Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 146 - Chương: 146

Chương: 146

Hải Đế cũng không nhận ra điều gì bất thường trong giọng điệu của cha.

"Vâng," Nàng ta gật đầu rất thản nhiên: "Con cùng Fanna đến cửa tiệm đồ cổ của Duncan tiên sinh một chuyến, ở đó trò chuyện mấy câu với Duncan tiên sinh, sau đó thì thực hiện liệu pháp thôi miên cho Nina, tiếp đó mới cùng Fanna trở về."

Khi nói xong lời cuối cùng nàng ta do dự trong chốc lát ngắn ngủi, suy xét có nên nói với cha chuyện về vụ hỏa hoạn nghe được từ miệng Nina và phản ứng kỳ lạ của Fanna sau khi nghe thấy chuyện này hay không, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở ý nghĩ này.

Vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Fanna trong xe lúc đó nàng ta vẫn nhớ như in, đằng sau chuyện này có thể dính dáng đến lực lượng bí ẩn nguy hiểm, hơn nữa nói không chừng đã nghiêm trọng đến mức chỉ cần nói ra sẽ thu hút những ánh mắt rình mò - mặc dù cha cũng là tín đồ của Chân Lý phụng vụ thờ phượng thần trí tuệ Lahem như mình, tạm thời có thể được coi là một nửa người siêu phàm, nhưng giống như đại đa số tín đồ Chân Lý, ông càng giống như một học giả thuần túy hơn, không giỏi đối phó trực tiếp với những thứ nguy hiểm đó.

Trên mặt Morris vẫn là vẻ ôn hòa và bình tĩnh, ông khẽ gật đầu, nói như không lưu tâm: "Vậy con đã ở nơi đó lâu như vậy... là đã cùng Duncan tiên sinh nói chuyện quên luôn cả thời gian hay sao? Ông ấy quả đúng là một người có khát khao tri thức mãnh liệt.”

"Ừm... ngược lại không vậy," Trên mặt Hải Đế nhất thời có chút lúng túng: "Chỉ là... lúc tiến hành thôi miên trị liệu cho Nina đã làm trễ nãi một chút thời gian."

"Lúc thôi miên Nina?" Morris nhướng mày khi nghe đến tên học trò của mình: "Không suôn sẻ hay sao? Trạng thái tinh thần của cô bé rất tệ hại hay sao? Là bị ảnh hưởng bởi trận hỏa hoạn ở viện bảo tàng lần trước ư?"

Hải Đế không khỏi trợn tròn mắt khi nghe một loạt câu hỏi của cha mình: "Cha thật đúng là quan tâm đến cô học sinh đó của mình nhan – Yên tâm đi, tình hình của cô bé vẫn ổn, vốn chỉ là có chút lo âu thôi, sau khi trải qua thư giãn và khai thông, cô bé đã hoàn toàn không vấn đề gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ. Con nói trễ nãi thời gian... là vì một thứ khác."

Morris phát ra một tiếng tò mò: "Ổ?"

"A ha, khoảng thời gian này có thể có chút quá mệt mỏi," Hải Đế xấu hổ cười cười: "Sau khi thôi miên cô bé tự con cũng ngủ luôn, ngủ một hơi đến chạng vạng tối... "

“Trong quá trình thôi miên Nina con đã tự mình chìm vào giấc ngủ say?” Biểu cảm của Morris cuối cùng hơi thay đổi, nhưng rất nhanh ông đã khống chế được: “Điều này đâu có giống con.”

“Con người luôn có lúc sơ suất mà, huống chi đã bao lâu con không được đi nghỉ ngơi rồi,” Hải Đế bực mình xua tay: “Aidaz, cha đừng hỏi nữa, con cũng đã lớn như vậy rồi, về muộn một chút cha và mẹ đã lo lắng thành thế này rồi, hết vấn đề này đến vấn đề khác…”

Morris chỉ yên lặng nhìn con gái vài giây, sau đó trên mặt lộ ra vẻ ôn hòa thường ngày, cười lắc đầu: “Được rồi, vậy cha không hỏi nữa — Trong bếp còn đồ ăn, con hâm nóng lên là được, cha đi xem mẹ con thế nào."

“Vâng,” Hải Đế gật đầu, sau khi chào tạm biệt cha thì đi về phía bếp, nhưng mới vừa đi được mấy bước thì đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, sau này cha còn định ghé qua cửa tiệm đồ cổ đó phải không?”

“Ừ,” Morris đã đứng ở cửa phòng ngủ, ngọn đèn trên tường hành lang bên cạnh tỏa ra ánh sáng lờ mờ, chiếu lên khuôn mặt già nua của ông những vệt tối sáng loang lổ: “Có chuyện gì sao?”

"Hôm nay con vội vàng rời đi, chưa kịp nói chuyện tử tế với Duncan tiên sinh về tình hình của Nina, lát nữa con sẽ viết một phong thư, lúc qua đó cha có thể mang theo."

“Không thành vấn đề,” Morris gật đầu, ngay sau đó lại như tự nói với mình, khẽ lẩm bẩm: “Cha phải đi một chuyến nữa…”

Hải Đế đã rời đi, lão sử gia tóc hoa râm vẫn lẳng lặng đứng ở cửa phòng ngủ, ông dường như đang trầm ngầm suy nghĩ, qua gần mười giây, sau cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đẩy cánh cửa gỗ sẫm màu ra.

Trong phòng ngủ ánh đèn vẫn mờ mịt, trong phòng ngủ bài trí tinh xảo chỉ thắp một ngọn đèn tường rất nhỏ, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, mơ hồ chiếu ra đường viền của chiếc giường.

Morris xoay người khóa cửa cẩn thận, chậm rãi bước đến đầu giường.

"Tình yêu à, bà vẫn ổn chứ?"

Ông nhẹ nhàng nói với đống tro tàn đang vặn vẹo duy trì hình dáng của một con người trên giường.

Đống tro tàn có đường nét mơ hồ của con người, không ngừng lơ lửng và vặn vẹo đó tới tiếng nỉ non nhỏ xíu, giống như đang nhẹ nhàng đáp lại, mà giữa đống tro tàn, dải lụa thắt nút sắp được đan xong phát ra âm thanh ma sát nhẹ, dây tơ tuyệt đẹp dưới sức kéo nhẹ nhàng của tro tàn, thắt từng nút chậm rãi nhưng chắc chắn.

“Ừ, rất đẹp, tay nghề của bà vẫn luôn rất khéo,” Morris nghe thấy lời đáp lại từ trong tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, trên mặt ông nở nụ cười, vừa khen tài đan của vợ vừa nói: “Chiếc mà bà đan cho tôi, hiện giờ tôi vẫn đang treo trong phòng đọc sách kìa."

Căn phòng chìm vào yên lặng, trong ánh đèn lờ mờ, thời gian như ngưng đọng lại vào giờ phút này, nhưng nửa phút sau, Morris vẫn phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay Hải Đế đã ra ngoài, lúc trở về hạt mã não trên chuỗi vòng tay đã biến mất.”

Đống tro tàn trên giường đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng lầm bầm trầm thấp.

"Hiện tại vẫn chưa xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu đó là chủ Lahem sinh ra hiệu quả bảo hộ, điều đó có nghĩa là hôm nay Hải Đế đã gặp phải mối nguy hiểm có thể xuyên thấu hàng rào lý trí của con bé, nhưng bản thân Hải Đế lại không biết gì cả, tôi cũng không phát hiện thấy bất kỳ ý niệm ác ý nào trên người con bé," Morris chậm rãi nói: "Xem ra càng giống như con bé đã đi ngang qua sát bên 'thứ gì đó' dưới tình huống vô tri vô giác, bị động kích phát sự bảo vệ của chuỗi vòng tay..."

Morris đột nhiên dừng lại, lắng nghe tiếng thì thầm trầm thấp truyền tới từ tro tàn.

“Ừm, dưới sự nhắc nhở của tôi, Hải Đế đã nhìn thấy bộ phận bị thiếu trên chiếc vòng tay, vấn đề nằm ngay chỗ này — con bé cho rằng ngay từ đầu hạt mã não đỏ đã không tồn tại,” Morris gật đầu: “Đây là một loại cơ chế tự bảo vệ mình, có thể xuất phát từ trực giác của con bé, cũng có thể đến từ sự "khai sáng" của thần trí tuệ, nhưng bất luận thế nào, sự bảo vệ này đang ngăn cản con bé tiếp tục đi tìm hiểu một số chuyện...”

"Tôi? Tôi muốn điều tra một chút, tôi sẽ tự mình đi."

Đống tro tàn trên giường khẽ nhấp nhô.

Morris lắc đầu: “Có thể sẽ có chút mạo hiểm, cho nên tôi sẽ tiến hành cầu nguyện và bói toán trước, nhưng tôi nhất định phải đi một chuyến — Thực ra tôi đã đến qua nơi đó một lần, nhìn nó chỉ giống như một cửa tiệm đồ cổ bình thường, sống bên trong là một chủ cửa tiệm cần cù chăm chỉ và một đứa trẻ hiếu học, lúc đó tôi không hề cảm nhận thấy bất kỳ ác ý hay lực lượng tà ác nào đang cố thủ ở đó...”

“Cho nên nếu như nhân tố nguy hiểm mới chỉ xuất hiện ở cửa tiệm đó ngày hôm nay khi Hải Đế ghé qua, vậy thì chủ nhân của cửa tiệm đó có thể cũng sẽ bị đe dọa đến — học trò của tôi đang sống ở đó, tôi phải đi xem một chút mới được.”

"Dù sao tôi cũng là thầy của cô bé, đồng thời còn là người phụng vụ thờ phượng thần trí tuệ..."

Morris nhẹ giọng nói, sau đó nghe thấy đống tro tàn trên giường phát ra tiếng thì thầm như có như không, ông nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu.

"Không được, không thể quấy rầy đến người của đại giáo đường... Tuy rằng hành động của bọn họ có thể hiệu quả hơn, nhưng phong cách quá mức hung hãn của bọn họ có thể cũng khiến học trò của tôi bị tổn thương — Đối với những người thủ vệ của giáo hội mà nói, cấp ưu tiên trấn áp dị đoan và diệt trừ tà ác quá cao, hơn nữa..."

Nói tới đây Morris dừng lại một chút, sau đó ông khẽ thở dài một tiếng, mới nói tiếp: "Hơn nữa thực ra tôi không quá muốn thu hút sự chú ý của đại giáo đường, suy cho cùng... tôi là một người che giấu dị đoan đã bị dao động."

Giọng ông trầm xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn đống tro tàn trên giường, nhìn chăm chú… người vợ đã chết trong vụ hỏa hoạn mười một năm trước của ông.

Nhìn chăm chú bóng dáng bà còn lưu lại trên trần thế.

Tro bụi từ từ bay lên, một làn tro tàn dường như ngưng tụ thành một cánh tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Morris.

"Tôi biết... Tôi biết..." Morris cúi đầu, như đang tự nói với mình, lại như đang thú nhận với tồn tại vô hình nào đó: "Tôi là một người có lòng tin lung lay, lại yếu hèn đến mức không chịu sa đọa hoàn toàn... Ngày đó thần trí tuệ đã ban cho tôi đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu hư vô, nhưng tôi lại hèn yếu nhắm nó lại và nguyện ước những điều không thiết thực. Tôi muốn giữ bà ở lại thế giới này, nhưng lại không thể hoàn toàn lừa dối bản thân... ngược lại tự bẫy mình mắc kẹt trong tình cảnh bất tiện nhất này..."

Ông ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm lấy làn tro bụi bay phất phơ, ngón tay lại trực tiếp xuyên qua bụi mù.

"Tôi hy vọng biết bao bản thân cũng không hay biết gì như Hải Đế, như vậy tôi sẽ có thể thấy rõ một hình hài khác của bà... Tôi đã không được gặp bà mười một năm rồi."

Trong đống tro tàn truyền tới thanh âm nhẹ nhàng, tựa như cát bụi cọ xát, lại tựa như một ngọn lửa nhỏ ấm áp đang nổ tanh tách vang dội, nghe thanh âm này, nỗi lòng của Morris lắng lại từng chút một.

"Tôi hiểu, tôi hiểu... Tất cả những điều này sẽ kết thúc, võ đài sẽ luôn có thời điểm hạ màn, bất kể ngày đó đáp lại nguyện vọng của tôi ra sao, cũng sẽ luôn có ngày nó phải tới lấy đi cái giá của số phận. Tôi kỳ thực đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, khi nó lấy đi cái giá, tôi sẽ hoàn toàn biến mất sạch sẽ khỏi thế giới này, cho dù bóng ma của không gian thứ, cũng đừng hòng chạm tay vào thế giới hiện thực thông qua 'điều ước' này. Nhưng mà..."

Morris ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đường viền của đống tro tàn đó trong ánh sáng lờ mờ.

"Nhưng mà, trước khi ngày đó đến... hãy ở lại cạnh tôi thêm một thời gian nữa nhé."

Bình Luận (0)
Comment