Sắc trời không biết từ lúc nào đã u ám, từng đám mây dày đặc như thực chất bao phủ trên vùng trời thành bang, gió biển hơi tanh mặn thổi qua đường phố từng đợt, như muốn dội hơi lạnh vào tận xương tủy của người ta.
Lão thuyền trưởng Lawrence bước ra khỏi cửa giáo đường, co rụt cổ lại trong cơn gió lạnh thổi qua trước mặt. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên sắc trời và bắt đầu lẩm bẩm phàn nàn về thời tiết xấu: "Chết tiệt, vận khí tệ hại, khó khăn lắm mới kết thúc kỳ quan sát, giờ còn phải đi bộ về nhà nửa giờ trước cơn gió này nữa..."
Trên đường phố ở quảng trường giáo đường, người đi đường đang hối hả, tựa như một trận mưa sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào, ai nấy đều nghĩ đến quần áo ở nhà chưa lấy vào, hoặc là cửa sổ chưa đóng chặt, nhưng lão thuyền trưởng lại nghĩ đến bà vợ cục cằn của mình đầu tiên - ông ta ở trong giáo đường "cách ly quan sát" đã nhiều ngày, trong thời gian đó cả một lời nhắn cũng không gửi về, lúc này trở về nhà thể nào cũng ăn một trận yêu đương trùm đầu bịt mặt thậm chí sưng mặt sưng mũi?
Lawrence xoa xoa cánh tay và hai tay, thở dài một hơi, chuẩn bị đi về phía gió lạnh phía trước, nhưng ông ta mới vừa đi hai bước, dư quang nơi khóe mắt liền nhìn thấy một người thủ vệ giáo đường hớt hải chạy về phía mình, còn ở chỗ xa hơn, bác sĩ tâm thần trẻ tuổi phụ trách tư vấn tâm lý đang đứng đó... hình như tên là Hải Đế hay là Hải Lệ gì đó.
"Không phải chứ..." Lawrence vô thức lẩm bẩm, sau đó liền nhìn thấy người thủ vệ giáo đường đã đến trước mặt mình, đầu tiên là lễ phép hành lễ, sau đó nghiêm mặt đưa tay ra chặn đường mình: "Xin lỗi, thuyền trưởng Lawrence, vừa mới nhận được thông báo khẩn cấp, ngài tạm thời... vẫn không thể rời đi..."
“Thời gian quan sát không phải đã kết thúc rồi sao?” Lawrence vừa nhìn thấy đối phương xuất hiện đã có dự cảm trong lòng, nhưng lúc này vẫn không khỏi trầm mặc: “Anh phải có lý do thích hợp mới được.”
"Tình hình cụ thể không tiện nói ra, nhưng mà..." Người thủ vệ trẻ tuổi của giáo đường dường như cũng có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói với vẻ giải quyết công vụ: "Đó là mệnh lệnh trực tiếp từ thẩm phán quan - tình hình phát sinh biến cố, tất cả những người bình thường từng tiếp xúc qua với Thất Hương Hào phải tiếp tục ở lại trong giáo đường."
Khóe miệng Lawrence run run, lúc nghe đến ba chữ "Thất Hương Hào" ông ta liền biết mình nhất thiết phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng tâm tình xấu nổi lên là không thể khống chế, vị thuyền trưởng già cau mày nói: "Được rồi, gia hạn, tôi hiểu — nhưng ai sẽ giải thích với vợ tôi? Cả ấy tôi còn..."
“Xin lỗi đã làm phiền,” Lão thuyền trưởng còn chưa kịp nói xong, từ bên cạnh đã vang đến giọng nói của Hải Đế: “Ngài có điều gì băn khoăn sao?”
Lawrence quay đầu liếc nhìn Hải Đế — trong những ngày tiếp nhận cách ly quan sát trong giáo đường, ông ta cũng đã giao thiệp một số lần với tiểu thư bác sĩ tâm thần trẻ tuổi này, ông ta biết đối phương tuy trông còn trẻ, nhưng thực sự là một "chuyên gia" đáng tin cậy, hơn nữa quả thật cũng đã giúp mình và thủy thủ đoàn hóa giải nhiều cảm xúc căng thẳng và oán thán, nên sắc mặt hơi dịu đi đôi chút: “Tôi đã rời nhà thời gian quá lâu, vợ tôi cũng không phải là người có tính tình hòa nhã - Tôi đã hoàn thành đơn hàng vận chuyển cuối cùng thì phải nghỉ ngơi, vì vậy cũng không thể nửa đầu kỳ nghỉ cách ly trong giáo đường, nửa sau kỳ nghỉ dưỡng thương trên giường bệnh chứ…”
"... Quả thật, không ai muốn gặp phải chuyện như vậy," Hải Đế thở dài, khá đồng cảm nói, sau đó lấy ra một loại thuốc được bảo quản trong ống thủy tinh từ hộp y thế mang theo bên mình đưa cho lão thuyền trưởng, nói: "Nhưng hiện tại sự tình khá phức tạp, tốt nhất nên nghe theo phân phó của đại giáo đường trước — Yên tâm, phía người nhà của ngài sẽ có người đến liên lạc."
“Đây là thứ gì?” Lawrence tiếp nhận ống thuốc, hơi nghi hoặc nhìn chất lỏng bên trong, sau đó lại nghi hoặc nhìn Hải Đế — Trong hộp y tế của vị bác sĩ tâm thần này luôn có một số thứ kỳ quái, khiến người ta căng thẳng quái lạ.
“An thần, thư giãn, tăng cường bảo vệ tâm trí đến một mức độ nhất định,” Hải Đế thản nhiên nói: “Chuẩn bị cho giai đoạn cách ly quan sát tiếp theo.”
"... Chết tiệt, quả nhiên không thể mềm dẻo..." Lawrence nghe đến "giai đoạn cách ly tiếp theo" liền cảm thấy đau răng, sau đó rút nút ống thuốc ra, uống một hơi thuốc nước vừa mặn vừa đắng bên trong, tiện tay trả ống thủy tinh lại cho bác sĩ tâm thần.
Hiệu quả của chất thuốc nhanh chóng hiện ra rõ rệt, vị thuyền trưởng già đứng trong gió lạnh rùng mình, ánh mắt thay đổi vài lần, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, thở ra một hơi dài phức tạp.
“Có cần tôi đưa ngài trở về không?” Hải Đế quan sát vẻ mặt của lão thuyền trưởng, nhẹ giọng hỏi.
"... Không cần, tôi biết đường," Lawrence hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng lắc đầu thoải mái: "Ồ, trở lại đợi cũng khá tốt, có người để trò chuyện, dù sao có một vài tu sĩ tập sự nói chuyện cũng khá thú vị...”
Ông ta xoay người trong gió lạnh, một mình đi về phía cửa giáo đường, hai người thủ vệ đã chờ sẵn ở đó, chuẩn bị đón vị thuyền trưởng già này trở về nơi cách ly quan sát.
Nhưng ngay khi ông ta sắp bước qua cửa, giọng nói của Hải Đế đã vang lên: "Ngài Lawrence, với tư cách là một bác sĩ tâm thần, tôi vẫn nên nghiêm túc kiến nghị ngài một câu - sắp đến lúc phải nghỉ hưu rồi, biển vô biên rất không tốt đối với sức khỏe tinh thần của ngài."
Lawrence không nói gì, chỉ đứng từ xa vẫy tay ra hiệu rằng mình đã nghe thấy, sau đó bóng dáng từ từ biến mất trong cánh cửa cao chót vót và trang nghiêm.
Trên quảng trường chỉ còn lại Hải Đế xách hộp y tế, cùng với một chiến sĩ thủ vệ trong chiếc áo khoác dài màu đen.
Người thủ vệ nhìn về phía thuyền trưởng già với một chút tôn kính trong đôi mắt.
Sau đó người thủ vệ này quay đầu và nhìn về phía bác sĩ tâm thần bên cạnh: “Hải Đế tiểu thư, cô có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Hải Đế trợn tròn mắt: "Anh là người của giáo hội, anh còn không biết, một 'chuyên gia tư vấn ngoài lề' do Tòa thị chính phái tới như tôi làm sao có thể biết được?"
"Nhưng cô và ngài Thẩm phán quan..."
"Cô ấy không hề nói cho tôi biết điều gì, hơn nữa từ hôm qua tới giờ tôi và cô ấy thậm chí còn không gặp mặt nhau," Hải Đế lắc đầu, sau đó lại tò mò liếc nhìn chiến sĩ thủ vệ trước mặt: "Nhưng tôi nghe nói cô ấy đột nhiên ký phát một đống nhiệm vụ hành động điều tra? Sáng sớm hôm nay thậm chí còn có một đội thần quan văn chức đã chạy đến Tòa thị chính để mượn hồ sơ ghi chép..."
“Đúng vậy, một đống nhiệm vụ điều tra,” Người thủ vệ thở dài: “Mượn hồ sơ, thăm xã khu, kiểm soát một đống nợ cũ năm xưa, còn đến cảng lập thẻ theo dõi mười hai người bán khoai tây …”
Hải Đế: "...?"
"Cho nên bây giờ ngay cả chúng tôi đều đang suy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì," Người thủ vệ thở dài, ngửa đầu nhìn lên bầu trời âm u đầy mây: "Chậc, thời tiết quỷ quái này."
...
Morris ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép thô ráp của một cuốn sách nặng trịch, tâm trạng ông có chút trầm tĩnh lại, cho đến khi có thể nghe rõ nhịp tim của mình.
Ông cúi đầu, chậm rãi mở cuốn "Thánh Điển Lahem" trước mặt, khéo léo mở những chương nói về bảo vệ tâm trí và nhận diện trí tuệ, đồng thời thầm niệm những lời răn dạy bên trên trong lòng.
Sau khi hoàn thành phần tự ám chỉ và củng cố tâm trí cơ bản nhất, ông mới đứng dậy, thắp nến và hương trên bàn bên cạnh theo thứ tự, rồi nhỏ tinh dầu chiết xuất được vào ba cụm nến.
Giữa ngọn lửa đột ngột bốc lên, ông nhìn chằm chằm vào tấm gương trước bàn thờ nghi thức, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, trên mặt lộ ra nụ cười có chút tự giễu.
"Già thật rồi... may mà mình vẫn còn có thể thực hiện chính xác chi tiết của những nghi thức này."
Tiếng ngọn nến tí tách dần dần biến mất, khói hương bốc lên chậm rãi ngưng tụ thành một đám mây lượn lờ ở trên gương, đám mây che mất tầm nhìn của ông lão, khiến ông không thể nhìn rõ bóng mình trong gương, đến bước này, sự bảo vệ tâm trí và sự ban phước từ vị thần trí tuệ Lahem đã hoàn tất.
"Tôi đã rời bỏ ngài mười một năm... ngài vẫn sẵn lòng chiếu cố tôi," Nhìn thấy nghi thức hoàn thành thuận lợi như vậy, Morris không khỏi nhẹ giọng than thở: "Ngài vẫn còn kỳ vọng gì ở tôi sao..."
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, thần trí tuệ đương nhiên sẽ không hiện thân như vậy, nhưng Morris vẫn lóng tai lắng nghe, ông dường như đang nghe dặn dò của thần linh từ trong tĩnh lặng, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại sau đó, đồng thời mở một ngăn kéo trong tầm tay ra.
Một chuỗi vòng tay được bện bằng những viên đá nhiều màu sắc nằm lặng lẽ trong ngăn kéo, tổng cộng có mười hai viên đá.
Morris ngập ngừng, cầm chiếc vòng lên đeo vào.
Lúc này, ông cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, giống như bức màn che bao phủ bao nhiêu năm đột nhiên được vén ra, sau đó ông lại liếc nhìn tầng khói mù vẫn đang ngưng tụ trước gương, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đẩy cửa rời khỏi phòng.
Hải Đế không có ở nhà, ngôi biệt thự trống trải có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Phòng ngủ của mình và vợ cách bên trái không xa, cửa lúc này đang hé mở, bên trong u tối ảm đạm, một mảnh im ắng.
Morris sờ sờ chiếc vòng đá trên cổ tay, không dám nhìn về phía cánh cửa phòng khép hờ đó, mà nhanh chóng băng qua hành lang như chạy trốn, sau đó băng qua phòng khách, đi ra khỏi cửa, khởi động xe đậu trong sân, lái về hướng thành khu hạ.
Mà cùng lúc đó, một con chim bồ câu trắng đang bay trên những tòa nhà thấp và cũ kỹ ở thành khu hạ.
Ở nơi không ai chú ý, con chim bồ câu trắng lướt qua cửa sổ tầng hai của Tiệm đồ cổ Duncan, một lúc sau, một chùm ngọn lửa màu u lục lóe lên sau cửa sổ.
Duncan bước ra khỏi ngọn lửa, liếc nhìn thời tiết tồi tệ bên ngoài, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường cách đó không xa — còn một lúc nữa Nina mới đi học về.
Anh đi đến tầng một, mở cửa tiệm, dời một cái ghế, cứ như vậy ngồi ở cửa, bình tĩnh nhìn chằm chằm con đường trước mặt, yên lặng suy nghĩ.