Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 148 - Chương: 148

Chương: 148

Một bóng trắng nhanh chóng lướt qua những con đường và ngõ hẻm cũ kỹ và bẩn thỉu của thành khu hạ, lướt qua những đường ống chằng chịt và kết cấu giảm áp phía trên các nhà máy, lướt qua những trạm xe hoang vắng và những con đường vắng vẻ, cuối cùng tiến vào một con hẻm nhỏ hẹp.

Ngọn lửa màu u lục bất chợt nở rộ, lan tràn tùy ý trong không khí giống như một cánh cửa, vòng xoáy trong cửa đột nhiên mở rộng rồi thu nhỏ lại, Duncan từ trong cửa bước ra.

Theo sát phía sau là Shirley vẫn còn hơi bối rối.

Duncan quay lại liếc nhìn cô gái đang đi theo phía sau mình, sau khi quan sát từ trên xuống dưới một lượt mới trầm giọng nói: "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Tôi... vẫn ổn," Shirley vẫn còn choáng váng xoay vòng, nhưng cơn choáng váng này nhiều hơn là do không thích ứng cảm giác đột nhiên bị đại lão mang đi bay, hơn là không thoải mái trong người. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Aye đã khôi phục thành hình dạng một con chim bồ câu trắng và đậu trên vai Duncan, hồi lâu sau mới đột nhiên sử dụng liên hệ tinh thần giao tiếp với A Cẩu đang trong trạng thái ẩn nấp và ẩn thân trong linh hồn mình: "A Cẩu, ngươi có thể đánh bại con chim bồ câu này không?"

"... Đừng hỏi, hỏi chính là đánh không bại," giọng nói của A Cẩu nghe có vẻ buồn rầu: "Đừng nói là con chim do đại lão nuôi, ta thậm chí còn không thể đánh bại con cá hầm của đại lão..."

Shirley sửng sốt: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cá?”

"Bởi vì ta có thể thấy rằng, xung quanh tồn tại này sợ rằng không có sự vật hợp lẽ thường nào..."

Duncan không biết Shirley đang thì thầm với A Cẩu, anh chỉ xác nhận tình hình của Shirley bằng mắt và cảm nhận tình hình phản hồi từ ấn ký mình để lại trên người đối phương, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Trên thực tế, anh chắc chắn về việc Aye vận chuyển người sống, không chỉ bởi vì lần trước anh đã sử dụng cơ thể phàm nhân hiện tại của bản thân tiến hành khảo sát, mà còn bởi vì sau lần đó anh lại để Aye sử dụng các loại động vật nhỏ bên ngoài như chim muông thú vật để tiến hành hàng loạt "thử nghiệm vật sống", tất cả khảo sát đều rất hoàn hảo, có thể xác nhận rằng con chim bồ câu này có thể vận chuyển các mục tiêu sống mà không bị tổn hại - Nhưng ngay cả khi có rất nhiều khảo sát như vậy, anh vẫn vô thức xác nhận một chút tình hình của Shirley.

Suy cho cùng, trên người Aye chứa đầy bí ẩn, không ai biết nó còn có bao nhiêu tính năng đặc biệt đang chờ bản thân khai thác, cẩn thận hơn khi sử dụng "chim xương cốt giao hàng hỏa tốc" cũng không có hại gì.

Mà sau khi xác nhận tình hình của Shirley, anh cũng tập trung vào hoàn cảnh xung quanh.

Đập vào mắt là một con phố vắng tanh, ở cuối đường phố có thể nhìn thấy mang máng khung cảnh đường phố đổ nát, hệ thống ống nước lâu năm không được sửa sang vắt ngang qua các tòa nhà ở hai bên, chỗ mối nối của một số đường ống trong đó còn có hơi nước nhỏ li ti rò rỉ ra kêu xì xì.

Đây là cảnh thường thấy ở nhiều nơi trong thành khu hạ.

Nhưng Shirley vẫn phát hiện ra đây là nơi nào ngay từ đầu.

“Đây là… Khu phố 6?” Cô ta có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Duncan tiên sinh, ngài cảm giác được ấn ký đó xuất hiện ở đây?”

“Không sai, Khu phố 6, chúng ta lại trở lại nơi này, có điều…” Duncan thở ra một hơi, sau đó khẽ cau mày: “Nhưng cảm ứng của ấn ký đã mờ đi vào một phút trước.”

"... Mờ đi? Là bị dập tắt sao?"

Shirley ngạc nhiên hỏi, nhưng Duncan cũng không trả lời gì, chỉ trầm ngâm nhìn về một hướng nào đó.

Trong "giấc mơ" của Shirley, anh đã cấy một chùm lửa vào trong mảnh vụn còn sót lại sau khi kẻ tấn công phân tách, khi đó anh đã ra lệnh cho mảnh vụn đó bảo nó trở về "bản thể" của mình, mà sau đó không lâu, anh đã mất đi cảm ứng của chùm lửa đó theo giấc mơ của Shirley kết thúc, cho đến mới vừa rồi, ấn ký đó đột nhiên lại xuất hiện trong nhận thức của anh, lại dẫn dắt anh tới đây.

Khu phố 6 ở vào thế giới hiện thực.

Ngọn lửa linh thể lẽ ra phải lan tràn trong giấc mơ lại đột nhiên truyền tín hiệu trở về trong thế giới hiện thực, vùng bên rìa giấc mơ của chính Shirley lại kết nối với khung cảnh trong giấc mơ của Nina, quái nhân cầm ô đã tấn công Shirley trong cơn ác mộng từng xuất hiện tại hiện trường vụ cháy viện bảo tàng ở thế giới hiện thực...

Bất chợt, nhiều manh mối mâu thuẫn nhưng lại mơ hồ kết nối xâu chuỗi lại trong lòng Duncan, anh cảm thấy mình dường như sắp chạm vào bức màn che vô hình đó.

Nói cách khác, mặc dù bức màn che to lớn này bao phủ toàn bộ thành phố, nhưng vẫn còn một "lỗ hỏng" sót lại, lỗ hỏng này nằm ngay ở Khu phố 6 — một nơi nào đó mà lần trước anh và Shirley đã bỏ qua.

Anh nhìn về hướng mà ấn ký trong nhận thức đã gửi "tín hiệu" đến lần sau cùng.

Hơi thở của ấn ký chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn, hơn nữa đã nhanh chóng biến mất ở một phút trước, nhưng Duncan không hề nghĩ rằng ngọn lửa mình để lại đã bị dập tắt — mặc dù không thể phong tỏa chính xác vị trí của nó, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa đó vẫn đang cháy, thậm chí đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều.

Nếu ngọn lửa vẫn đang bùng cháy lớn mạnh, điều đó có nghĩa là "sứ mệnh" của nó vẫn chưa kết thúc - nó vẫn đang truy đuổi, nuốt chửng và đồng hóa kẻ tấn công đó, thậm chí có thể đã lan rộng thành một đám cháy lớn; sau khi nó xuất hiện chốc lát ở Khu phố 6 lại nhanh chóng biến mất, có thể vì “bức màn che” ở đây không hề ổn định, có một lỗ hỏng đóng mở trong một thời gian ngắn, dẫn đến sự liên thông xen kẽ của thế giới hai chiều.

Anh muốn tìm ra lỗ hỏng đó, đó dường như nối liền giấc mơ và hiện thực.

Cách mấy ngày sau, Duncan lại đưa Shirley đi xuyên qua những con đường vắng vẻ và đổ nát của Khu phố 6, lần này họ không tiếp tục lãng phí thời gian đi hỏi thăm người dân địa phương nữa, mà đi thẳng vào phần sâu nhất của khu phố.

“Nhà máy bỏ hoang đó nằm ở một hướng khác…” Đi được nửa đường, Shirley giơ cánh tay lên chỉ vào một tòa nhà lớn ở phía xa.

“Chúng ta sẽ không đến nhà máy đó,” Duncan nói nhanh: “Chúng ta sẽ đi lối này.”

"Ồ..."

Shirley đáp lại một tiếng, đi sát theo bước chân của Duncan với đôi chân ngắn cũn cỡn.

Những chiếc lá khô héo và vàng úa bay theo gió và rơi xuống chân Shirley, cô ta giẫm lên những chiếc lá rơi đi về phía trước, nghe thấy âm thanh răng rắc nhỏ phát ra từ dưới chân, nghe như giẫm lên mảnh gỗ đã bị đốt cháy, nhưng lại nghe như tiếng tí tách của ngọn lửa.

Cô ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng thứ nhìn thấy chỉ là những con phố bình thường, với những ngôi nhà cổ kính san sát nhau ven đường, đứng chắn gió giữa những chiếc lá rơi, thờ ơ đối mặt với những vị khách không mời mà đến xông vào nơi này.

Shirley đột nhiên nhận thấy có chỗ nào đó không ổn.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta đã tàng hình trước người qua đường.

Khu phố 6 đúng là rất vắng vẻ, hầu hết các nơi đều ít người qua lại, chỉ có cư dân hiển nhiên cũng tỏ vẻ bơ phờ, lạnh lùng lầm lì, nhưng không có nghĩa là vắng vẻ đến mức không có lấy một người!

Một cảm giác rất khó chịu tràn ngập từ tận đáy lòng, cảm giác này lại khiến cô ta mơ hồ nghĩ đến giấc mơ mà mình bị mắc kẹt đó, cô ta vô thức tiến lại gần Duncan, lại không ngờ Duncan đột ngột dừng bước — bịch một tiếng, cô ta va đầu vào eo người sau.

Trong giây tiếp theo, Shirley đã định xong toàn văn những lời trăn trối, đồng thời nghĩ ra ba kiểu bia mộ, nhưng rất nhanh cô ta liền nghĩ đến, người bị bóng ma của không gian thứ nghiền nát nhìn chung không thể lưu lại thi thể...

Giọng nói bình tĩnh của Duncan cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ thoáng chốc của cô nương này: "Xem ra chúng ta đã tới."

"Rất rất xin lỗi tôi thực sự không cố ý xin ngài... Hả?"

Shirley theo bản năng văng ra một loạt lời cầu xin tha thứ, sau đó mới phản ứng lại đại lão trước mặt dường như không hề tức giận, ngay sau đó, cô ta mới chú ý tới mình đã dừng lại trước một tòa nhà nhìn vào không biết đã hoang vắng bao lâu.

Là một giáo đường.

Một giáo đường cộng đồng có thể thấy ở bất kỳ đâu trong thành bang Phổ Lan Đức, đứng lặng ở cuối con đường này.

Nó có ngọn tháp thon dài mang tính biểu tượng của Giáo đường Biển Sâu; trên mái ngói đen và những bức tường đá trắng lại có thể nhìn thấy những dây leo khô héo và những vật bám vào mục nát và bẩn thỉu rủ xuống khắp mọi nơi; cánh cửa mô tả phù văn thần thánh phức tạp hơi mở ra, cửa sổ thủy tinh màu sắc sặc sỡ ở một bên cũng đã sứt mẻ khó coi, gần như chỉ còn lại những đường viền sắt uốn cong và biến dạng; từ những vết nứt trên cửa và những lỗ hổng trên cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng mờ ảo bên trong.

Đây từng là một tòa kiến trúc thần thánh, nhưng giờ đây bầu không khí đổ nát và bị lãng quên đã lấp đầy mọi kẽ hở trên những viên gạch của nó.

"... Đây là 'giáo đường' mà ông già gần ngã đường tư lần trước đã đề cập đến?" Shirley nhớ lại những chuyện đã trải qua lần trước lúc đến Khu phố 6 để điều tra tình hình: "Tôi nhớ ông ta nói rằng có một nữ tu sống ở đây, nhưng nữ tu đó thường không ở trong giáo đường..."

"Đổ nát thành ra thế này, không thể giải thích được bằng 'thường xuyên không có ở đây'," Duncan thản nhiên nói, cất bước đi về phía cửa giáo đường: “Nói rằng vị nữ tu đó thường xuyên ra ngoài, chi bằng nói rằng nơi này nhìn như đã bị lãng quên mười một năm."

Shirley nhìn đối phương đi về phía giáo đường, theo bản năng kháng cự và lo lắng về tòa nhà, nhưng sau một lúc do dự cô ta vẫn đi theo bước chân của Duncan.

Khoảnh khắc tiếp theo, Duncan đẩy cánh cửa giáo đường khép hờ ra, khung cảnh bên trong tiểu giáo đường hiện ra rõ ràng trong mắt anh và Shirley.

Ánh nến sáng ngời và ấm áp lọt vào mắt Shirley, trong tiểu giáo đường sạch sẽ gọn gàng đèn đuốc sáng choang, ở cuối những băng ghế dài được sắp xếp ngay ngắn, Thánh tượng Nữ thần Bão tố Gormona lặng lẽ đứng trong ánh sáng.

Một nữ tu đang quỳ trước Thánh tượng thành kính cầu nguyện, nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy quay đầu lại.

Bà ta nhìn thấy vị khách đứng ở cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Giáo đường này đã lâu không có người tới thăm.”

"Ồ... coi bộ đúng là ở đây thật,” Duncan nhìn nữ tu đang lộ nụ cười mỉm trước mặt, nhẹ giọng nói với biểu cảm bình tĩnh: “Lỗ hỏng của bức màn che.”

Anh chớp chớp mắt, trong mắt anh, nữ tu tươi cười đó trong nháy mắt duy trì dáng vẻ người sống, nhưng nháy mắt tiếp theo liền biến thành một đống tro tàn vặn vẹo hình người; còn giáo đường phía sau bà ta thì hiện ra trạng thái chồng chất quỷ dị cực kỳ — ngọn lửa bùng cháy hừng hực trên băng ghế dài còn nguyên vẹn, tro tàn và tia lửa rơi lả tả xuống từ nóc nhà; cảnh tượng sau trận hỏa hoạn và cảnh tượng tòa giáo đường nguyên vẹn được xếp chồng lên nhau cùng một lúc, phơi bày ra một quang cảnh quỷ dị nhưng lại kéo dài.

Tựa như hai sự thật hoàn toàn khác nhau bị cưỡng bức trộn lẫn trong giáo đường này.

Bình Luận (0)
Comment