Tiếng ồn trong tâm trí dao động lên xuống, như thể một nguồn quấy nhiễu to lớn đang đến và đi khỏi đại não, cửa tiệm đồ cổ trong tầm nhìn vẫn ổn định như một tổng thể, nhưng thỉnh thoảng sẽ có những khoảng tối chợt lóe lên giữa các kệ hàng, dường như muốn tiết lộ sự thật hiểm ác đáng sợ từ không gian thứ cho một vị khách liều lĩnh.
Morris thận trọng ngồi trước quầy, kiềm chế suy nghĩ và cảm xúc của mình, trong lý trí ngắn ngủi do Thần Trí Tuệ Lahem ban cho, suy nghĩ kỹ càng về từng vấn đề một cách hạn chế.
Cuộc trò chuyện này vẫn đang diễn ra, trước khi “Ngài Duncan” đối diện thỏa chí, “bạn nói chuyện” ông ta vẫn phải tiếp tục theo hầu.
Tuy nhiên, Duncan không nói gì vào lúc này — anh cũng đang chìm trong suy nghĩ, nghĩ về những chuyện liên quan đến mặt trời đen và lịch sử ô nhiễm.
Sự im lặng chết chóc nhưng lại tràn ngập những âm thanh chói tai này kéo dài không biết bao lâu, Morris mới đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm trầm từ phía đối diện truyền tới: “Vấn đề cuối cùng, nếu như thật sự có thứ gì đó làm ô nhiễm lịch sử, vấn đề này nên giải quyết như thế nào?”
“Thật sự có người... làm ô nhiễm lịch sử?” Morris có chút mờ mịt ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Duncan: “Ngài đang nói ai?”
"Mặc kệ là ai," Duncan thản nhiên nói: "Có thể là không gian thứ, có thể là mặt trời đen, có thể là thần chích khác của dị đoan, tóm lại nếu như có thứ gì đó đang cố gắng làm ô nhiễm lịch sử, phải giải quyết như thế nào? Những Người truyền lửa đối phó thế nào với loại nguy cơ này?"
Morris sửng sốt một chút, sau đó do dự lắc đầu: "Chuyện này... Xin lỗi, tôi không cách nào trả lời ngài, đây đã là điều vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi, hơn nữa cho dù là những Người truyền lửa, chỉ sợ cũng chỉ có những Thánh đồ hoặc những Thiên tuyển mạnh mẽ nhất mới biết bí mật trong sự vận hành lịch sử — Hầu hết những Người truyền lửa thực ra cũng giống như những người thủ vệ Giáo hội Bão Tố, những gì họ thường làm cũng chỉ là tiêu diệt dị đoan và thanh tẩy ô nhiễm các thứ, suy cho cùng sự ô nhiễm lịch sử thực là điều gần như không thể xảy ra..."
"... Cũng phải, do câu hỏi của tôi đi quá sâu vào, những vấn đề này thuộc loại rất khó trả lời," Duncan khẽ thở dài, anh ý thức được lòng hiếu kỳ của mình quá mạnh, e rằng đã gây ra không ít áp lực trong lòng lão tiên sinh trước mặt, cho nên dứt khoát kết thúc chủ đề hiện tại: "Vậy hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi."
Một cảm giác thư thái chưa từng có đột nhiên hiện lên trong đầu, Morris ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Đầu óc của ông ta từ vừa rồi lại choáng váng, suy nghĩ chập chờn, trong đầu xuất hiện rất nhiều nghi vấn, lại không cách nào sắp xếp chúng, lúc này Duncan chịu chủ động kết thúc đề tài, ông ta thực sự cầu còn không hết.
Duncan thì ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài qua ô cửa kính cách đó không xa.
Xét thời gian hiện tại, còn một lúc nữa mới đến hoàng hôn, nhưng sắc trời u ám đã khiến bên ngoài hoàn toàn tối đen, đèn khí ngoài đường đã sớm được bật lên, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu rọi đường phố bên ngoài, thành khu hạ Phổ Lan Đức dường như đã bị ném vào mà đêm trước thời hạn.
"Thời tiết rất xấu," Duncan thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ông lão đối diện: "Muốn ở lại không? Nina bên đó hẳn đã chuẩn bị xong cơm nước."
Tim Morris đột nhiên đập thình thịch, đột nhiên nhớ tới một câu phổ biến ở Học viện Chân Lý, dùng để miêu tả việc theo đuổi tri thức điên rồ nhất và truyền kỳ nhất —
Bơi lội trong không gian thứ, khoác lác trước mặt Tà thần, trận chiến của các vị thần đang diễn ra, quyến thuộc nấu cơm uống bớt canh.
Nếu cửa tiệm đồ cổ đã bị "Ngài Duncan" chiếm cứ này được coi là một không gian thứ, nếu vị cách và thần chích của ngài Duncan ngang hàng, nếu bóng ma không gian thứ và Thần Trí Tuệ thật sự tồn tại tranh đấu, vậy thì ông ta hiện tại đã đạt được ba trong bốn kỳ tích...
Lúc này lên lầu uống bát canh chưa chắc đã thực sự tấn thăng thành truyền kỳ tại chỗ!
Morris kinh ngạc mình lúc này vậy mà còn có hơi sức đi suy nghĩ những thứ ngổn ngang này, đồng thời cẩn thận sắp xếp lại lời nói: "Thật ra..."
"Thật ra ông muốn rời đi, đúng chứ?" Lão tiên sinh còn chưa kịp nói xong, Duncan đã chủ động gật đầu, lúc này anh còn có chút tự mình hiểu lấy: "Tuy rằng tôi muốn nói thời tiết hiện tại không tốt, ở lại uống bát canh canh nóng có thể sẽ tốt hơn cho sức khỏe, nhưng có vẻ như so với sự thoải mái do một bát canh nóng mang lại, áp lực mà ông chịu phải khi ngồi trước mặt tôi lúc này còn lớn hơn thì phải?"
Morris vội vàng đứng dậy, thuận thế gật đầu: "Nói ngay ra, mỗi phút giây đều như nung nấu — Đương nhiên, tôi không có ý xúc phạm, chỉ là..."
“Không cần nói, tôi hiểu cả,” Duncan xua tay, trên mặt lộ ra vẻ có chút bất đắc dĩ: “Nếu đổi sang hình thức gặp mặt thoải mái hơn, thật ra tôi vẫn rất muốn cùng ông hàn huyên một chút về lịch sử và các vị thần, tôi rất hứng thú với tri thức — 'sự quan tâm' thuộc loại không ác ý, nhưng lần này xem ra không được rồi."
Morris đứng ở cạnh quầy, sau khi nghe đối phương nói như vậy thì trầm lặng, một lúc sau ông ta mới nghênh tiếp ánh mắt của Duncan: “Nói thật, vừa rồi tôi đã xuất thần mấy lần, gần như quên mất những 'chân tướng' mình nhìn thấy kia... sự tò mò và thân thiện của ngài rất thật, nói chuyện với tôi như một người bạn, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người thân thiện như ngài..."
Lão tiên sinh có chút bế tắc, dường như nhất thời tìm không ra từ hay, Duncan thấy thế liền cười lên: “Không tìm được từ hay thì đừng tìm nữa, sau khi trở về đừng tìm người tố cáo tôi là được."
"Không không không! Tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy!" Morris vừa nghe vậy liền xua tay liên tục, dường như là sợ Duncan hiểu lầm điều gì: "Bất kể thế nào, ngài đã cứu tính mạng của Hải Đế là vô cùng xác thực, hơn nữa ngài vẫn luôn có thái độ thân thiện, tôi không có lý do gì để tố cáo – Huống chi..."
Lão tiên sinh do dự một chút, cười khổ giang tay ra: "Nhìn dáng vẻ của ngài, chắc có lẽ căn bản cũng không sợ 'tố cáo' gì đó..."
“Sẽ khiến tôi cảm thấy phiền phức,” Duncan thản nhiên nói: “Nhưng có thể không phải là rắc rối quá lớn.”
Sau đó anh dừng một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn về hướng lầu hai, lần nữa lại nhìn Morris: “Nếu ngày mai thời tiết tốt hơn, Nina sẽ đi học như thường ngày.”
"Nina..." Morris chớp chớp mắt, ông ta nhớ tới ngọn lửa cháy mạnh hình vòng cung mình nhìn thấy, cũng nhớ tới chuyện mình vừa đàm luận với Duncan, đặc biệt là phần liên quan đến mặt trời đen, lại liên tưởng đến thái độ Duncan biểu hiện ra khi nãy, ông ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó trong lòng: "Nina... có phải cô bé với... những kẻ dị đoan mặt trời đó sùng bái..."
Ông ta không hỏi thêm, vì Duncan khẽ lắc đầu.
“Nina là Nina, ông không cần tò mò về những bí mật đằng sau con bé,” Duncan nhẹ nhàng nói: “Cư xử với con bé như ngày trước là được, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
"... Tôi hiểu rồi," Morris hơi cúi đầu, không biết vì sao, sau khi nghe được lời nói của Duncan, ông ta ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nãy nhiều, sau đó ông ta hơi lui về phía sau hai bước: "Vậy tôi nên cáo từ và rời đi rồi, thay tôi chuyển lời tạm biệt đến Nina — trạng thái của tôi hiện giờ... không thích hợp 'gặp lại' cô bé cho lắm."
Duncan ừ một tiếng, rồi đi vòng ra sau quầy, tiễn lão tiên sinh ra cửa.
Trên đường phố hầu như không thấy bóng dáng người đi lại, chỉ có ánh sáng rực rỡ của những dãy đèn đường soi sáng thành khu mây đen giăng kín, gió lạnh cuộn xoáy giữa các tòa nhà, hơi ẩm lẫn vào ngày càng dày đặc.
Morris nắm chặt áo khoác dài, rồi lại đè chiếc mũ dạ lụp xụp trên đầu xuống, nhưng trước khi đi đến xe của mình, ông ta vẫn không khỏi dừng bước, quay đầu liếc nhìn lại Duncan vẫn đang đứng ở cửa cửa tiệm.
Những gì ông ta nhìn thấy là một người đàn ông trung niên với nụ cười ôn hòa, khung cảnh đường phố phía xa thỉnh thoảng rung chuyển, nhưng đã không còn dị thường và kinh khủng như lúc đầu nữa.
"Ngài Duncan," Morris đột ngột nói: "Ngài thực sự rất thích nơi này, đúng không?"
“Đúng vậy, tôi cũng khá thích nơi này,” Duncan cười lên, vẫy vẫy tay với ông lão: “Vậy nên yên tâm về nhà đi, Phổ Lan Đức sẽ chào đón ngày mai bình yên — cùng mỗi ngày sau đó nữa.”
Morris tháo mũ xuống, nhẹ nhàng vẫy vẫy với Duncan, quay người đi về phía chiếc xe đậu bên đường của mình.
Duncan thì đợi cho đến khi chiếc xe khởi động và biến mất ở cuối con phố mới thu hồi tầm mắt.
Nhưng anh cũng không trực tiếp trở vào nhà, mà đứng ở cửa suy nghĩ.
Vấn đề đầu tiên anh nghĩ đến chính là rốt cuộc ông cụ có tố cáo mình sau khi trở về hay không...
Kết luận là khả năng cực kỳ thấp — nếu bản thân chỉ là một tín đồ tà giáo bình thường, hoặc cho dù là một thần quan mặt trời có cấp bậc cao hơn một chút, như vậy thì xác suất tín đồ Chính thần như Morris tố cáo sẽ chiếm 100%, thế nhưng hôm nay có vẻ như hình tượng của bản thân trong mắt đối phương sợ không phải là tư thế của một vị thần cổ đại, xác xuất ông cụ tố cáo gần như sẽ bằng không.
Lý do rất đơn giản — tố cáo một vài tín đồ tà giáo, cử hai vị quan trị an tới xử lý sẽ êm đẹp, tố cáo một thần quan tà giáo, một vài thủ vệ đến cũng có thể chém bỏ ngay tại chỗ, nhưng nếu nơi này bị chiếm giữ bởi một Tà thần của không gian thứ thì sao? Chuyện này phải báo cáo đến cấp bậc nào?
Đừng nói là giáo đường cộng đồng, ngay cả tố cáo với giáo chủ của thành bang cũng đều vô ích...
Trở lại tìm Thần Trí Tuệ mà bản thân tín ngưỡng thì thầm đôi câu còn đáng tin cậy hơn là tố cáo với giáo hội.
Mà ngay cả khi không cân nhắc đến những điều này, Morris thực sự báo cáo với giáo hội, Duncan kỳ thực cũng không quan tâm lắm.
Suy cho cùng, ngay cả Fanna, thẩm phán quan quyền lực nhất trong Giáo hội Bão Tố, thực ra cũng có chút gà trong mắt anh...
So với vấn đề vụn vặt không đáng kể này, điều mà Duncan quan tâm hơn bây giờ thực sự là trạng thái của Nina.
Ngọn lửa cháy mạnh hình vòng cung đang phun trào... đây là "chân tướng" mà Morris đã nhìn thấy trên người Nina bằng Con mắt chân thực được Thần Trí Tuệ ban cho ông ta.
"Mảnh vỡ mặt trời..." Duncan ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, nhẹ giọng lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Mặt trời ở thế giới này rốt cuộc là thứ quái gì..."