“Leng keng” một tiếng, chiếc nĩa bạc trong tay Dante Wayne rơi xuống mâm.
Tiếng nĩa rơi xuống trong nhà ăn hơi vắng vẻ có chút chói tai, người hầu gái đang chờ ở một bên giật mình, vội vàng tiến lên hỏi tình huống: “Ngài Dante?”
Dante không đáp lại lời hỏi thăm của người hầu gái, vị quan chấp chính thành bang vẫn ngồi đờ đẫn ở đó, như thể linh hồn đã tạm thời rời khỏi thể xác, lại trôi qua một lúc sau, ông ta mới đột nhiên chớp chớp mắt, ý thức dường như từ bờ vực sắp chết đuối chợt trở lại mặt nước, giọng nói đến từ thế giới hiện thực ầm ầm vang dội bên tai — ông ta chợt hít một hơi, nghe thấy giọng nói của người hầu gái truyền tới lần nữa: "Ngài Dante, ngài vẫn ổn chứ?"
Dante Wayne ngơ ngác nhìn chiếc nĩa rơi trên mâm, chậm rãi vươn tay nhặt lên, phát hiện tay mình run rẩy cực kỳ kịch liệt, vô số ký ức hỗn loạn đan xen đang thay phiên qua lại trong đầu mình, ông ta cảm thấy vùng gần hốc mắt truyền tới cơn đau bỏng rát, con mắt giả hồng ngọc nóng bỏng tựa như sắp bốc cháy.
Ông ta đột ngột quay đầu lại, phá vỡ sự im lặng trước khi người hầu gái lên tiếng lần thứ ba: “Fanna có cho người gửi tới tin tức gì không?”
Người hầu gái sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn về phía ngài chấp chính quan người người tôn kính trước mặt: "... Fanna là ai?"
Giây tiếp theo, người hầu gái sửng sốt trước sắc mặt bỗng nhiên xanh mét và khí chất u ám của ngài chấp chính quan.
Sắc mặt Dante Wayne đột nhiên thay đổi, phảng phất áp suất không khí xung quanh đều giảm xuống, ông ta trầm lặng vài giây với vẻ mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh phẩy tay với người hầu gái, nói với giọng bình tĩnh nhất có thể: "Cô đi ra ngoài trước, tạm thời không được vào."
Người hầu gái rời đi trong bối rối và có chút lo lắng, trong phòng ăn trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Dante Wayne lặng lẽ ngồi ở cuối bàn ăn, ngồi bên chiếc bàn lớn như vậy chỉ có mình ông ta.
Dường như trong mười một năm qua ông ta đều như vậy, ngồi cô độc một mình bên bàn ăn, sống cô độc một mình trong căn biệt thự trống trải này.
Từng lớp ký ức hỗn loạn đan xen chồng chất trong tâm trí, “hiện thực” từ các chiều không gian khác nhau dường như muốn ghi đè lên ký ức của ông ta, nhưng Dante chỉ lặng lẽ ngồi đó, để mặc cho ký ức không ngừng bị ghi đè, miệng lặp đi lặp lại như nói mớ: “Fana vẫn còn còn sống… Fanna vẫn còn sống…”
Ông ta chợt ngẩng đầu lên.
Ở đầu kia bàn ăn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người.
Đó là chính ông ta — ít nhất trông giống như một bản thân khác.
Đó là một thực thể màu trắng xám, mặc quần áo giống Dante Wayne, có ngoại hình và kiểu tóc giống hệt, thậm chí đến từng nếp nhăn trên mu bàn tay cũng chẳng chút khác biệt, nhưng đường nét trên khuôn mặt của bóng dáng đó lại hơi mơ hồ, đôi mắt của y chỉ là hai hố hõm trống rỗng, bên trong rỗng tuếch và quỷ dị vô tận.
Dante lẳng lặng nhìn chằm chằm "bản thân" màu xám ở phía đối diện bàn ăn, đối phương cũng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ông ta chằm chằm, thật lâu sau, bóng dáng màu xám đó mới đột nhiên nhếch miệng, lộ ra nụ cười không tiếng động, trong hai hốc mắt lõm xuống và trống rỗng kia phản chiếu dòng chảy của quang ảnh hỗn loạn.
Thứ đó mở miệng nói, làn da trên mặt lành lại theo môi ngọ nguậy và không ngừng nứt ra: "A, trong lòng ngươi rốt cuộc đã xuất hiện lỗ thủng, tiên sinh của 'chính ta'."
Dante Wayne không ngừng tự lẩm bẩm lặp đi lặp lại, ông ta nhìn chằm chằm bóng người ngồi đối diện, thuộc về "ảnh ngược" của ông ta: "Các ngươi đã làm gì?"
"Thẳng thắn mà nói, ta cũng không biết, chuyện chỉ mới xảy ra, bất ngờ tới quá nhanh, một chỗ sơ hở chủ động tiêu trừ," Thứ bên kia bàn lắc đầu: "Nhưng ngươi không muốn nhìn thấy tất thảy những điều này sao? Ngươi không cần phải gánh thêm gánh nặng áp lực do sự thật mang lại, cũng không cần băn khoăn thêm về trách nhiệm và tương lai gì nữa... Mọi thứ đều đang trở lại đúng quỹ đạo, mà sự giải thoát và an yên vĩnh hằng đang chờ đợi tất cả mọi người, giống như lời hứa ngươi từng nhận được rất nhiều năm về trước – nguyện vọng của tất cả mọi người đều sẽ được thỏa mãn..."
Thứ đó nói xong, chậm rãi từ bên kia bàn đứng lên, trên mặt mang theo một nụ cười méo mó mà đứt đoạn: “Ta hiểu rất rõ nội tâm ngươi, giống như hiểu rõ chính mình…”
Dante Wayne cũng chậm rãi đứng dậy, trong phòng ăn không có vũ khí, nhưng ông ta luôn mang theo bên người một con dao găm ngắn, lúc này ông ta đang nắm chặt vũ khí duy nhất này và nhìn chằm chằm bóng người màu xám kia: “Chẳng qua cũng chỉ là một một bóng đen trống rỗng của hư vô... ngươi cũng xứng hiểu rõ lòng người sao?"
"Ta là linh hồn của ngươi phản chiếu tại không gian thứ..." Bóng người màu xám giang hai tay ra, dường như không thèm để ý địch ý cùng khiêu khích của Dante: "Không gian thứ hiểu rõ hết thảy, bao gồm cả lòng người nông cạn đáng buồn cười... Đến đi, giết chết ta, sau đó lại gặp ta lần nữa, chúng ta dường như đã lâu không chơi trò chơi này..."
Lời nói của bóng người trắng xám đó đột ngột dừng lại.
Dante Wayne hơi kinh ngạc nhìn qua bàn ăn, ông ta thấy một cụm ngọn lửa xanh lá không biết từ đâu lan tới đây, lao về phía ảo ảnh đó như một kẻ săn mồi ngửi thấy con mồi, ảo ảnh toan tính né tránh, tuy nhiên ngọn lửa lại thiêu đốt trực tiếp vào người hắn tựa như bỏ qua quy luật không gian.
Tiếng gào thê lương và tiếng thét quái dị đồng thời truyền đến, sóng âm sắc bén trong nháy mắt làm vỡ nát toàn bộ thủy tinh trong phòng ăn, nhưng âm thanh này lại bị hạn chế trong không gian này, không thể truyền ra bên ngoài — thế là tầng tầng lớp lớp sóng âm tiếp tục vang vọng trong phòng ăn, ngày càng quái dị và khiếp người.
Dante Wayne ngây người nhìn hình chiếu không gian thứ của mình dần dần bị bóp méo thành một vũng "dầu mỡ" kỳ dị và vặn vẹo trong ngọn lửa, mà trong dầu mỡ vẫn đang không ngừng truyền ra những âm thanh gầm rú và gào thét, ông ta chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được một số từ ngữ, ngoại trừ lời nguyền độc ác, chỉ có một từ có chút ý nghĩa: "Thất Hương Hào!"
Từ này gần như được hét ra đến đứt hơi khản tiếng từ “dầu mỡ” đó.
Sau đó, dầu mỡ cũng bị đốt sạch, trong ngọn lửa chỉ còn lại tro tàn xám xịt, Dante Wayne ngây người nhìn tất cả những thứ này, giây tiếp theo, toàn thân ông ta đột nhiên truyền đến một trận đau rát nóng như lửa đốt.
Thiêu hủy hình chiếu của không gian thứ hiện đang phản tác dụng lên bản thể.
Con dao găm rơi xuống đất, thân thể quan chấp chính còn tương đối tráng kiện ngã xuống đất, Dante đau đớn cuộn mình, cảm giác như thể mình cũng đang bị ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa muộn màng này đang xé nát và phá hủy linh hồn và tâm trí của ông ta, mà trong ảo giác ngọn lửa bốc lên trời, ông ta lại nhìn thấy những ngọn lửa xanh lá đang lan rộng kia chỉ chậm rãi tuần tra xung quanh mình, không thực sự có ý “săn mồi”.
Sau cùng, ngọn lửa linh thể quẩn một vòng, lắc lư hai lần trước mặt quan chấp chính, rồi nhanh chóng lan sang những nơi khác.
Dant thậm chí còn cảm thấy ngọn lửa đó “xì” một tiếng, giống như biểu thị khinh thường đồ ăn không hợp khẩu vị.
Ông ta nghĩ mình có thể đã bị mê sảng vì cơn đau của ngọn lửa cháy mạnh đốt người.
Giây tiếp theo, tất cả nỗi đau biến mất đột ngột hệt như lúc tới, Dante cảm thấy thần trí của bản thân bỗng chốc chấn động như một chiếc lò xo bị kéo căng đến cực hạn đột nhiên thả lỏng, mà sự thả lỏng bất chợt này ngược lại trở thành đòn đả kích cuối cùng phá hủy ý thức, một cảm giác chóng mặt dữ dội ập đến, trong tầm mắt ông ta tối sầm lại, nhận thức về toàn thế giới bắt đầu biến mất nhanh chóng.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, ông ta nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng kêu của người hầu gái và tiếng bước chân hỗn loạn của những người khác sau khi bị kinh động đến.
...
Fanna bình tĩnh nhìn quanh kho lưu trữ hồ sơ trống trải, cố gắng tìm kiếm dấu vết của linh mục trung niên kia.
Trong hai phút đầu, nàng ta không di chuyển, không tùy tiện thử rời khỏi đây, không chạm vào bất cứ thứ gì trong tầm nhìn.
Điều này ngăn không vô tình chạm vào nguồn ô nhiễm sau khi bị mắc kẹt trong một ảo cảnh nào đó, khiến lý trí của bản thân bị xâm chiếm.
Mãi cho đến khi xác nhận đồ vật trong tầm mắt đều là thực thể bình thường, bảo vệ tâm trí xong xuôi, nàng ta mới đi tới phía sau chiếc bàn cong của nhân viên quản lý, dứt khoát vươn tay nhấn một cái nút dưới gầm bàn.
Đó là tiếng chuông điện báo động.
Tiếng chuông reo lên, vang vọng trong kho lưu trữ hồ sơ trống rỗng.
Fanna lại cúi đầu, nhìn chiếc đèn xách trong tay.
Linh mục trung niên đã biến mất, nhưng chiếc đèn xách mà y đưa cho mình mượn vẫn còn ở trong tay, chiếc đèn xách đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp, mặc dù trong kho lưu trữ hồ sơ không hề tối tăm, nhưng ngọn lửa mang Thánh tính lúc dầu mỡ bốc cháy dường như vẫn xua tan thứ gì đó, tạo thành một quầng sáng mơ hồ trong phạm vi vài mét xung quanh.
Fanna lại đảo qua một vòng trong khu vực nghỉ ngơi của nhân viên quản lý, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của linh mục đó.
Tiếng chuông báo động vẫn đang kéo dài, sắc bén, chói tai và hồi hộp.
Fanna quay trở lại chiếc bàn cong, ánh mắt rơi vào đống linh kiện nằm rải rác và ấn ký được viết bằng máu tươi.
Tiếng chuông vang vọng trống rỗng, không ai vào đây.
Thẩm phán quan trẻ chợt hiểu ra —
Đó không phải là linh mục trung niên đã biến mất.
Là chính nàng ta.
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất phát từ đáy lòng, Fanna liền cảm thấy "bầu không khí" xung quanh đã xảy ra biến đổi, như thể một bức màn che đột nhiên được vén lên, một chiều không gian khác chồng lên hiện thực lộ rõ diện mạo thật với mình, nàng ta đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn thấy những ngọn lửa vô biên vô tận kia đang bùng cháy khắp nơi trong kho lưu trữ hồ sơ!
Mà trong biển lửa rực cháy đó, một bóng người cầm chiếc ô màu đen không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình cách đó không xa.
Thân hình cao gầy, tản ra một luồng khí tức quỷ dị, hắn ở trong ngọn lửa giơ một cánh tay về phía Fanna, từ trong cơ thể phát ra một thanh âm trầm khàn: "Ngươi..."
Fanna chỉ nghe thấy một âm tiết, trong giây tiếp theo, nàng ta đã rút thanh kiếm lớn mà người bình thường phải dùng hai tay mới miễn cưỡng nhấc nổi ở sau lưng ra, sau đó một tay xách đèn xách một tay giơ thanh kiếm lớn lên, nhảy bổ ra xa ba mét.
"Dị đoan!"