Nina xuất hiện trong tầm mắt của Duncan — cô gái chạy chầm chậm một đoạn đường, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, sau khi nhìn thấy ông chú đang ngơ ngác ngồi trước cửa tiệm đồ cổ thì tăng nhanh nhịp bước, đồng thời giơ tay chào: “Chú, cháu về rồi ạ!"
Duncan bừng tỉnh từ trong trầm tư, tạm thời gác lại tâm tư, đứng dậy chào hỏi "cháu gái", sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô gái thở hổn hển, anh sửng sốt một chút, hơi cau mày nói: "Không phải đã cho cháu tiền đi xe rồi sao? Sao tan học còn chạy về nữa?"
Sau khi Nina dừng lại trước mặt Duncan, cô hít vài hơi, hơi ngượng ngùng vò đầu bứt tóc, sau đó đưa tay lục tìm trong chiếc cặp sách mà mình mang theo, hồi lâu mới lấy ra một gói giấy nhỏ đưa tới: “Cháu... đi ngang qua phòng khám của bác sĩ Albert trên đường về..."
Duncan cầm lấy gói giấy bóp nhẹ, nhận ra bên trong có vài viên thuốc.
"Bác sĩ Albert nói, chú đã sử dụng rượu để giảm đau trong một thời gian dài, mặc dù tình trạng thể chất hiện giờ đã được cải thiện và đã cai rượu thành công, nhưng người uống rượu trong thời gian dài trái lại sẽ rất dễ có phản ứng bất lợi khi cưỡng ép cai rượu," Nina thấp giọng giải thích: "Đây là thuốc dùng để giảm bớt phản ứng cai rượu, nếu chú cảm thấy không khỏe trong người thì có thể uống... Ngoài ra, bác sĩ Albert còn nói, nếu sức khỏe của chú gần đây không có chuyển biến xấu, thuốc uống lúc trước có thể ngưng hoàn toàn, nhưng vẫn kiến nghị chú có thời gian thì đến phòng khám của ngài ấy kiểm tra kỹ lưỡng..."
Duncan yên lặng lắng nghe Nina nhỏ giọng nói, thậm chí có chút cẩn thận giải thích, hồi lâu không nói lời nào, cho đến khi Nina nói xong, anh mới lặng lẽ cẩn thận cất gói thuốc vào người.
Sau đó anh đưa tay ra, áp lên tóc Nina, xoa nhẹ.
“Chú?” Nina hơi nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Duncan lộ ra vẻ nghiêm túc khó hiểu, trong vẻ nghiêm túc đó thậm chí còn có chút lo âu, khiến cho người có tâm tư nhạy cảm như cô bé nhất thời có chút bất an: “Chú... sao vậy? Không khỏe trong người sao? Hay là..."
"Chú rất khỏe," Duncan đột nhiên cười lên, hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt Nina: "Nhưng sau này đừng dùng tiền ngồi xe của mình để mua thuốc cho chú nữa - hiện giờ nhà mình không thiếu tiền, ngày thường cháu cũng có thể mang theo ít tiền tiêu vặt... không đủ thì xin chú thêm."
Nina hơi ngẩng người nhìn Duncan, cô luôn cảm thấy chú của mình đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng, sững sờ hồi lâu mới gật đầu: “Dạ, dạ…”
Sau đó cô suy nghĩ một chút, rồi lại thò đầu liếc nhìn vào cửa tiệm, trên mặt mới lộ ra vẻ mong chờ cùng do dự: “Chú, cái đó... chú nói khi nào cháu đi học về chú sẽ dạy cháu đi xe đạp..."
“Thời tiết lúc này không tốt,” Duncan nhướng mày: “Có thể trời sẽ mưa.”
“Chúng ta chỉ tập ở cửa thôi,” Nina nắm lấy cánh tay của Duncan, nhỏ giọng lẩm bẩm đầy mong đợi: “Trời mưa xuống có thể lập tức trở vào nhà ngay…”
Duncan cười lên, bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, cháu đi cất cặp sách trước đi, chú dạy cháu đi xe đạp — Nhưng chỉ có thể tập một lát, cơm tối còn chưa nấu nữa."
"Dạ được!"
Nina lập tức vui vẻ, sau đó chạy như xung phong vào trong cửa tiệm đồ cổ, tiện tay ném cặp sách lên quầy, dắt chiếc xe đạp mới tinh ra — Tư thế dắt xe nghiêng ngả, chật vật bên cạnh khung cửa hồi lâu mới thành công dắt chiếc xe đến trước mặt Duncan.
"... Thật ra chú nghĩ cháu phải học cách dắt xe lại từ đầu," Duncan dở khóc dở cười thở dài khi nhìn thấy bộ dạng vụng về của Nina, sau đó bước tới đỡ chiếc xe: “Nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong này của cháu, thôi thì lên đây đi – chú đỡ xe cho, leo lên đó thì cháu tự nghiệm một chút cách đạp xe và giữ thăng bằng khi cưỡi."
Nina nghe lời gật đầu, sau khi Duncan đỡ chiếc xe thì nắm chắc ghi đong và đạp lên bàn đạp leo lên yên xe, vừa dùng sức vừa nhấn mạnh nhiều lần: "Chú, chú nhất định phải giữ chắc nhé! Chú tuyệt đối đừng buông tay ra!"
"Được rồi được rồi, cháu cứ tin ở chú..."
Làn gió hơi mặn và lạnh thổi qua những con đường cũ kỹ của thành khu hạ, cuốn theo những chiếc lá rơi và bụi bay giữa những tòa nhà thấp và đổ nát, những đám mây đen đè rất thấp, nhưng cơn mưa không biết khi nào sẽ rơi xuống dường như vẫn đang lưỡng lự trên bầu trời, chưa hề rơi xuống đất trong một thời gian dài.
Trong không gian nhỏ thoáng đãng trước cửa tiệm đồ cổ, tiếng kêu phấn khích xen lẫn lo lắng của cô gái vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng chuông xe leng keng, cùng tiếng hướng dẫn và trêu chọc của Duncan ở giữa.
Một chiếc xe riêng kiểu cũ màu đen tuyền dừng ở chỗ đất trống gần cửa tiệm đồ cổ, một ông lão mặc áo khoác len kiểu học giả thời xưa, tay cầm gậy, đội mũ dạ lụp xụp đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa tiệm đồ cổ.
Morris nhìn thấy cửa tiệm quen thuộc và cũ kỹ, đồng thời nhìn thấy hai chú cháu đang tập cưỡi xe ở khoảng đất trống trước cửa tiệm.
Khung cảnh đường phố thành khu hạ hết sức bình thường, cuộc sống gia đình bình thường ấm áp, mọi thứ trông thật bình thường đến vậy, thậm chí cho dù dưới khung cảnh đường phố tiêu điều với mây đen áp xuống và gió thu lạnh lẽo, cảnh tượng cách đó không xa lại có vẻ ấm áp và yên bình lạ thường.
Thế mà Hải Đế chỉ nán lại trong cửa tiệm đồ cổ này nửa buổi, đã tiêu hao hết một lần che chở của Thần Trí Tuệ Lahem — hơn nữa còn nằm dưới tình huống được bảo vệ bởi một vị thẩm phán quan của Biển Sâu.
Mà sau chuyện đó, bất kể bản thân Hải Đế hay thẩm phán quan Fanna, đều không mảy may nhận thấy điều gì bất thường.
Morris hít một hơi thật sâu, mặc dù nhìn vào cảnh tượng hàng ngày như vậy, nhưng tim ông ta vẫn cứ chậm rãi đập nhanh hơn.
Sau đó ông ta cắn răng, không vội chào hỏi hai chú cháu đang hoạt động trước cửa tiệm đồ cổ, mà chuẩn bị hoàn thành việc quan sát cửa tiệm trước — nếu như có thể, ông ta thực sự không muốn cuốn những người không liên quan vào trong sự kiện siêu phàm.
Ông lão lần mò trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc kính một mắt có một sợi dây chuyền mảnh màu vàng nhạt; một đầu của sợi dây mảnh được kẹp vào trong túi, đầu còn lại được nối với gọng kính; trên gọng kính có khắc tên của Thần Trí Tuệ Lahem và nhiều ký hiệu thần thánh bằng chữ tượng hình Crete cổ đại; còn trong tròng kính trong suốt, thì có những tia sáng mờ nhạt trôi nổi.
“Nguyện Trí Tuệ ban cho ta Tuệ nhãn, soi sáng tâm trí ta, để ta nhìn thấu sự thật, nhìn xuyên qua sương mù dày đặc…”
Morris nhỏ giọng cầu nguyện vài câu, rồi kẹp chiếc kính một mắt vào hốc mắt, sau đó "mở ra"... mà ông ta đã chủ động đóng chặt mười một năm trước về hướng cửa tiệm đồ cổ...
Morris ngẩn ngơ một lúc, cúi đầu nhìn xuống chiếc kính một mắt trong tay, thấy tên Lahem và rất nhiều ký hiệu thần thánh được khắc trên gọng kính, trong tròng kính trong suốt mơ hồ có ánh sáng yếu ớt lơ lửng.
"Nguyện Trí Tuệ ban cho ta Tuệ nhãn..."
Ông ta thấp giọng cầu nguyện vài câu, kẹp chiếc kính một mắt vào hốc mắt, ngẩng đầu lên...
Morris thất thần, nhìn xuống chiếc kính một mắt trong tay.
Một cơn gió lạnh từ bên kia đường đột ngột thổi tới, trong gió có tiếng xì xào trầm thấp, lão học giả đột nhiên dừng lại động tác sắp thực hiện, sau đó chợt giơ cổ tay phải lên.
Trên cổ tay ông ta đeo một chuỗi vòng tay gồm đá nhiều màu sắc và sợi tơ bện thành, tổng cộng có tám viên đá.
Gió lạnh lẽo thổi qua, cuốn lấy những chiếc lá rụng bên đường, cùng cái se lạnh của cuối thu. Giọng nói bên tai Morris dường như đã lui đi, tiếng xe cộ trên phố và tiếng chuông giáo đường ở phía xa đều cách rất xa xôi diệu vợi giống như truyền đến từ một thế giới khác. Ông ta chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập bịch bịch, tiếng huyết dịch lưu chuyển như sấm rền. Mà trong tiếng nhịp tim này, chỉ có âm thanh từ một phương hướng vẫn còn rõ ràng —
Giọng cô bé vui vẻ pha chút lo lắng: "Chú, chú vịn chắc nhé! A, nghiêng nghiêng rồi... xe sắp ngã xuống!"
Giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông trung niên kèm theo nụ cười: “Chú đang vịn đây, không ngã được - cháu giữ chính tay lái sẽ không bị nghiêng… Đạp về phía trước, tiếp tục, xe đạp là thế, chỉ cần đạp về phía trước và giữ chắc tay lái thì sẽ không bị ngã."
"Chú nhất định phải vịn chắc nhé! Cháu đạp về phía trước đây!"
"Đạp đi, chú đang ở phía sau cháu."
Morris đột nhiên lại nghe được một thanh âm khác, đó là tiếng gân cốt cọ xát vào nhau cọt kẹt, mà theo cùng sự xuất hiện của thanh âm này, tầm mắt có chút chuyển hướng và di dời — ông ta trải qua một giây suy tư, cuối cùng mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta đang chầm chậm xoay cổ, chuyển ánh mắt từ cửa tiệm đồ cổ sang khoảng đất trống phía trước cửa tiệm đồ cổ.
Một điềm báo mãnh liệt từ trong linh hồn dâng lên, chiếc vòng tay còn lại tám viên đá truyền đến âm thanh lạ trầm thấp tựa như tiếng thút thít, từng viên đá đều trở nên nóng như thiêu như đốt, giống như muốn phí công dẫn dắt lý trí của ông ta như kéo một người chết chìm ra khỏi mặt nước. Morris vẫn có thể suy nghĩ, ông ta biết phước lành gia trì cho bản thân trước khi khởi hành đã được kích hoạt, hơn nữa còn đang phát huy tác dụng, nhưng ông ta cũng chỉ có thể thực hiện những suy nghĩ cơ bản này — cổ ông ta vẫn đang quay, tầm mắt của ông ta đang nhìn về hướng nguy hiểm nhất một cách không kiểm soát.
Nhắm mắt lại! Nhắm mắt lại! Nhắm mắt lại!
Vô số giọng nói rền vang ầm ầm trong tâm trí ông ta, nhưng lý trí của Morris lại không thể điều khiển cơ bắp của mình hoàn thành động tác dù cho đơn giản nhất này. Ông ta chỉ chậm rãi quay đầu như vậy, sau cùng nhìn thấy hướng truyền tới của âm thanh dưới tình huống "mở ra" đôi mắt từng được ban phúc của mình.
Ông ta nhìn thấy một vòng xoáy quang ảnh điên cuồng vặn vẹo, một tấm gương vỡ vụn dường như phản chiếu tất cả thời gian và không gian cùng một lúc; những thứ này trộn lẫn với nhau thành một người khổng lồ với cơ thể được bao phủ bởi ánh sao hầu như không duy trì đường nét của một con người; người khổng lồ này hơi cúi xuống và cẩn thận nâng đỡ...
Nâng đỡ một ngọn lửa cháy mạnh hình vòng cung đang phun trào.
Trong đầu Morris nổ vang ầm ầm, sau đó cả thế giới đều chìm vào im lặng.