Nữ tu vẫn luôn lặng lẽ cầu nguyện trước Thánh tượng nữ thần đã biến mất.
Trước bục giảng đạo chỉ còn một bãi đất trống, những ngọn đèn khí sáng rực chiếu sáng sảnh chính trống trải và những hàng ghế. Fanna và các chiến sĩ thủ vệ lục soát khắp sảnh chính không tính là quá lớn đều không tìm thấy "nữ tu" cổ quái đó.
Tất nhiên, Fanna biết rằng thực ra nữ tu đó rất có thể ngay từ đầu đã "không tồn tại" - thi thể của đối phương rõ ràng đã chết trong Thánh đường dưới lòng đất nhiều năm trước, bây giờ người đang duy trì cầu nguyện trong sảnh chính chẳng qua chỉ là ảo ảnh của đối phương thôi, nhưng chính sự biến mất đột ngột của ảo ảnh này vẫn khiến mọi người cảm thấy hoang mang không yên trong sự nghi hoặc.
"Ở hành lang và trong căn phòng nhỏ bên này cũng không có!"
Hai chiến sĩ thủ vệ cuối cùng đi tìm kiếm trước đó cũng quay trở lại sảnh chính, báo cáo của họ đã xác nhận một điều: "ảo ảnh" của nữ tu đó thực sự đã hoàn toàn biến mất khỏi giáo đường.
Fanna khẽ nhíu mày, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ —
Ảo ảnh đó đã biến mất, nhưng bà ta đã biến mất khi nào?
Khi mình tiến vào Thánh đường dưới lòng đất lần thứ hai? Khi mình nhìn thấy con số mà nữ tu thật đã viết xuống trước khi chết? Hay là...
Khi ngọn lửa màu u lục quỷ dị đó tự dưng bốc lên, xóa sạch dấu vết trên mặt đất?
Nếu là cái trước, như vậy ảo ảnh biến mất rất có thể vì "người quan sát đến từ thế giới hiện thực" mình đã nhìn thấu chân tướng, cho nên phá hủy một phần giả tưởng ở đây. Mà nếu là cái sau... thì có nghĩa là thuyền trưởng u linh đã đã ra tay.
Trong lúc thuyền trưởng u linh xóa đi dấu vết trong Thánh đường dưới lòng đất, hắn cũng đã xóa luôn ảo ảnh nữ tu trong sảnh chính - vì lý do gì thì không ai biết.
Tiếp tục ở lại đây sẽ không thể phát hiện thêm được gì, việc cấp bách trước mắt là báo cho giáo chủ Valentine biết thông tin hiện tại, sau đó đến kho lưu trữ hồ sơ để xác nhận điềm báo mà bản thân vừa phát hiện thấy.
Fanna nhanh chóng dẫn các thành viên trong đội rời khỏi giáo đường, họ bước qua cánh cửa giáo đường, khi quay đầu lại lần nữa, thứ nhìn thấy quả nhiên đã là dáng dấp của một giáo đường hoàn toàn đổ nát và điêu tàn.
Fanna thở ra một hơi, ít nhất bản thân đã dẫn dắt các bộ hạ an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này, sau đó nàng ta lại đột nhiên cảm thấy trong lòng khẽ động, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn phía trên giáo đường.
Một con chim bồ câu trắng mập ú đang đứng trên chóp đỉnh thật cao, nghiêng đầu nhìn về phía này, trông có vẻ vô hại với con người và động vật.
Tại sao con chim bồ câu này vẫn còn ở đó?
Fanna không khỏi có chút tò mò, nhưng nhanh chóng bỏ qua chút nghi hoặc này, sau khi sắp xếp xong người ở lại canh giữ xung quanh tiểu giáo đường, nàng ta quay người lên xe, lên đường trở lại đại giáo đường trung tâm.
Con chim bồ câu tung cánh bay đi, cấp tốc bay khỏi giáo đường.
Nhưng con chim bồ câu cũng không bay quá xa — sau khi khuất khỏi tầm mắt của những người thủ vệ quanh giáo đường, nó trực tiếp chui vào một con hẻm gần đó.
Ngọn lửa linh thể màu u lục bốc lên nhanh chóng và mãnh liệt trong con hẻm không người, hóa thành cánh cửa và vòng xoáy, Duncan cất bước đi ra từ trong ngọn lửa cháy mạnh, sau đó khẽ cau mày, trầm ngâm nhìn về phía giáo đường.
Vạch trần chuyện này là một việc làm đúng đắn, việc thu hút Fanna và "lực lượng phía chính phủ" đằng sau Fanna quả nhiên đã đạt được thu hoạch vượt ngoài dự liệu - cuộc điều tra đã được tiến hành, nhân sĩ chuyên nghiệp đúng là nhân sĩ chuyên nghiệp, họ hiểu biết nhiều kiến thức hơn những kẻ hoang dã như Shirley và A Cẩu.
Khi khoảng cách đủ gần, Duncan có thể trực tiếp theo dõi chuyển động xung quanh mục tiêu thông qua "ấn ký" mà bản thân để lại trên người mục tiêu; mà vì ấn ký trên người Fanna đã được củng cố khi nàng ta đến cửa hàng đồ cổ lần trước, nên việc theo dõi này ở một mức độ nhất định, Duncan thậm chí có thể cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của vị thẩm phán quan trẻ tuổi đó — Vừa rồi anh vẫn luôn ở phía trên giáo đường với Aye, thông qua kiểu giám sát này, anh đã "đứng ngoài quan sát" toàn bộ quá trình điều tra của tiểu đội thủ vệ trong giáo đường.
Duncan đang lặng lẽ suy nghĩ trong bóng tối của con hẻm, phân loại thông tin vừa nhận được.
Nữ tu đó rất có thể đang chiến đấu chống lại "hình chiếu không gian thứ" của chính mình — hoàn toàn không có kẻ xâm nhập nào khác, kẻ xâm nhập là thứ chạy ra từ "vết nứt" trong linh hồn của chính bà ta?
Thánh chức giả trong thế giới này... một khi hoàn toàn bị ô nhiễm lấn át, họ sẽ trực tiếp biến thành một "thông đạo" kết nối không gian thứ và thế giới hiện thực?
Chỉ có Thánh chức giả mới như vậy, hay là tất cả nhân loại đều ẩn chứa loại nguy hiểm này, mà Thánh chức giả sau khi bị ô nhiễm sẽ càng nguy hiểm hơn?
Trong số tất cả các thông tin, đây là điều khiến Duncan chú ý nhất, đồng thời cũng làm anh bất ngờ và nghi hoặc nhất.
Duncan không biết nhiều về mấy vị Chính thần ở thế giới này và các giáo hội dưới danh nghĩa họ, nhưng ít nhất thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, anh có thể xác nhận rằng lập trường của những giáo hội này đứng về phía trật tự và bảo vệ; các Thánh chức giả bảo đảm sự an toàn của thành bang trong lĩnh vực siêu phàm, đồng thời họ cũng là tuyến phòng thủ kiên cố nhất chống lại sự ô nhiễm "tầng sâu" của thế giới.
Nhưng bây giờ anh lại biết rằng, tuyến phòng thủ vững chắc này, trong những điều kiện nhất định, bản thân nó sẽ trở thành một "đường ống dẫn" giữa thế giới hiện thực và không gian thứ... Điều này là tại vì sao?
Nếu sự biến đổi này không chỉ xảy ra trên người các Thánh chức giả, mà tất cả nhân loại đều sẽ chuyển hóa thành lối đi của không gian thức dưới những điều kiện nhất định, thì điều này lại có ý nghĩa gì nữa?
Không gian thứ mà thế nhân vô cùng sợ hãi, mối liên hệ giữa nó với thế giới hiện thực và phàm nhân trần thế dường như còn phức tạp hơn những gì anh tưởng tượng lúc ban đầu...
Mà ngoài thông tin này ra, còn có con số “1885” do nữ tu đó để lại.
Đây quả thực là một chi tiết mà lúc Duncan và Shirley đến đây thăm dò trước đó chưa từng phát hiện ra, giờ phút này cũng là một chi tiết khiến Duncan cảm thấy không ngờ đến.
Nếu như phán đoán của Fanna không sai, nữ tu đó không phải chết tại sự kiện mảnh vỡ mặt trời vào năm 1889, mà là chết vào năm 1885 — Mà nhiều năm sau đó, tiểu giáo đường này hẳn vẫn luôn bị thời gian và không gian bao phủ bóp méo!
Điều đó lại có nghĩa là gì?
Duncan tâm tư dao động, đồng thời chậm rãi giơ tay lên, anh xoa xoa nhẹ đầu ngón tay, một ngọn lửa màu u lục lặng lẽ bùng cháy lên trong tầm mắt anh.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng ngọn lửa linh thể đang lan tràn — trong chiều không gian vô hình, lan sang "phía bên kia" của thành bang Phổ Lan Đức, đồng thời không ngừng truyền tới những phản hồi yếu ớt đến anh.
Đây là nghi hoặc thứ ba của anh.
Không lâu sau khi Fanna phát hiện ra con số trong Thánh đường dưới lòng đất, con số đó đã biến mất một cách vô căn cứ; vào thời điểm đó ngọn lửa linh thể đã hiện ra trong một thời gian ngắn, chắc chắn vị thẩm phán quan trẻ tuổi đó sẽ cho rằng đây là bút tích của "Thuyền trưởng Duncan". Nhưng trên thực tế...
Duncan còn mù tịt hơn cả nàng ta.
Con số đó không do Duncan xóa đi, anh hoàn toàn không biết vì sao ngọn lửa mình thả ra khi đó lại đột nhiên xuất hiện trong Thánh đường dưới lòng đất, hơn nữa còn thiêu hủy con số "1885" này mang tính nhắm mục tiêu — Điều này khiến anh có một loại cảm giác, thật giống như ngọn lửa đó không lan đến giáo đường theo không gian, mà lan đến năm 1885 theo thời gian vậy!
Duncan chợt sững người trong giây lát.
Có lẽ...đây không phải là ảo giác thì sao...
Chẳng biết tại sao, anh đột nhiên nhớ lại lúc nghiên cứu chiếc rương gỗ của Alice hồi đó, nhớ lại câu nói nhờ vả nghe được khi mình ngó trộm cảnh hành quyết Nữ vương Hàn Sương nửa thế kỷ trước —
"... Xin đừng làm ô nhiễm lịch sử..."
Sắc mặt Duncan trầm xuống như mặt nước, chân mày anh hơi nhíu lại từng chút, anh nghĩ tới một câu nghe được trước đó không lâu:
Trong thế giới này ngoại trừ không gian thứ, mọi thứ đều có thể bị ô nhiễm.
...
Fanna vội vàng quay trở về đại giáo đường, nàng ta vốn muốn lập tức đến kho lưu trữ hồ sơ để xác nhận cảm giác không đúng đắn nghiêm trọng trong trí nhớ của mình rốt cuộc là chuyện gì, nhưng vẫn là đến gặp giáo chủ Valentine trước, nói cho vị lão nhân này biết kết quả điều tra của mình trong tiểu giáo đường tại Khu phố 6.
Sau khi nghe xong Fanna thuật lại, Valentine không nói một lời nào trong một lúc lâu, ông ta cau mày suy tư hồi lâu mới lẩm bẩm với vẻ mặt như đang đau răng: “Không gian thứ... đây thật đúng là một vấn đề phiền toái nhất trong mọi tình huống phiền toái mà..."
"Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, con số chỉ năm 1885 trong tiểu giáo đường và nữ tu đang cầu nguyện trong sảnh chính đều biến mất, điều này dường như có liên quan đến lực lượng của vị 'Thuyền trưởng Duncan' đó," Fanna lại bổ sung thêm: "Nhưng chúng tôi không có nán lại giáo đường để tiến hành khảo sát lặp lại, vì lo lắng nguy cơ ô nhiễm lây lan."
"... Cẩn thận là việc làm đúng đắn," Giáo chủ Valentine khẽ gật đầu: "Chúng ta bây giờ vẫn chưa thể xác định thái độ của thuyền trưởng u linh đó rốt cuộc như thế nào. Hiện tại xem ra, tuy rằng hắn quả thực đã cung cấp cho chúng ta một tin tức quan trọng, nhưng cũng đồng thời đã xóa đi một số manh mối ở giây phút chót... Bất luận thế nào, hắn không phải là 'bạn' của chúng ta."
Fanna trầm ngâm chốc lát, sau đó nhìn về phía ông lão trước mặt: "Bên phía trụ sở chính của giáo hội có hồi âm gì không? Ông đã bẩm báo tình hình bên này cho Giáo Hoàng miện hạ hay chưa?"
Valentine liếc nhìn Fanna, gật đầu nói: "Tôi đã trình báo toàn bộ tình hình ở đây cho Giáo đường Bão Tố, Giáo Hoàng miện hạ bày tỏ rằng sẽ mau sớm phái chi viện tới — nhưng suy cho cùng chiến hạm của giáo đường vẫn cách Phổ Lan Đức ở một cự ly nhất định, cho dù là tàu cao tốc nhanh thế nào chăng nữa cũng rất khó đến kịp trong vòng mấy ngày, vì vậy... vẫn phải chuẩn bị dựa vào chính mình thôi."
Vừa nói, lão giáo chủ vừa khẽ thở dài, quay người nhìn chằm chằm Thánh tượng Nữ thần Bão Tố.
"Tai họa đang lên men, không biết khi nào sẽ bùng phát, Phổ Lan Đức, viên ngọc sáng trên biển có thể quét sạch khói mù hay không, phải xem bản lĩnh của chính chúng ta rồi."