Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 147 - Chương: 147

Chương: 147

"Chú Duncan, cháu đi học đây!"

Trong tiếng chào vui vẻ, Nina chạy lộp bộp xuống cầu thang, cô quay lại vẫy vẫy tay về hướng tầng hai, sau đó chạy về phía cửa.

Ngày nghỉ đã kết thúc, hôm nay lại là ngày phải đi học trở lại.

Nhưng trước khi chạy đến cửa, Nina đột nhiên dừng lại, cô nhìn thấy một bóng người lắc lư phía sau kệ hàng phía trước không xa — Bóng dáng đó bước ra, là Shirley.

"A, Shirley," Nina vui vẻ đứng tại chỗ, vẫy vẫy tay với cô gái trước mặt: "Mình còn nói bạn đi đâu nữa chứ — Có muốn đi cùng nhau không?"

“Cùng nhau?” Shirley khó hiểu chớp chớp mắt: “Cùng nhau đi đâu?

"Đi học đó, hôm nay là..." Nina theo bản năng nói, nhưng nói được nửa chừng thì phản ứng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm hơi lúng túng: "A, xin lỗi, mình quên mất..."

Shirley cũng không phải bạn cùng lớp của cô, cũng không tham gia các lớp học ở trường, trải nghiệm thú vị khi kết bạn trong khuôn viên trường lúc trước chỉ là một vở kịch — Bản thân Nina biết điều này, nhưng đó dù sao cũng là chuyện đã thực sự xảy ra, rất nhiều khi, cô vẫn sẽ quên đi.

Biểu cảm trên mặt Shirley nhất thời cũng trở nên cổ quái, trong mắt cô ta lại lộ ra vẻ áy náy, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, khẽ lắc đầu: "Tôi không đi cùng bạn đâu, tôi đã... hoàn thành 'hoạt động điều tra' ở ngôi trường đó."

“Cũng phải,” Nina mím môi, nhanh chóng trở lại dáng vẻ tươi cười thường ngày: “Xin lỗi, mình quên mất. Vậy mình đi trước nhé?”

"Ừm," Shirley gật đầu, nhưng sau đó lại như nhớ tới điều gì đó, nói thêm: "Phải rồi, Nina, hôm nay... hôm nay tôi sẽ phải về nhà rồi."

“Về nhà?” Nina sửng sốt một chút, dường như chỉ mới hai ngày trôi qua, cô đã coi Shirley là một thành viên của nơi này như lẽ đương nhiên, đến mức khi đối phương nhắc tới hai chữ về nhà thì lại có chút phản ứng không kịp: "Bạn không ở đây nữa à?"

“Tôi phải về nhà, tôi chỉ ở đây tạm thời thôi,” Shirley xua tay, nói ra điều mà mình đã muốn nói từ lâu: “Tôi cũng đã nói qua với Duncan tiên sinh, ông đã đồng ý.”

Nina nhất thời không nói tiếng nào, chỉ có chút sững sờ, vài giây sau mới do dự nói: "Vậy... vậy sau này bạn còn tới không?"

Chỉ cần có thể, sau này thật sự không muốn tới, thậm chí còn muốn trộm vé tàu chạy đến Hàn Sương né tránh.

Trong đầu Shirley lập tức nổi lên ý nghĩ chạy trốn xuất phát từ đáy lòng, nhưng sau đó dường như cảm giác được có một ánh mắt xuyên qua lầu hai rơi vào người mình, cô ta vội rụt cổ lại theo bản năng: “Tôi... Tôi sẽ tới tìm bạn khi nào có cơ hội, dù sao nhà tôi cũng không xa lắm, ha, haha…”

Nina nghiêng đầu, không biết vì sao cô luôn cảm thấy phản ứng vừa rồi của Shirley là lạ, nhưng nhanh chóng không nghĩ ngợi nhiều, cô đã vui vẻ trở lại, bởi vì đối phương đã hứa "có cơ hội sẽ tới tìm mình" mà vừa lòng thỏa ý, thế là vui vẻ vẫy tay, xoay người chạy ra khỏi cửa như một cơn gió, biến mất ở con đường bên ngoài cửa tiệm đồ cổ.

Shirley hơi ngơ ngác nhìn Nina chạy xa như một cơn gió, một lúc sau mới giật mình lập tức phản ứng lại, ý thức được có một bóng người đang đứng trên cầu thang cách đó không xa, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mình.

Cô ta vội quay người lại, cúi đầu chào với thái độ lễ phép hiếm thấy trong đời: “Dun... Duncan tiên sinh, buổi sáng tốt lành!”

"Bây giờ cô đã lễ phép hơn nhiều rồi, như vậy mới giống dáng vẻ của một cô gái ở tuổi này nên có," Duncan thờ ơ nói, chậm rãi bước xuống cầu thang: "Đã nói rõ với Nina rồi à? Hôm nay cô sẽ phải về nhà?"

“Nói... nói rõ rồi,” Shirley cúi đầu, không dám quá lớn tiếng, sợ đại lão không hài lòng sẽ đổi ý: “Ngài cũng đã đồng ý, hôm nay tôi có thể rời đi."

"Tại sao lại căng thẳng nữa? Hôm qua đã đỡ rồi mà, cảm giác căng thẳng của cô còn có thể khôi phục vào mỗi buổi sáng hay sao?" Duncan dở khóc dở cười lắc đầu, tiến lên vỗ vỗ bờ vai có chút gầy gò của Shirley: "Thả lỏng một chút, trước giờ ta cũng chưa từng nói sẽ giam cầm cô ở một nơi nào đó, ta chỉ mời cô làm khách ở đây hai ngày thôi, khi nào muốn về dĩ nhiên có thể đi — lúc muốn đến dĩ nhiên lúc nào cũng được.”

"Tôi... Tôi biết rồi," Shirley liên tục gật đầu, sau đó lại cảm thấy có chút không biết làm sao: "Thật... Thật ra tôi không có căng thẳng như vậy, là A Cẩu vẫn luôn đang căng thẳng. Chỉ cần ngài tới gần, nó sẽ lo lắng theo bản năng, sau đó cảm giác lo lắng của nó sẽ truyền sang người tôi."

“A Cẩu à... được rồi, vậy không còn cách nào khác, sự căng thẳng của nó dường như khởi nguồn từ nhận thức nhạy bén của ác ma biển sâu,” Duncan nhún vai, sau đó lại nhìn Shirley: “Nhưng cô thực sự không cân nhắc một chút sao? Cô có thể ở lại đây mà. Điều kiện ở nơi cô và A Cẩu sống có vẻ hơi thô sơ, hơn nữa cũng không đủ an toàn sau khi đêm xuống, dưới so sánh, ở đây là một nơi rất an toàn."

Một bóng ma không gian thứ nói rằng hang ổ của mình là một nơi an toàn, lời này quả thật kiêm cả tính hai mặt hợp lý và thái quá, Shirley suy nghĩ rất lâu cũng không thể tìm ra điểm bác lại câu nói này (chủ yếu là cũng không có gan phản bác), nên cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng cười ngây ngô: "A... a haha... cái đó..."

“Bỏ đi, ta chỉ nói như vậy thôi, cô đừng bận tâm,” Duncan nhìn thấy phản ứng của đối phương liền biết chuyện ra làm sao, anh phất phất tay: “Muốn đi thì đi đi, dù sao bây giờ cô cũng đã biết cách thiết lập liên lạc với ta, nếu tìm thấy manh mối mới về những giáo đồ mặt trời đó, nhớ gọi cho ta bất cứ lúc nào."

Shirley im lặng gật đầu.

Sau hai ngày tưởng chừng như một giấc mơ, cuối cùng cô ta cũng được phép rời khỏi đây, có cơ hội tránh xa tồn tại đáng sợ này, nhưng khi cơ hội này thực sự xuất hiện… cô ta lại đột nhiên thấy mình lại có chút luống cuống.

Trò chuyện và chơi với “bạn”, sống dưới sự chăm sóc của “trưởng bối”, phòng ngủ ấm áp, đèn sáng tỏ, thức ăn ngon và cuộc sống yên bình không sợ gặp ác mộng hay trốn người thủ vệ.

Bây giờ, cô đã được phép rời đi.

Chẳng biết tại sao, Shirley lại nổi lên một ý nghĩ xằng bậy —

Một thế giới tươi sáng thoáng mở ra trước mắt cô ta, giờ thì cánh cửa này đã phải đóng lại.

Rõ ràng trước đây không lâu, đây còn là mơ ước của cô ta — kỳ thật hiện tại vẫn là như vậy, cô ta chỉ là... hơi vướng víu.

Trong liên hệ tinh thần, cô ta đột nhiên nghe thấy A Cẩu thấp giọng lầm bầm: "Cuộc sống của chúng ta sắp trở lại quỹ đạo chính rồi, Shirley."

"Đúng vậy, phải trở lại quỹ đạo chính rồi."

Shirley khẽ lẩm bẩm trong đầu, sau đó cô ta ngước lên, muốn chào tạm biệt Duncan tiên sinh.

Nhưng vào lúc này, biểu cảm trên mặt Duncan lại đột nhiên hơi thay đổi.

Trong chỗ u minh, anh cảm giác được một luồng hơi thở chợt thoáng qua từ phương xa. Hơi thở này... chính là một trong những ấn ký anh để lại!

“Duncan tiên sinh?” Shirley chú ý tới vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của đối phương, cô ta nhất thời có chút căng thẳng: “Ngài…”

“Ta cảm nhận được một hơi thở,” Duncan không đợi Shirley nói xong đã nhẹ giọng nói ra, anh ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm: “Hình như truyền đến từ hướng đó.”

Shirley không có phản ứng ngay lập tức: "Một hơi thở?"

"Là ngọn lửa nhỏ ta để lại cho 'con côn trùng nhỏ' đó," Duncan hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào mắt Shirley: "Cô còn nhớ quái nhân cầm ô đã tấn công cô ở rìa giấc mơ không?"

Shirley sửng sốt một lúc, lập tức mở to hai mắt: "Là mảnh vụn mà ngài đã thả 'về nhà' đó sao? Nhưng mà... nhưng mà đó không phải là trong thế giới giấc mơ..."

“Phải, đó là kẻ tấn công xuất hiện trong thế giới giấc mơ,” Giọng điệu của Duncan trở nên thâm thúy hơn: “Nhưng bây giờ ta cảm nhận được ấn ký đó trong thế giới hiện thực.”

Shirley trừng hai mắt, cô ta chợt nghĩ đến những gì Duncan tiên sinh đã nói với mình trong cơn ác mộng đó:

Có lẽ, đó không chỉ là một giấc mơ.

"Shirley," Giọng nói của Duncan đột nhiên truyền đến, cắt đứt sự hồi tưởng lại của cô gái, anh hơi cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: "Trước khi về nhà, có muốn cùng ta đi tra xét thêm lần nữa không? Tất nhiên nếu như cô không..."

"Phải đi!" Shirley không đợi đối phương nói xong đã lập tức đáp lại, thái độ kiên quyết thậm chí đến cả bản thân cô ta cũng phải giật mình, ngay sau đó dường như để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô ta lại giải thích: "Thứ... 'thứ' đó xuất hiện trên đường phố sau trận hỏa hoạn, chắc chắn có liên quan đến trận hỏa hoạn năm đó…”

Duncan ấn Shirley vai: "Vậy chúng ta cùng nhau đi."

“Chúng ta đi làm sao?” Shirley nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ngài có thể xác định vị trí chính xác của thứ đó đúng không? Chúng ta vẫn phải đi xe buýt như lần trước…”

Duncan cười lắc đầu: “Bây giờ ta có một loại phương tiện di chuyển thuận tiện hơn rồi.”

Shirley ngẩn ra một lúc, cô ta đang định hỏi phương thức di chuyển thuận tiện gì, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng từ cầu thang ở tầng hai bay xuống, kèm theo một loạt tiếng kêu sắc bén của giọng nữ quái dị: "Đến cầu Nhị Tiên, đi đại lộ Thành Hoa... ghế lớn! Phía sau có ghế lớn... hạt dưa thức uống nước suối! Thu chân hai bên lại!"

Sự xuất hiện đột ngột của hình ảnh nhanh và âm thanh kỳ lạ khiến Shirley giật mình, mà sau khi cô ta nhìn thấy đó là gì, đôi mắt của cô ta ngay tức khắc mở to hơn trước: Là con chim bồ câu cổ quái đó! Con chim bồ câu có thể ăn khoai tây chiên có kích thước gần bằng chính nó trong bữa ăn!

Giây tiếp theo, dưới ánh mắt nhìn trân trối chết lặng của Shirley, Aye đã nhanh chóng bay vòng quanh không trung, ngọn lửa màu xanh lá từ trên người nó bốc lên, con chim bồ câu một giây trước còn trong dáng điệu ngây thơ dễ nhận thấy chớp mắt đã hóa thành một con chim bồ câu linh thể xương cốt đáng sợ.

Shirley: "...?!"

Cô ta quay đầu lại với cái cổ cứng ngắc, như thể muốn xác nhận điều gì đó với Duncan, nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng nói, liền cảm thấy hoa mắt một cái...

Trong lúc Aye liên tục nhấn mạnh "ghế lớn, phía sau có ghế lớn", một vòng xoáy giống như cánh cửa lửa chợt lóe lên, giây tiếp theo, con chim bồ câu nhanh nhẹn lao ra khỏi cửa tiệm đồ cổ, bay thẳng về phía xa.

Bình Luận (0)
Comment