Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 185 - Chương: 185

Chương: 185

Con chim vong linh ngưng tụ từ máu thịt hư ảo và hài cốt trong suốt, giọng nữ quái dị the thé chói tai, ngọn lửa xanh lá bùng cháy bốc lên — cùng những câu kỳ lạ mà không ai có thể hiểu được.

Ý thức vốn đã hỗn loạn của Shirley đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta kinh ngạc nhìn con chim kỳ lạ đột nhiên xông tới trước mặt mình, nhìn đối phương bay vòng vòng trên không trung, bóng dáng của những Chung Yên truyền đạo sĩ xung quanh thì đang lần lượt ngưng thành tư thái quái dị trong vòng quanh quẩn của con chim kỳ lạ, giống như... người trên màn ảnh trong "rạp chiếu phim" đột nhiên ngừng di chuyển vì kẹt đĩa.

Một trong những con quái vật này thậm chí còn bị ngưng trệ trong quá trình bước về phía trước, đến nỗi cơ thể của hắn gần như lơ lửng giữa không trung, trông thật quỷ dị, kinh khủng, lại có chút buồn cười.

Con chim vong linh lại lượn vòng, lần này, một cánh cửa và vòng xoáy do ngọn lửa màu xanh lá hình thành mở ra trong không trung, sau đó một bóng người cao lớn từ trong bước ra, đi đến trước mặt Shirley.

“Ta nhớ mình từng nhắc nhở cô, gặp khó khăn có thể cầu cứu,” Duncan cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm cô gái bê bết máu đang ngã trên mặt đất: “Sao không tìm ta?”

"Tôi... Tôi quên mất," Shirley chớp chớp mắt, tại khoảnh khắc Duncan xuất hiện, cô ta phát hiện ô nhiễm và nguyền rủa đến từ Chung Yên truyền đạo sĩ mình chịu phải đang nhanh chóng biến mất, mà theo tiếng ồn ào chói tai và ý thức điên cuồng trong đầu nhanh chóng lắng xuống, đầu óc cô ta cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái và rối rắm: "Khi nãy đầu tôi rất loạn... đúng rồi, mấy tên này không ngừng gào thét, làm tôi choáng váng đầu óc não căng cứng..."

Duncan chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn những kẻ tấn công đã bị cố định giữa không trung bởi cú đánh ping cao của Aye.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thứ... kỳ quái này, nhìn qua có chút giống người, hơn nữa còn khoác quần áo rách nát của con người, nhưng cả người trên dưới đều biến dị đến gần như không còn hình dáng con người, máu thịt tứ chi vặn vẹo, gai xương kéo dài ra từ mỗi khớp xương trên toàn thân, trên mặt còn mang theo vẻ cuồng tín và tức cười, dường như còn xấu hơn A Cẩu.

Duncan nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Shirley: "Là bọn họ đánh cô? Từ đâu ra đây?"

"Chính bọn họ đánh tôi!" Shirley lập tức lớn tiếng nói, thời điểm vừa thốt ra câu này, cô ta liền cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, nhưng rất nhanh liền vứt cảm giác kỳ quái này sang một bên: "Tôi cũng không biết đám người này từ đâu ra, A Cẩu nói bọn họ là Chung Yên truyền đạo sĩ, đám người điên đi theo không gian thứ..."

"Chung Yên truyền đạo sĩ... Đám người đi theo không gian thứ?!" Duncan mới đầu còn có chút không để ý, nghe được nửa lời sau của Shirley, biểu cảm lại đột nhiên hơi thay đổi, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhìn về phía Aye: "Đừng đánh rơi bọn họ vội!"

Trong khi anh đang nói chuyện, những Chung Yên truyền đạo sĩ bị Aye ngưng trệ bóng dáng đã có dấu hiệu thấp thoáng, nhưng Aye đã nhanh chóng vỗ cánh, ba kẻ tấn công sắp bị cô lập khỏi hiện thực lập tức quay trở lại chiều không gian thực, tiếng kêu chói tai của Aye vang lên trong phòng: "Mạng đã kết nối, mạng đã kết nối!"

“Đưa bọn họ lên tàu,” Duncan gật đầu với con chim bồ câu: “Ta ở trên boong tàu bên đó tiếp ứng.”

"Sứ mệnh nhất định phải đạt được! Sứ mệnh nhất định phải đạt được!"

Aye hét lên hai lần, nhanh chóng vẽ ra một vòng lửa trong không trung, bóng dáng của ba tên Chung Yên truyền đạo sĩ biến mất trong nháy mắt trong ngọn lửa linh thể đang bốc lên.

Trong căn phòng thiếu sáng, chỉ còn lại Duncan, A Cẩu, Shirley và ba thi thể cách đó không xa đã bị Lưu Tinh cẩu đập thành những chiếc bánh Chung Yên truyền đạo sĩ.

Shirley thẫn thờ nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, nhìn những tín đồ không gian thứ suýt giết chết cô ta và A Cẩu ở trong phòng cứ thế biến mất trong nháy mắt — "trận chiến" này kết thúc quỷ dị và đơn giản như vậy, thậm chí căn bản không gọi là chiến đấu.

Duncan tiên sinh vốn dĩ không hề ra tay, từ đầu đến cuối ngài ấy đều không để ý tới những Chung Yên truyền đạo sĩ đó có thủ đoạn hay lời nguyền rủa đặc thù nào, ngài ấy chỉ xuất hiện ở nơi này, sau đó dường như có chút hứng thú với những kẻ đó, thế là ngài ấy tiện tay đưa bọn họ đi, giống như nhặt một vài viên đá bên đường.

Ngài ấy có thể còn không nhận ra rằng những tín đồ tà giáo đó có "sức chiến đấu".

Ngay tại lúc này, giọng nói của Duncan đột nhiên truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của Shirley: "Thương thế của cô thế nào?"

Shirley chợt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ "Ngài Duncan thật đáng sợ", phản ứng đầu tiên của cô ta là theo thói quen khoe tài và giả vờ coi thường vết thương, nhưng vừa định mở miệng nói đã cắn răng chịu đựng và “ối’ một tiếng, cơn đau ray rứt từ lưng và chỗ đau trên cánh tay đồng thời truyền đến, khiến cô ta không nhịn được mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, đau chết mất..."

Duncan quan tâm nhìn cô ta: “Có muốn đưa cô đến bệnh viện không?”

"Tuyệt đối đừng!" Shirley giật mình lập tức phản ứng lại, vừa tiếp tục cắn răng vừa cố gắng chống đỡ thân thể: "Tôi không có tiền... "

Duncan giương mắt nhìn: "Đây là vấn đề tiền sao? Cô đã như vậy rồi!"

"Tôi còn chưa nói xong," Shirley rốt cuộc ngồi dậy: "Thể chất của tôi khác với người thường, đi bệnh viện nhất định sẽ bị phát hiện, chẳng may thu hút sự chú ý của giáo hội, tôi không thể giải thích được, hơn nữa ngài xem —"

Cô ta vừa nói, vừa giơ cánh tay lên, để Duncan nhìn thấy vết thương của mình.

Vết thương đang lành lại - sau khi lời nguyền và sự ô nhiễm của Chung Yên truyền đạo sĩ biến mất, khả năng tự phục hồi của cô ta đã quay trở lại, bây giờ vết rách gớm ghiếc đã không còn chảy máu nữa, chất ô nhiễm nằm sâu trong vết thương cũng bị máu thịt ngọ nguậy ép ra ngoài, tốc độ sinh trưởng của thịt mới có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hơn nữa vết thương nặng nhất trên lưng cũng đang dần hồi phục, mặc dù vẫn còn đau, nhưng Shirley biết mình đã sống sót qua lần này.

"Chỉ cần đám Chung Yên truyền đạo sĩ kia đừng liên tục thúc ép, tôi còn lâu mới sợ bọn họ," Shirley cứng ngắc ngẩng đầu lên: "Nếu là ngày thường chút vết thương này làm sao có thể khiến tôi ngã xuống đất... xí xí đau..."

Một loạt tiếng lách cách nhẹ đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến, cắt đứt tiếng lẩm bẩm của Shirley.

Cô ta và Duncan đồng thời nhìn về nơi âm thanh đó phát ra, nhưng lại thấy rằng nó đến từ một tên Chung Yên truyền đạo sĩ đang hấp hối, thân thể biến dạng quái dị của đối phương lại biến thành một khối trắng xám giống như nham thạch phong hóa từ lúc nào không hay, hơn nữa còn bắt đầu vỡ vụn từng tấc, cặn bã không ngừng bong ra, rồi lại bị phong hóa thành tro và nhanh chóng tiêu tan trước khi rơi xuống đất.

Mà đồng thời cùng lúc thi thể của những truyền đạo sĩ đó tiếp tục bị phong hóa và bong ra, căn phòng bị bao phủ bởi bức màn che này cũng xảy ra biến hóa — bóng mờ chiếm ngữ không tan bên ngoài cửa sổ trước đó bắt đầu biến mất nhanh chóng, ánh sáng chiếu tới từ những ngọn đèn đường từ hướng đường phố cũng trở lại bình thường, bóng đen bất thường và ác ý lạnh lùng cố thủ khắp nơi trong phòng cũng tiêu tan.

“… Chung Yên truyền đạo sĩ đã dâng hiến mình cho không gian thứ, bây giờ là lúc phải trả giá,” Giọng A Cẩu buồn bực vang lên, giải đáp sự nghi hoặc của Duncan: “Những kẻ cặn bã này sẽ bị không gian thứ nuốt chửng, cả một hạt bụi cũng sẽ không lưu lại trong thế giới hiện thực."

"... Vậy thì loại tín đồ tà giáo này chết đi sẽ khá bảo vệ môi trường," Duncan trầm ngâm suy nghĩ: "Ngược lại bớt phiền phức dọn dẹp hiện trường."

Sau đó anh quay đầu lại nhìn Shirley: "Đỡ hơn chưa? Nếu đỡ hơn rồi, vậy thì đi theo ta."

Khi giọng nói vừa dứt, một ngọn lửa màu u lục cũng đồng thời hiện lên trong không khí, Aye từ trong ngọn lửa bay ra, quanh quẩn một vòng rồi đáp xuống vai anh.

“Đi theo ngài?” Shirley nhất thời không phản ứng kịp: “Đi đâu...”

“Hôm nay cô sẽ không định qua đêm ở đây chứ?” Duncan giơ tay chỉ vào đống bừa bộn trong phòng: “Cô xem nơi này còn có thể ở được sao?”

Shirley chậm rãi dựa tường đứng dậy, ánh mắt quét qua ngôi nhà cũ mà cô và A Cẩu đã sống nương tựa lẫn nhau trong nhiều năm này.

Khắp nơi đều là đồ đạc bị đập nát, đâu đâu cũng có cặn bã sau khi bị ăn mòn, tất cả thứ đáng tiền hay không đáng tiền đều đã bị phá hủy hoàn toàn.

Thực ra vốn cũng không có bao nhiêu đồ.

Shirley cụp mí mắt và im lặng một lúc.

“Thủ vệ tuần tra dường như không chú ý tới động tĩnh ở nơi này, chúng ta còn có thể thu dọn đồ đạc một lát,” Duncan thở dài, anh biết tâm tình hiện tại của Shirley, nhưng lại không thể an ủi được gì: “Nhưng bất kể thế nào, nhất định không thể tiếp tục ở lại đây — cho dù không suy xét đến những thứ bị đập phá, cũng phải suy xét liệu có nhiều kẻ tấn công hơn trong tương lai hay không. Mặc dù tạm thời còn chưa biết tại sao những Chung Yên truyền đạo sĩ đó lại tìm đến cô, nhưng cô đã bị bọn họ để mắt tới..."

Duncan không nói tiếp phần phía sau.

Anh biết Shirley là một đứa trẻ trưởng thành hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, cô gái này lớn lên trong một môi trường khắc nghiệt cho đến nay, hẳn là biết nặng nhẹ cấp bách hay không cấp bách.

"Tôi... thu dọn đồ đạc một chút." Shirley nói với giọng nghèn nghẹn.

“Cần giúp không?” Duncan hỏi.

"Không cần," Shirley lắc đầu: "Đồ đạc… rất ít."

Cô ta thật sự có rất ít đồ.

Duncan chỉ đợi một lúc, Shirley thu dọn những thứ mình muốn mang đi từ mấy góc, chỉ là một số thứ cũ kỹ tầm thường, trong đó thậm chí còn bao gồm một con búp bê vải sắp rách đến tan rã, ngoài ra còn có mấy bộ quần áo cũ đã hỏng, hai chiếc hộp thiết nhỏ hơi biến dạng, bên trong dường như chứa những thứ vặt vãnh kêu vang xủng xẻng.

Cô ta cho tất cả những thứ này vào một chiếc rương nhỏ cũ kỹ, xách chiếc rương đến trước mặt Duncan, ngoan ngoãn cúi đầu: “Thu dọn xong hết rồi.”

A Cẩu quay đầu nhìn chiếc rương nhỏ trong tay Shirley, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Cô mang hết những thứ này đi... vậy là sau này chúng ta sẽ không trở lại nữa?"

Shirley không nói gì.

Duncan lặng lẽ liếc nhìn cô gái trước mặt, nụ cười dịu dàng chậm rãi hiện trên gương mặt.

Anh bước tới và ấn ấn đầu tóc cô gái.

"Đi thôi, về nhà."

Ngọn lửa u lục bay vút lên bầu trời, con chim vong linh dang rộng đôi cánh trong ngọn lửa, che khuất tầm nhìn của Shirley nhìn lại căn nhà gỗ lần cuối.

Bình Luận (0)
Comment