Fanna trở lại kho lưu trữ hồ sơ một lần nữa.
Mặc dù cả bản thân nàng ta cũng không biết tại sao mình muốn quay lại đây, nhưng một cảm giác khác biệt và nguy cơ khó hiểu dường như đang truy đuổi phía sau giống như chiếc bóng vô hình, khiến nàng ta vô thức nhớ lại chi tiết tài liệu tìm kiếm trong kho lưu trữ hồ sơ, đồng thời từ đầu đến cuối luôn cảm thấy rằng mình dường như đã quên lãng một thứ gì đó.
Tất nhiên, một lý do khác khiến nàng ta quay lại kho lưu trữ hồ sơ là dù sao thì hiện tại cũng không có nơi nào khác để đi.
Do mối liên hệ với Thất Hương Hào không ngừng được củng cố, hiện tại nàng ta thực sự đang ở trong tình trạng bị theo dõi mọi thời điểm - nàng ta vẫn là thẩm phán quan của thành bang Phổ Lan Đức, nhưng điều này chỉ là do không ai có thể thay thế chức trách trọng yếu của nàng ta vào thời điểm này, do đó trừ những lúc cần thiết, nàng ta buộc phải ở lại trong đại giáo đường mọi lúc.
Cuộc gặp gỡ với "Thuyền trưởng Duncan" trong giấc mơ khiến người ta lo lắng, manh mối tìm thấy trong tiểu giáo đường ở Khu phố 6 cũng khiến người ta không thể yên lòng, trong kho lưu trữ hồ sơ vừa yên tĩnh lại thần thánh, nàng ta ít nhiều có thể ngăn che ánh mắt và can nhiễu của xung quanh, để bản thân thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng bước chân vang vọng trong kho lưu trữ hồ sơ trống trải, giá sách cao lớn đến chạm trần hàng nối tiếp hàng đứng lặng lẽ trong tầm mắt như những người khổng lồ, những hồ sơ cổ xưa nằm ngủ yên trên giá sách, ghé mắt quan sát thẩm phán quan trẻ tuổi đi ngang qua lối đi.
Fanna ngẩng đầu lên, nhìn vào giá sách không ngừng kéo dài trong tầm mắt, một lần nữa nhớ lại những gì trải qua trong lúc tìm kiếm tài liệu ở đây vào lần trước, còn linh mục trung niên phụ trách quản lý hồ sơ thì lặng lẽ đi theo phía sau cách nàng ta không xa, đèn xách trong tay linh mục tỏa ra sự ấm áp và dịu nhẹ của ánh sáng rực rỡ.
Tiến vào kho lưu trữ hồ sơ, tìm kiếm tài liệu vào năm 1889, phát hiện thấy dấu vết đáng ngờ của các vụ hiến tế dị đoan, sử dụng điều này làm manh mối để mở rộng tìm kiếm, phát hiện hồ sơ ghi chép về các vụ hiến tế dị đoan giữa năm 1889, cuối cùng nhận thấy tình huống bất thường trong hồ sơ ghi chép tương ứng biến mất vào năm 1885...
Những ký ức này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Fanna không còn nhớ rõ mình đã nhớ lại những thứ này bao nhiêu lần, giờ phút này chúng hiện ra rõ ràng như vậy trong đầu bản thân, từ đầu đến cuối hoàn mỹ không tỳ vết, không tìm thấy chút dấu vết thiếu sót hay bóp méo.
Nhưng chân mày Fanna lại nhíu lại từng chút một.
Thẩm phán quan trẻ đột ngột dừng lại, linh mục trung niên đi theo phía sau nàng ta cũng dừng lại theo.
“Thẩm phán quan các hạ?” Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên từ phía sau.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng... mình khi đó chắc chắn không đến tra tìm tài liệu một mình, nhất định phải có người nào đó đi cùng... nhưng rốt cuộc là ai?
Fanna dường như không nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng, chỉ cau mày cố gắng suy nghĩ, nàng ta lại nghĩ đến tiểu giáo đường ở Khu phố 6, cùng với nữ tu đã chết trận vào năm 1885 trong tiểu giáo đường — Tòa giáo đường đó biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, thậm chí cả giáo chủ Valentine đều quên mất sự tồn tại của nó trong nhiều năm, tình huống này sao mà tương tự...
Bản thân cũng đâm ra “quên mất” tương tự, ai cũng quên thứ như nhau nên mình mới không thể phát hiện được khoảng trống trong ký ức, cũng không người nào ở bên nhắc cho mình… nhưng rốt cuộc thì mình đã quên điều gì, rồi bắt đầu từ khi nào quên mất?
“Thẩm phán quan các hạ?” Giọng nói của linh mục trung niên lại vang lên từ phía sau.
Fanna cảm giác được sức mạnh của bão tố đang tập trung lại, bàn tay của linh mục trung niên tiến đến bên hông một cách im hơi lặng tiếng.
“Ông đã làm nhân viên quản lý ở đây được bao lâu rồi?” Fanna đột nhiên nói.
Sức mạnh của bão tố tản đi, linh mục trung niên đặt tay trở về và hơi cúi đầu: "Bảy năm rồi — từ sau khi giải ngũ đã luôn ở đây."
“Hẳn không chỉ mình ông là nhân viên quản lý duy nhất ở đây đúng không?” Fanna lại hỏi.
"Có hai người, còn một nữ sĩ lớn tuổi hơn tôi, bà ấy phụ trách trực đêm, cũng giải ngũ từ trong bộ đội thủ vệ."
Fanna dường như đang tán gẫu, vừa tiếp tục chậm rãi đi giữa các giá sách vừa thuận miệng nói: “Hai người... có thể quản lý hết không?”
"Quả thật vẫn quản lý nổi, chuyện nhân viên quản lý kho lưu trữ hồ sơ phải làm thực ra cũng không nhiều, công việc canh phòng khắp nơi đều có thủ vệ, công việc chuyên chở và thu xếp các loại có người hầu và các tu sĩ tập sự, chỉ có lúc tạo ngăn hồ sơ và xét duyệt cần chúng tôi tự mình xử lý – mà phần lớn tài liệu ở đây đều không 'động' nữa sau khi cất vào, bởi vậy khối lượng công việc rất ít," Linh mục trung niên nghiêm túc giải thích: "Chỉ có điều bởi vì chức vị nhân viên quản lý cần ở lại trong kho thời gian lâu dài, mà còn bị sách bủa vây, cho nên nhất thiết phải có thần quan có ý chí kiên định và có kinh nghiệm phong phú phụ trách, dù khối lượng công việc ít đến đâu vẫn rất quan trọng.”
Nói tới đây, linh mục trung niên dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Tất nhiên, dù sao cũng chỉ có hai người, một khi gặp phải tình huống đặc biệt vẫn sẽ khá phiền phức, tôi luôn cảm thấy tốt nhất nên thêm một người nữa, ba người luân phiên sẽ tương đối hợp lý hơn."
“Ba người thay phiên …” Fanna nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó lại hỏi: “Hồ sơ ghi chép năm 1885 vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Đúng vậy, vẫn chưa tìm được,” Linh mục trung niên lắc đầu: “Sau khi ngài nhắc tới tình huống dị thường ở đây trước đó, chúng tôi liền tổ chức nhân viên kiểm tra một lượt toàn bộ kho lưu trữ hồ sơ, huy động hơn trăm người hầu và tu sĩ tập sự, nhưng không thu hoạch được gì.”
Fanna ừ một tiếng, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng trước một trong những giá sách, chìm đắm trong suy nghĩ, mà sự im lặng của nàng ta lại khiến linh mục phía sau lo lắng.
Fanna cảm giác được sự căng thẳng của đối phương, cười lắc đầu: “Không cần lo lắng như vậy, tôi chỉ là gặp qua thuyền trưởng u linh kia một lần, còn chưa đến mức thần trí không rõ, hơn nữa bây giờ còn có vô số cặp mắt cùng trang bị thám thính trong và ngoài kho lưu trữ hồ sơ đang theo dõi, một khi phát hiện ra điều gì bất thường bản thân tôi cũng sẽ nhanh chóng báo hiệu cảnh giới — tôi vẫn có tính chuyên nghiệp này."
“Xin thứ lỗi,” Linh mục trung niên thở dài: “Tôi đã chứng kiến quá nhiều chiến hữu biến mất vĩnh viễn trên thế giới này chỉ vì một lần bất cẩn.”
Fanna không lên tiếng, ánh mắt nàng ta nhìn vào cuối giá sách, đó là nơi mà nhân viên quả lý kho lưu trữ hồ sơ thường ở - tự mình đi vòng qua các giá sách lớn, rồi quay trở lại nơi gần lối vào.
Trong thoáng chốc, nàng ta hình như nhìn thấy một bóng người hơi khom lưng đang ngồi ở đó.
Thẩm phán quan trẻ tuổi đột nhiên trợn to hai mắt.
Hình bóng đó đã biến mất.
Linh mục trung niên chú ý tới: "Thẩm phán quan các hạ, ngài phát hiện gì rồi?"
"Có thể là đã nhìn lầm... không, chúng ta qua đó xem xem."
Fanna vội vàng buông ra một câu, không đợi đối phương đáp ứng đã cất bước đi về phía trước, nàng ta càng đi càng nhanh, đến mấy bước sau cùng gần như chạy tới bên cạnh chiếc bàn hình cong cực lớn, sau đó cẩn thận quan sát chiếc bàn mà bên trong ẩn chứa một lượng lớn cơ quan phức tạp.
Bên cạnh bàn không có ai, trên bàn chỉ có thể nhìn thoáng qua vài thứ.
Fanna đi vòng ra sau bàn và quan sát từ trên xuống dưới một lượt.
Dư quang nơi khóe mắt nàng ta đột nhiên nhìn thấy một số thứ — một vài linh kiện nhỏ nằm rải rác, bị vứt tùy tiện phía sau một ngăn tủ cạnh bàn, linh kiện đã hoen gỉ, nhìn như bị vứt bỏ không biết bao nhiêu năm tháng, mà phán đoán từ đường nét của chúng… đó hình như là một phần của khối rubik cơ học.
Không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy những linh kiện này, Fanna dường như ngửi thấy một mùi quái lạ... giống như hương trầm trộn lẫn với dầu mỡ máy móc, còn có mùi hăng của một số thứ bị đốt cháy.
Linh mục trung niên cầm đèn xách cũng đi theo, tò mò nhìn theo hướng nhìn của Fanna, khó hiểu thốt lên: “Những thứ này… là ai vứt ở đây vậy?”
"Trên bàn có dấu vết." Fanna thì đã tìm thấy một số manh mối khác bên cạnh những linh kiện đó, đó trông giống như một chút dầu nhớt, nhưng cẩn thận phân biệt lại giống như một bức tranh có ý thức.
Nàng ta cảm thấy tim mình đập thình thịch, trong đầu dường như có tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên, thậm chí tầm nhìn cũng bắt đầu run rẩy bất an, giống như có ngọn lửa đang cháy nhảy nhót giữa những quang ảnh lay động kia, nhưng những cảm giác cực kỳ khó chịu này không những không mang đến hỗn loạn, ngược lại khiến lòng nàng ta có chút hưng phấn — linh tính đang rộn ràng, nàng ta đang quan sát và tiếp xúc những dấu vết siêu phàm, manh mối nàng ta muốn tìm kiếm... quả nhiên ở trong kho lưu trữ hồ sơ này!
Khẽ niệm tên của Nữ thần Bão tố Gormona trong lòng, Fanna đưa tay ra một bên: "Dùng đèn xách."
Linh mục trung niên lập tức đưa "đèn xách của nhân viên quản lý" có phù văn che chở và sử dụng dầu thánh làm nhiên liệu tới: "Này thẩm phán quan."
Fanna đón lấy đèn xách, cẩn thận đưa ánh sáng đến gần mặt bàn loang lổ vết dầu, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, dường như có một số khói mù hoặc sương mù mỏng manh hiện ra rồi nhanh chóng tan biến một cách vô căn cứ, mà giữa ánh sáng và bóng tối do ngọn lửa mang lại, cuối cùng nàng ta cũng nhìn thấy rõ "vết nhòe" đó.
Đó là vết máu đỏ sẫm, tựa như một người sắp chết dùng ngón tay run rẩy thấm máu của mình vẽ lên mặt bàn, nó nhìn giống như một đống lửa, giữa đống lửa là một thứ đứng lặng im như hình trụ.
Đó không phải là bất kỳ loại ký hiệu thần thánh nào được Giáo hội Biển Sâu sử dụng, cũng không phải là bất kỳ loại phước lành nào từ Nữ thần Bão tố Gormona.
Tuy nhiên, Fanna vẫn nhận ra ký hiệu này — nó thực sự là ấn ký của Người truyền lửa.
Người truyền lửa? Tại sao ấn ký của Người truyền lửa lại xuất hiện trong giáo đường của Giáo hội Biển Sâu?
Fanna đột nhiên khó hiểu, mặc dù tứ đại Chính thần thực sự ở cùng một phe, giữa giáo hội Tứ thần cũng có nhiều mối quan hệ hợp tác, nhưng dù sao mọi người đều có hệ thống tín ngưỡng khác nhau, thứ mang tính tượng trưng cực mạnh như ký hiệu thần thánh của các giáo phái riêng rẽ trong trường hợp thông thường sẽ không xuất hiện trong Thánh sở của những giáo hội khác, nhưng tại sao... ấn ký của Người truyền lửa sẽ xuất hiện ở đây?
Người truyền lửa... tiểu giáo đường ở Khu phố 6... những người bị lãng quên, những chuyện bị lãng quên, một Phổ Lan Đức khác ẩn mình trong thế giới hiện thực...
Hô hấp của Fanna đột nhiên trở nên hơi dồn dập, ngay khoảnh khắc này, nàng ta cuối cùng đã hiểu.
Ký hiệu này là một lời cảnh báo, thông điệp duy nhất được để lại cho hiện thực bởi một người thủ vệ đã bị tất cả mọi người lãng quên trên chiến trường cô đơn của y.
"Có người làm ô nhiễm lịch sử!"
Thẩm phán quan trẻ tuổi đột nhiên lớn tiếng kêu lên, đồng thời chợt quay đầu nhìn về phía linh mục trung niên đang đi theo sau mình.
Trong kho lưu trữ hồ sơ không một bóng người.
Dường như ngay từ đầu, nơi đây chỉ có một mình nàng ta.