Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 183 - Chương: 183

Chương: 183

“Thầy cứ thế rời đi sao ạ?” Nina đi tới tầng một, sau khi nghe được tin Morris đã rời đi hai mắt mở to kinh ngạc, sau đó lại có chút oán trách: “Chú, sao chú không giữ lại một lát, thời tiết tệ thế này còn để thầy về..."

“Chậm nữa trời sẽ tối,” Duncan quay người khóa cửa lại, sau đó đi về phía cầu thang, thản nhiên nói: “Ông ấy lái xe tới, mưa nhỏ cũng không ảnh hưởng nhiều.”

“Nhưng nhìn thầy hình như không được khỏe,” Nina đi theo sau, vừa đi lên lầu vừa lẩm bẩm: “Thầy ấy nên nghỉ ngơi thêm một lát…”

Duncan suy nghĩ một chút, cho rằng nếu như ông cụ thật sự nghỉ ngơi lại đây thêm một lát e rằng sẽ không thoải mái trong người, khó tránh khỏi thất bại trong kiểm định ý chí, đừng nói là mặt trời ngày mai, vết thương của thế giới tối nay đều không thể nhìn thấy...

Nhưng anh cũng không thể giải thích điều này với Nina, vì vậy chỉ có thể nói vài lời chiếu lệ, rồi đến bàn ăn ở tầng hai.

Nina đã chuẩn bị một bữa ăn nóng hổi — canh củ cải đường, bánh mì nướng, rau cuộn và giăm bông thái lát.

Rõ ràng là thêm phần một người ăn.

"Ăn không hết để đến sáng mai ăn tiếp vậy," Nina thấp giọng lẩm bẩm, sau đó lại tò mò ngẩng đầu nhìn về phía Duncan: "Chú đã nói những gì với thầy thế ạ? Vừa rồi con ở trên này không nghe thấy rõ, nhưng cảm giác như hai người nói chuyện khá sôi nổi..."

Duncan lặng lẽ nhìn Nina, từ nãy đến giờ anh vẫn quan sát như vậy, nhìn dáng vẻ cô gái bận rộn.

Như thường lệ, cô luôn mỉm cười, ngay cả khi phàn nàn cũng không hề tỏ ra tức giận thực sự, luôn bận rộn, dường như luôn có việc làm không xuể, năng lượng vô tận, luôn hướng tới ngày mai.

Duncan chỉ có thể nhìn thấy Nina như vậy, anh không có “đôi mắt nhìn thấu hiện thực” như Morris, cũng không nhìn thấy ngọn lửa phun ra từ cơ thể Nina.

Nếu không phải mới vừa rồi chính tai nghe thấy, anh thật sự không thể nghĩ tới mảnh vỡ mặt trời đã ảnh hưởng đến thần kinh của vô số người lại thực sự “ngủ yên” ở đây và ngay trước mắt anh như vậy.

Mảnh vỡ mặt trời... rốt cuộc là thứ gì?

Duncan từng cho rằng đó là một vật chất siêu phàm hữu hình, sau đó lại thông qua qua nhiều manh mối khác nhau xác nhận được nó là điểm nổi bật đã bị tước bỏ, tuy nhiên bây giờ, anh lại phát hiện thấy thứ này rất có thể đang ngủ yên trong cơ thể của Nina...

Nếu thứ đó thực sự đến từ "hằng tinh" mà anh quen thuộc, vậy thì một hằng tinh rốt cuộc phải trải qua những thay đổi như thế nào mới bóc ra một... "mảnh vỡ" quỷ dị như vậy?

“Chú Duncan?” Nina để ý đến tầm mắt từ bên kia bàn truyền tới, cô hơi mất tự nhiên vặn mình: “Trên mặt cháu có dính thứ gì sao ạ?”

"... Không, không có gì," Duncan nhẹ nhàng lắc đầu, vừa cúi đầu tách ổ bánh mì vừa vô ý hỏi: "Mà này, gần đây trong người cháu có chỗ nào không khỏe không? Giấc mộng tai quái lúc trước... còn xuất hiện nữa không?"

"Không ạ," Nina xua tay: "Lần trước cô Hải Đế thôi miên khá có hiệu quả, từ lần đó cháu không còn mơ thấy giấc mơ kỳ lạ nữa, hơn nữa mỗi ngày cũng đều rất có tinh thần."

Cô dừng một chút, sau đó có chút lo lắng nhìn Duncan: "Chú, chú sao vậy? Cháu thấy... chú có chút là lạ, từ ban nãy sau khi nói chuyện xong với thầy Morris... a, sẽ không phải là kết quả thi lần trước của cháu..."

“Không phải, đừng có đoán mò, thầy cháu không tới để cáo trạng,” Duncan lập tức nhướng mày: “Ăn cơm xong trước đã.”

Nina đáp một tiếng, lúc này mới cúi đầu ăn, nhưng vào lúc này, Duncan lại như cảm ứng được gì đó, có chút nghi hoặc nhìn về một hướng nào đó bên ngoài cửa sổ.

...

Ở thành khu hạ, trong ngõ hẻm tối tăm đổ nát, ngọn đèn khí được thắp vội cuối cùng cũng xua tan bóng tối xung quanh trước khi màn đêm hoàn toàn bao trùm đường phố. Dưới ánh sáng mờ tối từ ngọn đèn khí mang tới, Shirley nằm trước bệ cửa sổ, ngây ngất nhìn ra phố tối om.

Tiếng xích sắt cọ vào nhau phát ra từ phía sau, theo đó là giọng nói của A Cẩu vang lên: "Lại nằm đó nhìn ra bên ngoài à? Có gì đáng để xem đâu?"

"Không ngủ được, sớm như vậy, cũng không có việc gì để làm," Shirley lẩm bẩm: "Thật nhàm chán quá đi..."

"... Hay là ngày mai ra ngoài tiếp tục gây rắc rối cho đám tín đồ tà giáo?"

"... Cảm thấy vẫn sẽ chẳng thu hoạch được gì," Shirley nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Cũng không biết đám người giáo hội có thực sự đột nhiên trở nên có bản lĩnh hơn không, gần đây những tín đồ tà giáo trong thành bang dường như đã bị bắt sạch, ngay cả ngươi cũng không thể ngửi thấy mùi hôi thối của bọn họ..."

“Gần đây những tín đồ mặt trời hoạt động trong thành bang quả thật đã biến mất, có thể thật sự đã bị bắt sạch rồi,” A Cẩu đi tới và nằm uể oải dưới chân Shirley: “Nhưng ta nghĩ cô căn bản không nhàm chán vì chuyện này..."

Shirley lập tức trợn trắng mắt: “Vậy còn có thể vì điều gì nữa?”

“… Cô có phải nhớ ‘bên đó’ rồi?” A Cẩu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt màu máu trống rỗng toát ra ánh sáng nhạt: “Nhớ ngôi nhà ấm áp đó, nhớ căn phòng sáng sủa đó, nhớ bữa ăn nóng hổi đó, nhớ những ngày có người đánh thức cô dậy và giục cô ăn cơm, hay... nhớ quyến thuộc của không gian thứ tên Nina đó? Thậm chí nhớ vị Dun..."

"Khép miệng CMN lại! Phiền chết được!" Shirley lập tức đập mạnh xích sắt trong tay, thô bạo cắt ngang A Cẩu: "Ta cũng không phải đứa trẻ hay khóc, làm sao có thể yếu đuối như vậy!"

A Cẩu không thèm để ý đến phản ứng thô lỗ của Shirley: “... Khao khát ánh sáng và hơi ấm không phải là yếu đuối, điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng cô vẫn là một con người.”

"Này..." Shirley lại đột nhiên rùng mình một cái, sau đó lộ ra vẻ chán ghét: "Mẹ kiếp, sao ngươi đột nhiên lại buồn nôn như vậy? Nói chuyện còn văn vẻ cả lên? Còn chứng tỏ ta vẫn là một con người... Ngươi là đang khen ta hay là nói ta nhiều năm qua không tiến bộ vậy?"

"... Đừng nghĩ rằng sau khi hợp nhất với một ác ma biển sâu như ta trong mười một năm, cô cũng sẽ thực sự trở thành một ác ma, thẳng thắn thừa nhận mặt nhân tính của bản thân không có gì không tốt cả," A Cẩu lắc lắc cái đầu to xấu xí của mình: "Huống chi cô đừng quên rằng, thứ dính liền ta với cô chung một chỗ không chỉ có sợi dây xích này - tâm tình cô thay đổi thế nào, ta còn không hiểu sao?"

“… Im miệng,” Shirley quay mặt đi, có chút cáu kỉnh nhìn ra bên ngoài: “Nếu ngươi tiếp tục bức ép, ngày mai ta thật sự dẫn ngươi đi tìm Nina chơi, sau đó ta đi cùng Nina, ngươi đi cùng ngài Duncan, cả hai chúng ta đều có một tương lai xán lạn – dọa ngươi bí tiểu!”

A Cẩu cuối cùng cũng im lặng.

Sau một hồi im lặng, Shirley lại không khỏi dùng ngón chân đá vào con chó săn biển sâu bên cạnh, chủ động phá vỡ sự im lặng: "Đừng lo nghĩ bậy bạ, không phải còn có ngươi bên cạnh ta đây sao."

"Cô còn buồn nôn hơn ta," A Cẩu động đậy, xích sắt kêu lạch cạch: "Đừng nói nữa, còn nói nữa ta muốn ói rồi — đến lúc đó trên sàn nhà lại có một cái hố mới."

Con chó săn biển sâu cằn nhằn, nhưng thông qua tinh thần liên kết, Shirley có thể cảm nhận được, tâm trạng của "A Cẩu" từng suýt nuốt sống cô ta rồi lại nuôi dưỡng cô ta thành người này đột nhiên trở nên tốt hơn.

Trong ánh hoàng hôn mờ ảo và ánh đèn đường chạng vạng, cô gái mảnh khảnh bĩu môi, giấu một nụ cười nhẹ.

Như vậy đã rất tốt, mọi thứ đều trở lại quỹ đạo, những ngày quen thuộc đã quay lại, cứ tiếp tục sống là được — đừng nghĩ đến sự bình yên và ấm áp không thuộc về mình đó, nhất là nơi bình yên và ấm áp ấy lại bị chiếm giữ bởi một bóng ma đến từ không gian thứ.

Độ ấm đó quả thực quá nguy hiểm.

Shirley nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên giây tiếp theo, cô ta khẽ cau mày, như thể cảm thấy có thứ gì đó hiểm độc đang đến gần, cảm thấy tóc gáy mình hơi dựng đứng.

A Cẩu cũng đột nhiên từ trong tư thế nằm sấp đứng lên, trên người con chó săn biển sâu khổng lồ bỗng nhiên tràn ra bụi mù và ngọn lửa màu đen, hốc mắt rỗng tuếch màu máu tràn ngập hồng quang, quét nhìn căn phòng đầy cảnh giác và địch ý.

Trong căn phòng tối om, để tiết kiệm tiền, ngay khi đèn đường bật sáng Shirley đã tắt ngọn đèn dầu trên bàn, hiện tại chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, trong ánh sáng không được sáng sủa lắm, đồ đạc thô sơ đổ bóng quái dị trên sàn và tường.

Trong một ngôi nhà đơn sơ, mọi thứ đều rõ ràng trong nháy mắt, quen thuộc và trực quan.

Nhưng mà không biết vì sao, Shirley đột nhiên cảm thấy những đồ đạc trong nhà này có chút xa lạ — giữa quang ảnh sáng tối đan xen, góc bàn ghế và khe hở ở đuôi giường, một bầu không khí lạ lùng không đồng nhất đã liên tục thấm ra ngoài!

Shirley vô thức siết chặt sợi xích trong tay: “A Cẩu!”

"Ta biết," A Cẩu gầm gừ cùng lúc: "Ta đang xem! Có thứ gì đó đang xâm nhập vào đây... xung quanh chúng ta... mẹ kiếp! Thứ gì vậy, mắt ta đều hoa cả rồi!"

Trước khi con chó săn biển sâu nói xong, Shirley chợt nhận thấy ánh đèn đường chiếu vào phòng từ cửa sổ bắt đầu trở nên méo mó và mờ ảo!

Như thể một tấm màn đen dày đặc đột nhiên bao phủ toàn bộ ngôi nhà, cảnh sắc đường phố còn rõ ràng trong tầm nhìn một giây trước đột nhiên trở nên mờ nhạt, ánh sáng từ đèn đường bị cắt thành từng mảnh rời rạc, hóa thành ánh sáng nhạt xám xịt rơi vào trong phòng, ngay sau đó, những tia sáng nhợt nhạt đó và những bóng đen không chỗ nào không có mặt đồng loạt vặn vẹo, kèm theo một loạt tiếng xì xào the thé ghê tởm, vài bóng người đột nhiên hiện ra từ giữa quang ảnh —

Bọn họ mặc áo choàng đen rách nát, cánh tay lộ ra dưới lớp áo choàng gầy như que củi, quanh eo bọn họ treo những cuốn sách sẫm màu, trong những cuốn sách dường như thấm đầy vật chất bẩn thỉu giống nước mực, không ngừng có chất lỏng đáng ngờ màu đen từ trong cuốn sách rỉ ra từng giọt từng giọt, trước ngực mỗi người đều treo một huy hiệu bằng sắc như có gai bao quanh, ở giữa huy hiệu toát ra ngọn lửa nhợt nhạt và đục ngầu nhảy nhót.

Người mặc áo choàng đen cầm đầu giơ ngón tay chỉ về phía Shirley, âm tiết mơ hồ và khàn khàn mà con người không thể thốt ra phát ra từ dưới mũ trùm đầu của chiếc áo choàng: "Ngươi sẽ thất bại và diệt vong..."

Tiếng kinh hô của A Cẩu cuối cùng cũng truyền đến tai Shirley vào lúc này: “CMN là Chung Yên truyền đạo sĩ!!!”

Bình Luận (0)
Comment