Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 145 - Chương: 145

Chương: 145

Hải Đế rất sáng suốt không tiếp tục hỏi thêm.

Nàng ta biết rằng mình khác với Fanna, mặc dù trên danh nghĩa bản thân cũng là một "thần chức", thậm chí còn có giấy chứng nhận đăng ký của Học viện Chân Lý, nhưng so với đối đầu trực diện với những lực lượng bí ẩn nguy hiểm, bản thân vẫn giỏi hơn những người kỳ thực chỉ nghiên cứu và suy nghĩ đơn thuần — Nàng ta thực sự có thể moi được những bí mật từ trong đầu của những tín đồ tà giáo, bắt dược bóng ma dị đoan để lại từ những lời thì thầm của ảo giác tập thể, nhưng điều này hoàn toàn khác với công việc của thẩm phán quan.

Bản thân nàng ta thiếu nhạy cảm với những mối đe dọa nhất định.

Nhưng Fanna là một người quanh năm đối đầu với dị đoan và các lực lượng thần bí, nàng ta có thể đã bén nhạy phát hiện sự tồn tại của một bóng ma nào đó — Trong chuyến đi đến thành khu hạ hôm nay, e rằng đã vô tình chạm vào thứ gì đó.

Lúc sắp về đến nhà, Hải Đế hỏi ra một câu: "... Cửa tiệm đồ cổ đó có vấn đề sao?"

"... Mọi thứ ở cửa tiệm đồ cổ đều bình thường," Fanna điều khiển xe chậm rãi giảm tốc độ, trên mặt lộ ra vẻ suy tư: "Nhưng trong thành bang của chúng ta... có thể có điểm bất thường."

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, tiếng chuông luân phiên ngày đêm và tiếng còi hơi đến từ lõi hơi nước trung tâm đồng thời vang lên, xuyên qua tầng mây phía trên vùng trời thành bang dưới ánh mặt trời lặn, ở thành khu thượng, đèn khí hai bên đường đã sớm được bật lên từ nửa tiếng trước, Hải Đế đến cửa nhà, nghe thấy tiếng xe càng lúc càng xa dần phía sau.

Trong thành phố vào ban đêm sẽ có lệnh giới nghiêm, nhưng lệnh cấm này chỉ dành cho những người bình thường thiếu năng lực tự vệ, thẩm phán quan của giáo hội hiển nhiên không bị ảnh hưởng – Trước khi quay trở về đại giáo đường Fanna còn phải đến viện bảo tàng bên đó để kiểm tra một vòng, chạm mặt với các thủ vệ phụ trách phong tỏa hiện trường, như thường lệ trong những ngày nghỉ của nàng ta, không bao giờ thực sự nghỉ ngơi.

Hải Đế lại vô tình nhớ lại ngày nghỉ ngơi bị quấy nhiễu của mình, không khỏi thở dài, mở cửa trở vô nhà.

Đèn trong phòng khách rộng rãi vẫn sáng, nhưng lại không thấy ai cả, khắp nơi trong nhà đều rất yên tĩnh, người hầu gái được thuê tới phụ trách quét dọn giặt giũ đã về nhà trước khi mặt trời lặn xuống núi, trong căn nhà to lớn này lộ vẻ có chút lạnh tanh.

Nhưng Hải Đế từ lâu đã thành thói quen, cha nàng ta là người một khi chui vào phòng sách thì đừng nghĩ đến việc dễ dàng gọi ra, mẹ nàng ta sức khỏe không tốt, thường xuyên nằm nghỉ trong phòng ngủ, căn nhà này có chút quá rộng cho một gia đình ba người, hầu hết thời gian mỗi ngày đều yên tĩnh như vậy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ngôi nhà lớn thiếu đi tình cảm - Hải Đế có mối quan hệ rất tốt với cha mẹ của mình và vẫn luôn như vậy.

Nàng ta thoải mái cởi áo khoác ra, cất mũ và túi y tế đi, liếc nhìn phòng sách còn sáng đèn, thay vì đi làm phiền cha có thể đang chuyên chú đọc văn hiến, nàng ta đến phòng ngủ của cha mẹ như thường lệ và gõ cửa: "Con về rồi — Mẹ có đang ở bên trong không?"

Giọng người mẹ từ trong cửa truyền tới, mang theo vẻ bất lực cùng một chút giận dữ giả vờ: “Đã muộn như vậy rồi mới về!”

Hải Đế thè lưỡi ở cửa, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, sau đó cười mở cửa ra, lải nhải: “Con ra ngoài chung với Fanna, hai người còn cần phải lo lắng sao, một tay cậu ậy đã có thể đánh khắp thành…"

Ánh sáng trong phòng tương đối mờ tối, bởi vì độ chiếu sáng quá gắt sẽ làm cay mắt mẹ - mẹ đã bị thương do khói hóa chất trong vụ rò rỉ nhà máy mười một năm trước, tình trạng mắt vẫn luôn không được tốt.

Sau khi thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong phòng, Hải Đế mới nhìn thấy mẹ đang ngồi ở đầu giường. Đó là một bà lão rất ôn hòa, mặc bộ đồ ngủ mềm mại và đang đan một loại thủ công mỹ nghệ chỉ có ở thành bang Phổ Lan Đức theo cảm giác tay. Trong bóng tối của ánh sáng lờ mờ, bà ngước nhìn Hải Đế, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Con cứ suốt ngày đi chung với Fanna đi, sớm muộn gì con cũng không thể gả đi giống như cô ấy. Mẹ biết đấy, thực ra mỗi cuối tuần cô ấy đều lén lút chạy đến trung tâm hỗ trợ hôn nhân, sau đó chọn người để đánh một trận, mỗi ngày giáo đường đều nhận lấy những lời phàn nàn…”

Biểu cảm trên mặt Hải Đế đột nhiên trở nên có chút tinh tế: "Chuyện này... Mẹ đừng nói như vậy... Fanna bây giờ đã là Thẩm phán quan..."

“Thẩm phán quan thì lam sao, đó cũng là người đã ăn cơm mấy năm ở nhà chúng ta - Chú của cô ấy sau khi làm quan chấp chính thì trong đầu chỉ có thành bang,” Bà lão cằn nhằn, động tác tay vẫn nhanh thoăn thoắt: “Phải nói rằng, đứa trẻ đó chính do sự giáo dục của chú nó mà xảy ra vấn đề, đầu óc cực kỳ gai góc, trong lễ rửa tội còn nhất quyết phải lập lời thề gì đó, lập thì lập đi, còn lập một lúc cả ba lời thề lớn, các nữ tu bình thường đều chỉ chọn một là được, cô ta nhất quyết lập một lần ba điều để chứng minh lòng thành kính của mình, kết quả làm bản thân mắc kẹt trong đó đến bây giờ vẫn chưa thể gả đi được…”

Nghe mẹ cằn nhằn nói mãi, Hải Đế chỉ có thể xấu hổ cười theo, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội bà lão lấy hơi nửa chừng, nàng tà mới tranh thủ nhìn món đồ thủ công trong tay mẹ mình, chuyển chủ đề: "Mẹ đan sắp xong rồi kìa?”

"Đan rồi tháo, tháo rồi đan, bây giờ cuối cùng cũng có chút vừa ý," Người mẹ cười lên, mở ra cho Hải Đế xem dây lụa trông giống như một dải lụa lộng lẫy trong bóng tối — dây lụa mịn được đan theo một cách đặc biệt với cấu trúc phức tạp được khoét rỗng, trang trí bằng những viên đá và hạt màu đẹp mắt, đây là một nghề thủ công độc đáo của thành bang Phổ Lan Đức, kỹ thuật phức tạp và tốn khá nhiều thời gian, đồng thời được cho là có tác dụng phù hộ và trừ tà: "Cũng không biết lúc đan xong con đã tìm được một chàng trai tốt hay chưa..."

Hải Đế liếc nhìn sợi dây đã thắt gần xong, cẩn thận đề nghị: "Vậy hay là... mẹ lại tháo ra lần nữa, có lẽ sẽ kịp..."

"Cô cứ chọc tức tôi thôi!"

Hải Đế vội vàng cười theo, quay người liền rời khỏi phòng.

Giọng của người mẹ từ phía sau truyền đến, Hải Đế tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó rón rén đi vào phòng bếp, nhưng vừa định rời đi, liền nhìn thấy cha đứng ở hành lang.

Morris khí chất nho nhã, đầu tóc hoa râm lưa thưa, nhìn con gái lén la lén lút có chút bất đắc dĩ: "Cha đã nghe thấy tiếng con về nhà từ lâu rồi... Lại chọc cho mẹ con giận nữa rồi phải không?"

Hải Đế vội xua tay: "Đâu có đâu có, con và mẹ đang tán gẫu mà."

“Chuyển quà đến tay Duncan tiên sinh rồi chưa?” Morris lại hỏi.

“Chuyển rồi ạ — Duncan tiên sinh rất vui,” Hải Đế gật đầu, ngay sau đó lại không khỏi liếc nhìn cha mình: “Nhưng con thực sự không ngờ, cha lại cam lòng tặng bộ sưu tập sách yêu quý của mình cho người khác…"

"Chỉ là một quyển sách sưu tầm thôi — ông ấy đã cứu tính mạng của con đấy," Morris nhàn nhạt nói: "Kỳ thật cha thậm chí còn cảm thấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, hai ngày nữa phải tới nhà cảm ơn lần nữa mới được."

Hải Đế đột nhiên nhớ tới "sơ suất nhỏ" hôm nay khi thôi miên trị liệu cho Nina, biểu cảm có chút khó xử: "Cũng không cần… trịnh trọng như vậy chứ?"

"Không phải vấn đề trịnh trọng hay không không trịnh trọng, Duncan tiên sinh đã cứu mạng con, mà cha không chỉ là cha của con, mà còn là thầy của Nina, mặt khác, Duncan tiên sinh còn là một thương nhân đồ cổ có khát khao tri thức mãnh liệt và ham học hỏi, từ góc độ xã giao, mối quan hệ này rất đáng để vun đắp," Morris thản nhiên giải thích: "Cha thích một từ mà vị Duncan đó thường nói, đây là một loại 'duyên phận'..."

"Được rồi được rồi, suy nghĩ của cha có lý, có lý," Hải Đế đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu khi nghe người cha không mấy giỏi xã giao của mình muốn dạy phép xã giao cho mình: "Vậy lần sau lúc đi, cha viếng thăm thì viếng thăm thôi, đừng mua đồ lung tung nữa được chứ..."

“Điều đó phải xem có xuất hiện món đồ cất giữ nào có thể thu hút cha hay không,” Morris thản nhiên nói, sau đó ông suy nghĩ một chút, hỏi như vô tình: “Hôm nay con đã đi cùng Fanna?”

"À vâng, hôm nay cậu ấy được nghỉ, con ngồi xe của cậu ấy đi."

Morris lại suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ do dự: "Cảm giác như... con và Fanna rất thân."

“Mấy năm nay con vẫn luôn rất thân thiết với cậu ấy mà?” Hải Đế cảm thấy có chút khó hiểu: “Từ nhỏ chúng con đã quen biết nhau...”

“Không, cha chỉ nghĩ…” Lão tiên sinh đột nhiên có hơi ấp a ấp úng, ông cũng không biết tại sao, lúc này đột nhiên nghĩ đến một câu mà vị Duncan tiên sinh đó đã nói với mình trước đây khi ghé thăm cửa tiệm đồ cổ:

"Trường nữ sinh, cũng có thể..."

“Cha?” Hải Đế không khỏi lên tiếng khi nhìn thấy biểu hiện khác thường của cha.

“À, không có gì.” Morris chợt giật mình tỉnh lại, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình dường như có hơi quá xa, vừa nhanh chóng thu lại ý nghĩ vừa cố gắng chuyển chủ đề tránh để con gái nhìn ra đầu mối, mà lúc này nhìn thoáng qua, ánh mắt của ông đột nhiên rơi vào trên cổ tay Hải Đế.

Phía trên chuỗi vòng tay đại diện cho sự che chở của thần trí tuệ Lahem thiếu mất một viên mã não đỏ.

Sắc mặt ông lão đột nhiên thay đổi, nhưng ông lập tức chú ý tới biểu cảm hoàn toàn như thường của Hải Đế, vì vậy vội vàng cưỡng chế khống chế cảm xúc của mình, vừa cố gắng trấn tĩnh vừa nói như tùy ý: "Chuỗi vòng tay trên tay con rơi mất một hạt châu, có phải không cẩn thận va chạm làm rơi không?"

“Chuỗi vòng tay?” Hải Đế sửng sốt, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua, nàng ta nhìn thấy nút thắt bị mất, nhưng biểu cảm lại rất tự nhiên: “Chỗ này không phải vốn thiếu một hạt sao?”

Vốn thiếu một hạt?

Morris chậm rãi khống chế nhịp thở và nhịp tim, đồng thời khống chế cảm xúc cùng dòng chảy suy nghĩ của bản thân, dường như sợ "suy nghĩ" quá kích động của mình sẽ dẫn tới một số ánh nhìn lom lom nguy hiểm nào đó, trong lúc đó, ông cũng bắt đầu nhớ lại, nhớ lại lần cuối cùng mình nhìn thấy chiếc vòng trên tay con gái, nhớ lại hình dáng của thứ đó.

Sau hai giây, ông hoàn thành việc khống chế và giữ lại suy nghĩ của mình, lúc này mới buông lỏng cảm xúc, thản nhiên hỏi với giọng điệu như thường lệ: "Đúng rồi, hôm nay con chỉ đến cửa tiệm đồ cổ đó thôi, phải không?"

Bình Luận (0)
Comment