Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 186 - Chương: 186

Chương: 186

Ở tầng một của cửa tiệm đồ cổ, Nina lo lắng ngồi trên chiếc ghế cạnh quầy, thỉnh thoảng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là con đường vắng vẻ dưới ánh đèn đường, sau đó lại đi kiểm tra cửa để chắc chắn rằng nó vẫn đóng chặt.

Nhiều lần cô muốn ra ngoài nhìn một chút, nhưng trước khi đặt tay lên nắm cửa lại dừng lại, trong đầu nhớ lại lời dặn dò của chú trước khi vội vã ra ngoài — không được ra khỏi cánh cửa này, phải ở trong nhà đợi anh về.

“Chú cũng thật là… đêm xuống còn nhất quyết muốn ra ngoài, rõ ràng có giới nghiêm ban đêm…” Nina lại ngồi trở lại sau quầy, một mình lẩm bẩm: “Chẳng may bị thủ vệ tuần đêm phát hiện chắc chắn lại phải tạm giam, hơn nữa còn nguy hiểm như vậy..."

Không biết cô đã lẩm bẩm điều này trong bao nhiêu lần.

Sau đó, cuối cùng cô cũng nghe thấy một số tiếng động ở cửa, đó là tiếng bước chân đột ngột, tiếp đó là tiếng vặn khóa cửa —

Nina chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa bị đẩy ra, chuông treo trên cửa vang lên lanh lảnh êm tai, bóng dáng quen thuộc đó cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của cô.

“Nina, chú về rồi đây,” Duncan nhìn cô gái đang bước nhanh tới từ cạnh quầy hàng, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cháu xem, cũng chưa quá muộn.”

Nina chạy nhào tới, đầu đập vào ngực Duncan, theo sau đó là một loạt lời oán trách: "Còn nói chưa quá muộn! Bây giờ đã là mấy giờ rồi! Thời điểm giới nghiêm ban đêm ra ngoài nguy hiểm biết bao hả, hơn nữa chú cũng không nói một tiếng mình phải đi làm gì, để cháu ở nhà đợi…”

Những lời phàn nàn của Nina giống như cơn bão trên biển, nổi lên liên miên không dứt, nhưng đột nhiên, cô chú ý tới một bóng người nhỏ bé đang nấp sau Duncan, tiếng oán trách lập tức dừng lại.

Xách theo một chiếc rương nhỏ, Shirley cúi đầu từ phía sau Duncan chui ra, có chút cẩn trọng lại có chút căng thẳng vẫy vẫy tay với Nina: "Nina... còn mình nữa."

Duncan quay người đóng cửa tiệm lại, tránh để những kẻ hóng chuyện chú ý đến tình hình ở đây, trong khi Nina sau khi nhìn rõ dáng dấp Shirley thì mở to hai mắt: “Shirley?! Bạn... sao bạn lại tới đây, hơn nữa còn đi cùng chú... chờ đã, trên người bạn thật là nhiều máu!"

“À, yên tâm, không cần lo,” Shirley vội vàng xua tay, mặc dù vết thương trên lưng còn chưa lành hẳn, nhưng cô ta vẫn cố hết sức nở nụ cười rạng rỡ trước mặt đối phương như lúc trước: “Gặp chút vấn đề nhỏ, mình ổn cả..."

"Đây nào phải là vấn đề nhỏ hả!" Nina luống cuống tay chân đón lấy chiếc rương nhỏ trong tay Shirley, sau đó nhanh chóng kiểm tra vết máu trên người Shirley, đồng thời rất nhanh chú ý tới chỗ bị hư hại trên quần áo của Shirley, nhất thời cực kỳ hoảng sợ: "Bạn... bạn đã bị thương rất nặng, phải nhanh chóng tìm bác sĩ mới được! Bạn..."

"Mình thật sự không sao, này, bạn bình tĩnh lại một chút!" Shirley vội vàng nắm lấy tay Nina, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Bạn quên rồi sao, mình không phải người bình thường..."

Nina há miệng, dường như muốn nói điều gì đó, lại đột nhiên nghe thấy Duncan bên cạnh ho khan một tiếng.

"Khụ khụ," Duncan cắt đứt cuộc trò chuyện càng lúc càng hỗn loạn của hai cô gái, ánh mắt rơi vào trên người Nina: "Khoan hãy hỏi nhiều như vậy, thương thế của Shirley hẳn là không cần lo lắng — cháu đưa cô bé đi tắm rửa thay quần áo trước, sau đó lại giải thích tình hình cụ thể sau.”

Ánh mắt của Nina đảo qua lại giữa Shirley và Duncan, mờ mịt đồng ý, Shirley thì xoa xoa bụng, có chút ngượng ngùng: "Ừm... có gì ăn không... mình muốn ăn chút gì đó trước..."

Có lẽ là trong quá trình hồi phục vết thương hao mòn quá nhiều, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy đói bụng — so với đau nhức trên người, điều này ngược lại cấp bách hơn.

"Hả, à có!" Nina sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: "Vừa hay tối nay có làm thêm đồ ăn cho một người... Mình đi hâm nóng cho bạn!"

Nina nhanh chóng chạy lên cầu thang, tiếng bước chân dần dần đi xa, Shirley ở lại phía sau có chút sững sờ, cô ta nhìn trái phải, thấy cửa tiệm quen thuộc ở tầng một, trên kệ bày đầy đồ cổ giả, tủ kính không sạch sẽ lắm, còn có ngài Duncan đang đứng bên cạnh với nụ cười nửa miệng.

Ngẩn ra vài giây, cô ta mới khẽ lẩm bẩm: “Tôi lại quay trở lại rồi…”

"Đúng vậy, cô lại quay trở lại rồi," Duncan mỉm cười, khom lưng xách chiếc rương nhỏ của Shirley lên, cất bước đi về phía trước: "Tốt nhất chúng ta nên nhân lúc bây giờ bàn bạc xem giải thích vết thương trên người cô thế nào, nhân tiện nghĩ ra một lý do hợp lý để cô ở lại đây bình thương — Nhưng ta nghĩ cũng không cần bận tâm đến lý do này, Nina hẳn sẽ rất vui khi thấy cô ở lại.”

Shirley ngơ ngác nhìn phía sau, chợt phản ứng lại, vội vàng đi theo Duncan, vừa đưa tay xách lấy chiếc rương của mình vừa nhanh chóng nói: "Tôi tự xách được rồi! Tôi tự..."

Duncan mỉm cười lắc đầu và ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ánh sáng nhợt nhạt và lạnh lẽo từ vết thương của thế giới chiếu sáng trên mặt biển vô biên vô tận, những con sóng nhấp nhô mềm mại phản chiếu ánh sáng hình vảy mịn, làn gió biển hơi lạnh vào ban đêm thổi qua boong tàu, thổi bay vạt áo của bộ đồng phục thuyền trưởng.

Duncan đứng trên boong tàu Thất Hương Hào, nhìn ba tên “Chung Yên truyền đạo sĩ” vẫn chưa hồi phục ý thức, nhưng cơ thể đã dần trở lại hình dạng con người.

Hóa ra những tên khốn này cũng có thể biến thành người bình thường?

Tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, Duncan quay đầu nhìn lại, thấy mái tóc dài màu trắng bạc của Alice tung bay trong gió đêm — con rối Gothic mặc một chiếc váy dài chạy tới dưới bóng đêm, vừa chạy vừa vui mừng kêu lên: "Thuyền trưởng Thuyền trưởng tôi vừa nghe Đầu Sơn Dương tiên sinh nói ngài lại gửi đồ đến boong tàu? Ngài lại mua từ thành bang nhân loại..."

Alice hét lên nửa chừng thì kinh ngạc dừng lại, con rối chạy ra xem náo nhiệt dừng lại bên cạnh thuyền trưởng, nhìn ba "sinh vật hình người" nằm trên boong tàu với vẻ mặt khó hiểu.

Sửng sốt hồi lâu, con rối mới quay đầu ngơ ngác nhìn Duncan: “Thuyền trưởng... đây cũng là sản vật địa phương của thành bang nhân loại sao?”

"... Coi là vậy đi," Duncan suy nghĩ một chút: "Dù sao đúng là không thấy ở bất kỳ nơi nào khác, chỉ xuất hiện ở thành bang."

Alice mù mịt ò một tiếng, lại đưa tay lên vò tóc, cảm thấy đầu ngứa ngáy — như thể sắp mọc não, nhưng lại không mọc ra.

"Nhìn thế này... chắc là người?" Con rối lẩm bẩm nói: "Thuyền trưởng, ngài mang ba thứ này lên tàu làm gì? Chắc không phải mua đấy chứ?"

"Không phải mua, nhặt được ở trên đường." Duncan thuận miệng ứng đối với con rối có tư duy rời rạc này, đồng thời chú ý tới ba "tín đồ không gian thứ" gần như đã hoàn toàn khôi phục hình dạng con người, anh nhận thấy một trong số đó đã có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Xem ra quá trình truyền tống của Aye vẫn đáng tin như mọi khi, những tín đồ tà giáo này vẫn sống khỏe mạnh, thậm chí còn có thể tỉnh lại.

Vậy là... sau này để Aye vận chuyển người bình thường lên tàu cũng được?

Duncan tính toán trong lòng, tâm trạng dần trở nên tốt hơn.

Anh luôn muốn tìm một số tín đồ tà giáo làm "đối tượng thí nghiệm" để kiểm tra khả năng truyền tống ở khoảng cách cực xa của Aye, môi trường đặc biệt trên Thất Hương Hào và lực lượng máy chém của Alice, nhưng trước sau chưa bao giờ tìm thấy cơ hội.

Giáo đồ mặt trời trong thành bang đã bị Giáo hội Biển Sâu tấn công bắt giữ gần như sạch sẽ, bây giờ tất cả đều bị nhồi nhét khắp trong các giáo đường, trong khi những tín đồ tà giáo nhàn hạ thì đã chạy trốn và ẩn náu, tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được – vốn dĩ anh đã tạm thời buông bỏ ý nghĩ này, nhưng không ngờ rằng tối nay lại gặp phải tình huống này.

Mấy tên Chung Yên truyền đạo sĩ tôn thờ không gian thứ nhô ra một cách khó hiểu.

Duncan còn có thể nói gì nữa đây? Anh chỉ có thể cảm ơn món quà từ thiên nhiên...

Mà trong khi anh đang suy nghĩ như vậy, "món quà từ thiên nhiên" trên boong tàu cuối cùng cũng dần tỉnh dậy.

Một trong những Chung Yên truyền đạo sĩ đột nhiên giật nảy mình, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn trầm thấp, ngay sau đó, cánh tay gầy guộc như khúc củi của hắn chợt đỡ lấy thân thể mình, kẻ tôn thờ không gian thứ này ngồi dậy, sững sờ nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.

Sóng biển dịu êm cùng gió biển lành lạnh kích thích thần kinh vì không gian thứ ảnh hưởng mà dị hóa của hắn, một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền đến: “Ngươi tỉnh rồi.”

"Nơi này..." Tín đồ tà giáo chậm rãi quay đầu lại, bóng dáng của Duncan và Alice phản chiếu trong con ngươi vẩn đục, đại não của hắn chậm rãi vận hành, qua mấy giây sau mới khôi phục năng lực suy nghĩ, giây tiếp theo, cuối cùng hắn bỗng nhiên đứng dậy, đối mặt với Duncan với vẻ tràn đầy thù địch, rồi lại hơi lùi về sau nửa bước: "Ngươi là ai?!"

"Ồ, cũng phải, ngươi chưa từng gặp ta," Duncan cười lên, vừa nhìn hai tên Chung Yên truyền đạo sĩ đang thong thả tỉnh dậy, vừa trầm giọng nói: "Chào mừng đến với Thất Hương Hào — các ngươi có thể gọi ta là Thuyền trưởng Duncan."

"... Thất Hương Hào?!" Tín đồ tà giáo tỉnh lại đầu tiên sửng sốt một chút, hắn hiển nhiên biết cái tên này, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi thì trợn to hai mắt: “Nơi này là… nơi này là trên con tàu ma trở về từ không gian thứ đó?!”

“Không sai, xem ra ngươi hiểu rõ tình huống, vậy quá trình trao đổi của chúng ta đơn giản rồi,” Duncan gật đầu: “Trước tiên, ta có một số vấn đề…”

Anh bên này còn chưa nói xong đã thấy tín đồ tà giáo phía đối diện đột nhiên giơ cao hai tay, một loại vui mừng như điên phảng phất ngập tràn tâm trí tên tín đồ điên cuồng này, khiến hắn cao giọng hét lên: "Không gian thứ à! Cuối cùng ngươi cũng mở rộng cánh cửa lớn cho bọn ta! Vĩnh sinh của ngày diệt vong! Sự cứu chuộc trong thảm họa! Tất thảy hủy diệt, tất thảy phục sinh! Con tàu hứa hẹn đã đến... Con tàu hứa hẹn đã đến!"

Duncan nhất thời không thể tiếp tục những lời phía sau —

Đầu óc của tên tín đồ tà giáo này có vấn đề gì vậy?!

Bình Luận (0)
Comment