại là gì, tương lai đều sẽ là phần tử dị đoan tiềm ẩn."
Nina cau mày, đây là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc tới, lời nói của Shirley khiến cô rơi vào trạng thái rối rắm ngắn ngủi, nhưng rất nhanh, vướng mắc của cô đã bị Duncan phá vỡ: "Nina, trạng thái của cháu hiện giờ thế nào rồi?"
"Cháu? Cháu rất tốt ạ," Nina lập tức nói: "Cháu cảm thấy 'trị liệu' của cô Hải Đế khá hiệu nghiệm, nói chuyện với chị ta một lúc, sau đó chợp mắt một lát, cháu cảm thấy nhẹ nhõm nhiều rồi!"
"Thế sao? Vậy thì tốt."
Duncan khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía cầu thang, mà mãi đến lúc này Shirley bên cạnh dường như mới đột nhiên phản ứng lại, cô ta liếc nhìn sắc trời bên ngoài, không khỏi phát ra tiếng than khóc: "A, hôm nay tôi còn muốn về nhà nữa..."
“Đâu chỉ muốn là được,” Duncan nói cũng không quay đầu lại: “Cô nhìn sắc trời bên ngoài xem, thật sự định đi đấu trí đọ dũng khí trong đêm với người thủ vệ của giáo hội sao?”
Nina cũng cười lên, cô bước tới vỗ vỗ vai Shirley: "Bạn cứ yên tâm ở lại chỗ này đi, vừa hay tối nay trước khi đi ngủ còn có thể tán dóc với mình — chuyện về nhà ngày mai hãy nói!"
...
Trên đường trở về thành khu thượng, trong khi Fanna cầm vô lăng, Hải Đế thì ngồi ngáp trên ghế phụ bên cạnh.
"Haaa... giấc ngủ này ngon thật..." Hải Đế lại ngáp một cái, tùy ý hỏi: "Thế nào rồi, cậu đã nói những gì với chủ của cửa tiệm đó? Có phát hiện ra chỗ nào không ổn không?"
"... Không có bất kỳ bất thường nào," Fanna trả lời trong khi chú ý đến con đường phía trước: "Chủ cửa tiệm chỉ là một người bình thường, cô bé tên Shirley đó cũng vậy, toàn bộ cửa tiệm đồ cổ đều không có dấu vết bị ảnh hưởng bởi lực lượng siêu phàm hay ý chí tà ác, có lẽ bọn họ quả thật chỉ là may mắn thoát được. Cậu thì sao, có phát hiện tình huống gì trong quá trình tiếp xúc với Nina không?"
"Mọi thứ đều bình thường," Hải Đế cũng gật đầu, nàng ta đưa tay lên lần nữa lại vuốt ve mặt dây chuyền thạch anh trước ngực, chuỗi vòng tay đá tượng trưng cho Học viện Chân Lý trên cổ tay hơi tuột xuống, trong đó đã thiếu mất một mắt xích, nhưng nàng ta lại hoàn toàn không để ý đến: "Có điều trong lúc tiếp nhận thôi miên trị liệu Nina đã nhắc đến một chuyện, ngược lại có chút cổ quái."
"Cổ quái? Là chuyện gì?"
“Cô bé nhắc đến bản thân lúc nhỏ gặp phải một trận hỏa hoạn, hỏa hoạn trong sự kiện rò rỉ lần đó xảy ra trong nhà máy vào mười một năm trước,” Hải Đế thuận miệng nói: “Nhưng cậu cũng biết, mười một năm trước nào có...”
Nàng ta vừa nói được nửa chừng thì đột nhiên có tiếng phanh xe gấp kèm theo sự chấn động của thân xe cắt ngang lời nói phía sau của nàng ta. Fanna đột nhiên dừng xe lại, trợn tròn mắt nhìn cô bạn thân của mình: "Hỏa hoạn?! Nina nói cô bé nhớ mười một năm trước có một trận hỏa hoạn?"
"... Đúng vậy," Hải Đế có chút sững sờ: "Sao cậu lại phản ứng kịch liệt như vậy?"
Fanna nhất thời không nói gì, nhưng sắc mặt thay đổi nhanh chóng hai lần, Hải Đế phát hiện ra điều gì đó từ phản ứng của đối phương: "bây giờ có muốn lập tức quay đầu xe quay trở lại không? Chúng ta có thể hỏi cho kỹ..."
“Không.” Nhưng Fanna lại đột nhiên lắc đầu sau khi trầm tư chốc lát, sau đó lại tập trung sự chú ý vào con đường phía trước.
Xe khởi động lại lần nữa, trong sắc trời dần tối đen, cảnh vật hai bên khu phố dần lùi nhanh về phía sau.
Hải Đế có chút lo lắng, bối rối nhìn cô bạn thân đang ngồi ở ghế lái, nàng ta dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng chưa kịp nói thì Fanna đã khẽ lắc đầu.
"Tớ biết cậu rất nghi hoặc, nhưng trước hết đừng hỏi, trước khi tớ xác nhận rõ một số chuyện, đừng nhắc chuyện này với bất kỳ ai khác."
Nói đến đây nàng ta dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói như tự nói với mình: “Có lẽ… hôm nay chúng ta đã đến hơi vội.”