Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 181 - Chương: 181

Chương: 181

Trên "cột biên niên sử" đột nhiên xuất hiện một dòng chữ viết, thành bang không người nào biết, trận chiến không người nào hay, thất bại và hy sinh không người nào biết không người nào hay - một đoạn lịch sử không tồn tại trong ký ức của bất kỳ ai, sau khi biến mất chỉ để lại thế gian một dấu vết.

Mà cho dù chỉ là một câu cực ngắn này, e rằng cũng có đã có vô số Người truyền lửa phải dùng tính mạng làm cái giá mới truyền đạt được đến thế giới hiện thực.

Sau khi nghe Morris nói xong, Duncan sửng sốt một lúc trước khi chìm vào trầm tư.

Giáo hội Truyền Hỏa Giả... Anh biết tình huống đại khái của giáo phái này.

Sau khi biết được có "tín ngưỡng Tứ thần" trên thế giới này, anh trở nên rất hứng thú với những vị thần có ảnh hưởng lớn đến sự vận hành của thế giới này, mà cuốn sách mà Morris đã tặng trước đây tình cờ cũng có nhiều nội dung liên quan đến giáo hội Tứ thần, anh đã tìm hiểu một lượt về giáo hội của Tứ đại Chính thần, mà trong số tín ngưỡng Tứ thần, "Người truyền lửa" là đặc biệt nhất theo ý kiến của anh.

Cốt lõi tín ngưỡng của những Người truyền lửa, hay còn gọi là "tín niệm" của họ, hoàn toàn khác với những tín đồ khác của ba vị thần còn lại. Bão Tố, Trí Tuệ và Tử Vong mà các tín đồ đi theo đều được cho là khái niệm tương đối dễ hiểu, trong khi Người truyền lửa đi theo... là thứ mờ mịt như "lịch sử".

Lịch sử là ký ức của nền văn minh, truyền ngọn lửa mới từ thế hệ này sang thế hệ khác trong những năm tháng thay đổi - đây là cốt lõi niềm tin của những Người truyền lửa. Họ tin rằng nền văn minh bắt đầu từ "lửa" và tiếp tục cho đến ngày nay với "lửa" làm biểu tượng. Mà trên thế giới có vô số mối đe dọa đang cố gắng can thiệp hoặc bóp méo việc truyền ngọn lửa mới, chống lại những mối đe dọa này và đảm bảo sự tiếp tục ổn định của ngọn lửa mới của nền văn minh chính là sứ mệnh của họ.

Người truyền lửa đi theo và tôn thờ "Ngọn lửa cháy vĩnh cửu" Thụy Kim tháp, đó là một người khổng lồ đứng ở buổi đầu của nền văn minh. Người ta nói rằng Ngài cất giữ và canh chừng ngọn lửa đầu tiên được đốt lên bởi người phàm, đồng thời biến ngọn lửa này thành một phần thân thể của mình; trong ngọn lửa nhảy nhót và chi nhánh ngọn lửa Ngài phân biệt ra được lịch sử chính xác và khắc nó lên thân thể mình. Theo nền văn minh không ngừng tiến bộ, người khổng lồ này càng ngày càng to lớn, mà khi hắn phát triển đến cực hạn, nền văn minh của phàm nhân trần thế sẽ đạt được an toàn thực sự, không ai có thể đe dọa sự tiếp nối chính xác của lịch sử nữa, ngay cả không gian thứ cũng không thể hủy diệt nền văn minh.

Đây là nguyên văn trong cuốn sách Morris gửi tới, đồng thời cũng là đoạn quan trọng nhất trong “Kinh Thánh Tân Hỏa” do Người truyền lửa nắm giữ.

Theo quan điểm của Duncan, phần cuối cùng của những mô tả này có thể chỉ là suy nghĩ của các tín đồ, một chiếc bánh lớn do giáo hội vẽ ra, độ tin cậy vẫn còn phải thương thảo, nhưng đối với những mô tả về “lịch sử canh giữ của Người truyền lửa” chắc có lẽ đều là sự thật.

Lịch sử có thể bị ô nhiễm, tự nhiên cũng có thể được bảo vệ và ngược lại.

"... Vậy là năm đó bọn họ đã làm điều này một lần ư..." Duncan đột nhiên trầm ngâm lẩm bẩm.

"Ngài nói gì?" Morris nhất thời phản ứng không kịp: "Năm đó đã làm qua một lần? Điều này có nghĩa là gì..."

“Không có gì, chỉ là tự mình lẩm bẩm thôi,” Duncan khẽ lắc đầu, có chút nghiêm túc nhìn lão tiên sinh trước mặt: “Ông mang đến tin tức vô cùng quan trọng.”

“Tin tức mà tôi mang đến?” Morris lại có chút mơ hồ: “Ý ngài là ghi chép thứ ba mà tôi vừa nhắc đến? Truyền tin xuất hiện trên cột biên niên sử của Người truyền lửa đó?”

Duncan khẽ gật đầu, rồi đột nhiên lại cau mày: “Có điều có một chuyện tôi rất tò mò, mặt trời đen có quyền hành làm ô nhiễm lịch sử sao?”

"Chuyện này..." Morris do dự, hiển nhiên chuyện này có chút vượt quá phạm vi hiểu biết của một "chuyên gia lịch sử" như ông ta: "Tôi cũng không rõ lắm về quyền hành của mặt trời đen, chuyện này chắc có lẽ cũng chỉ có những chuyên gia chuyên đối kháng với Tà thần đó mới hiểu. Nhưng theo tình hình tôi được biết, trên lý thuyết mặt trời đen hẳn là không có loại năng lực này..."

Duncan trầm ngâm gật đầu, trong khi Morris thì có chút bất an nhìn vào "bóng ma không gian thứ" dường như đang suy tư trước mặt.

"Ngài Duncan" này luôn tỏ ra rất lịch sự và kiên nhẫn, hắn và bản thân thảo luận về các vấn đề học thuật, thỉnh thoảng đặt câu hỏi và suy nghĩ, bầu không khí này giống hệt lúc bản thân đến thăm cửa tiệm đồ cổ lần trước, nhưng ảo ảnh và tiếng ồn thi thoảng xuất hiện trong đầu vẫn đang không ngừng nhắc nhở Morris, khiến ông ta ý thức rõ bản thân đang đi trên bờ vực thẳm.

"Ngài Duncan" có vẻ quan tâm đến Người truyền lửa và "sự ô nhiễm và bảo vệ lịch sử", điều này là tại vì sao? Tồn tại hư hư thực thực đến từ không gian thứ này đang lên kế hoạch gì sao? Thần Trí Tuệ Lahem yêu cầu bản thân ở lại tiếp xúc với hắn, để có được thông tin về mặt này? Mối quan hệ giữa bóng ma không gian thứ này và Thần Trí Tuệ lại là gì nữa? Chẳng lẽ là một loại đối đầu?

Bản thân đang tham gia vào một trò chơi giữa các vị thần sao? Bản thân hiện đang đóng vai trò là "tai mắt" do thám đối thủ của Thần Trí Tuệ sao?

Những suy nghĩ hỗn loạn và rối rắm dao động không ngừng trong tâm trí Morris, ông ta trở nên càng thận trọng hơn, sau khi ý thức rõ “vai” mình có thể sắm, ông ta thậm chí tự nảy sinh cảm giác sứ mệnh, cảm thấy Lahem dường như đáng đứng ngay phía sau mình, thông qua đôi mắt của mình quan sát "ngài Duncan" trước mặt.

Mà tại thời điểm lão tiên sinh đang suy nghĩ lung tung, Duncan cuối cùng cũng kết thúc trầm tư, người sau đột nhiên ngẩng đầu lên, lẩm bẩm gì đó nửa tò mò nửa cảm khái: "Kể ra đám “dị đoan mặt trời” đó đã làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà vẫn có thể hoạt động mạnh cho đến tận nay... Những người bình thường ở các thành bang không nghĩ đến việc tiêu diệt hoàn toàn đám điên này sao?"

"Tiêu diệt một giáo phái Tà thần nói dễ vậy sao," Morris từ trong suy tư tỉnh táo lại, theo bản năng lắc đầu: "Tín ngưỡng của dị đoan giống như thủy ngân đi vào cơ thể, thẩm thấu khắp nơi không chỗ nào không có, tiêu diệt nhiều đi nữa vẫn sẽ luôn có tốp mới xuất hiện, nói cho cùng, điều này là do 'thần chích' đằng sau bọn họ vẫn đang hoạt động — miễn là tà thần tương ứng đó vẫn còn, thì sự ô nhiễm và sự xâm nhập đối với người phàm sẽ không bao giờ dừng lại, phải biết rằng, ngay cả khi tất cả những người trưởng thành trong một thành bang đều chết hết, chỉ còn lại những đứa trẻ sơ sinh thuần khiết nhất, trong những đứa trẻ sơ sinh đó cũng sẽ có đứa tự xuất hiện tâm trí bị đầu độc…”

Morris nói rồi, lắc đầu: “Có một số người chỉ sống yên ổn phận mình, hơn nửa đời luôn là người cần cù lương thiện, nhưng lại bởi vì một lần nào đó thất bại yếu đuối, một lần nào đó sợ hãi dao động, hoặc là nhìn thấy thứ không nên thấy, nghe thấy điều không nên hiểu, bỗng một đêm trở thành tay sai của dị đoan, trong đầu chứa đầy tri thức cấm kỵ, khoác áo choàng đen biến thành tín đồ của Tà thần, dị đoan hủ hóa như vậy, phải làm sao mới gột rửa được đây?”

Nói tới đây, lão tiên sinh lại bất giác liếc nhìn Duncan, ánh mắt trở nên có chút cổ quái.

Duncan tỏ vẻ khó hiểu: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy?”

“Thứ cho sự mạo phạm của tôi,” Morris khẽ hít một hơi nhẹ, lấy hết can đảm: “Nhưng chẳng phải ngài rất hiểu loại... hủ hóa xảy ra giữa những người phàm này sao?”

Duncan mới đầu không phản ứng kịp, mất hai giây mới hiểu được ý của đối phương, đột nhiên lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi cũng không làm chuyện này — bình thường tôi rất tuân kỷ thủ pháp, nhìn thấy tín đồ tà giáo đều chủ động tìm quan trị an gần nhất để báo cáo."

Morris: "...?"

Ông cụ hiển nhiên lập tức kìm nén một bụng lời, nhưng không dám nói ra lời nào.

Duncan thì cảm thấy chủ đề này có chút quanh co, vì vậy vội vàng xua tay trước khi đối phương mở miệng: “Tôi hiểu ý của ông, chính là, tín đồ của Tà thần trên thế gian chỉ là 'biểu tượng', vấn đề lớn nhất là bản thể của 'Tà thần' không thể tiêu diệt được, vì vậy sự ô nhiễm của chúng ta cũng giống như nọc độc không ngừng sinh ra những tín đồ tà giáo, những người thủ vệ có chiến đấu một vạn năm cũng không thể thanh trừ sạch sẽ... Có điều ảnh hưởng của mặt trời đen thực sự mạnh như vậy sao? Tôi đã trông thấy gã xui xẻo đó, hắn gần như sắp chết hẳn rồi, đừng nói đến việc nhúng tay vào phàm tục, nói đôi lời với tôi còn phải dựa vào hồi quang phản chiếu, như vậy cũng có thể làm ô nhiễm nhân gian được?"

Khóe miệng Morris đột nhiên giật giật: "Mặt trời đen có trạng thái tệ hại thế nào thì đó cũng là ở trong mắt ngài, chúng tôi... cũng vẫn chỉ là phàm nhân yếu đuối..."

Duncan cảm thấy kỳ quái không nói nên lời, ngay tại đó muốn nói với ông cụ "Tôi cũng là con người, ông nhìn xem tôi không giống con người ở điểm nào", nhưng sau khi nghĩ đến sức khỏe thể chất và tinh thần của ông lão, anh không tiện nói ra câu này...

Ngược lại Morris tựa như nghĩ tới điều gì đó sau khi vô thức nói ra ý nghĩ trong lòng, dừng một chút lại bổ sung thêm: “Có điều, nghi vấn của ngài cũng có thể chỉ ra mấu chốt của vấn đề, nếu như trạng thái của mặt trời đen thực sự tệ như ngài nói, sự ô nhiễm của hắn đối với trần thế quả thật không nên mạnh như vậy, ít nhất không nên khiến dị đoan mặt trời trở nên khó giải quyết như vậy... tất cả những điều này có lẽ vẫn có liên quan đến những tồn tại được gọi là 'con cháu mặt trời' kia."

“Con cháu mặt trời sao…” Duncan trầm tư lẩm bẩm, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến bóng dáng cao gầy xuất hiện trong giấc mơ lúc trước của Shirley.

Tuy rằng không có chứng cớ rõ ràng, nhưng anh luôn cảm thấy thứ đó phần nhiều có liên quan đến "con cháu mặt trời" trong truyền thuyết.

Mặt trời đen đã đến tuổi xế chiều, vốn đã không còn sức lực để tiếp tục chiếu sáng thế giới này nữa, nhưng con cháu của mặt trời đen vẫn nối tiếp cho đến ngày nay, mặt khác lại kéo dài sức ảnh hưởng của mặt trời đen, dẫn đến tín đồ mặt trời không thể bị tiêu diệt được, nguy hại của chúng cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nhưng nói đến đây, có một vấn đề vẫn chưa được giải quyết:

Mặt trời đen không hề có khả năng làm ô nhiễm lịch sử, con cháu của hắn đương nhiên càng không thể.

Tuy nhiên, trong giai đoạn đầu của lịch thành bang mới, trong tin tức từ thành bang "Wilhelm" bị lịch sử lãng quên lại nói rằng "mặt trời đen hạ xuống từ lịch sử", thành bang Phổ Lan Đức hiện nay cũng có dấu hiệu của ô nhiễm lịch sử, đây lại là chuyện gì?

Có lẽ nào... ai đang "giúp" mặt trời đen phục sinh từ lịch sử?

Bình Luận (0)
Comment