Không gian thứ có thể làm ô nhiễm mọi thứ trừ không gian thứ, thậm chí bao gồm hiện thực và năm tháng, tuy nhiên điều này đối với Thất Hương Hào mà nói dường như không phải là vấn đề gì.
Bởi vì theo một nghĩa nào đó, con tàu này đã là một phần của không gian thứ - trên thực tế, đáy của nó hiện giờ thậm chí còn đang di chuyển trong không gian thứ.
Bạn không thể khiến một người có giá trị San bằng 0 phát điên, cũng không thể khiến Thất Hương Hào đã bị không gian thứ sửa đổi hoàn toàn lại bị ô nhiễm.
Nghe được lời nói Đầu Sơn Dương, Duncan lộ ra vẻ trầm ngâm, nhưng anh cũng không trầm ngâm quá lâu, bởi vì giọng của Đầu Sơn Dương lại từ trên bàn hàng hải truyền đến: “Thuyền trưởng, ngài đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với chuyện trong cương vực văn minh rồi — trước đây ngài vẫn luôn chuyên chú vận hành con tàu bên ngoài biên giới. Có thứ gì đó ở thành bang có ý nghĩa to lớn đối với ngài sao?"
Vận hành con tàu bên ngoài biên giới?
Trong lòng Duncan khẽ động, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi gì, chỉ thuận miệng đáp lại: "Chỉ là sự chú ý đơn thuần thôi, không cần lý do."
"À, được thôi, ngài là Thuyền trưởng, ngài nói sao là vậy," Đầu Sơn Dương lập tức đáp, sau đó nó trầm lặng hai giây, dường như đang do dự hoặc suy nghĩ điều gì đó, sau đó mới thấp giọng nói: "Vậy thì, để phòng lỡ như, tôi muốn hỏi ngài một câu."
Duncan nhướng mày.
Anh nghe thấy một giọng nói khàn khàn trầm trầm từ bên trong tượng gỗ truyền tới: “Tên họ?”
"Duncan Abnomar," Duncan nói với vẻ mặt dửng dưng, hai tay nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau, nhưng lần này, sau khi nói ra cái tên này anh đột nhiên cười lên, sau đó hỏi ngược lại: "Kỳ thực ta cũng rất tò mò, nếu như ta nói ra cái tên khác thì sẽ như thế nào?"
Đây là lần đầu tiên anh đặt ra câu hỏi này, cũng là lần "vượt ranh giới" táo bạo nhất của anh từ trước đến nay - sống trên con tàu này cho tới nay, nhiều lần tiếp xúc với Đầu Sơn Dương, càng thêm hiểu về lực lượng và đặc tính của bản thân, khiến anh cuối cùng thực hiện bước này một cách ngập ngừng.
Thăm dò và quan sát lẫn nhau đã thiết lập sự hiểu biết ngầm cơ bản nhất, câu hỏi ngược lại của Duncan tiết lộ một sự thật mà cả hai bên đều ngầm hiểu, mà Đầu Sơn Dương, sau câu hỏi này chìm vào im lặng kéo dài, chừng một phút sau, trong phòng thuyền trưởng mới lần nữa vang lên giọng trầm và khàn của nó: "Vậy ngài cố gắng đừng trêu chọc tôi như vậy, Thuyền trưởng, Thất Hương Hào còn cần ngài cầm lái nữa."
Duncan cười lên.
Như anh nghĩ, nếu Đầu Sơn Dương luôn là phụ tá của "Thuyền trưởng Duncan" trong thế kỷ trước ở quá khứ, thì nó có thể còn biết về thuyền trưởng u linh hơn cả thuyền trưởng biết về mình, mà lại cân nhắc đến trên thế giới này tồn tại nhiều vật quỷ dị và siêu phàm như vậy, một “đại phó” vô cùng hiểu rõ thuyền trưởng lại không nhận ra sự thay đổi của thuyền trưởng, lẽ nào không nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra sao?
Ngụy trang cẩn thận đến đâu cũng sẽ có sơ hở, sơ hở này theo thời gian sẽ càng lộ rõ, nhưng sơ hở này vẫn chưa có ai đề cập đến, có nghĩa là mức độ ngụy trang này là vừa phải và cần thiết.
Thất Hương Hào cần một thuyền trưởng, thuyền trưởng tên là "Duncan Abnomar", chuyện đằng sau cái tên không quan trọng, bản thân thuyền trưởng có phải thật hay không cũng không quan trọng, miễn là có một người có tư cách cầm lái là được.
Duncan chỉ là có chút hiếu kỳ, tại sao lại là mình, hơn nữa... chuyện mình hiện tại có "ý chí riêng mình" rốt cuộc có phải là tình huống ngoài kế hoạch hay không, bởi vì căn cứ theo sự hiểu biết thông thường của anh đối với con tàu ma, nếu như một con tàu bị nguyền rủa muốn không ngừng "bắt" người làm thuyền trưởng, vậy thì người bị chọn trúng thực ra hẳn phải bị lời nguyền khống chế mới đúng, mà anh rõ ràng chưa từng bị ràng buộc bởi bất kỳ hạn chế nào.
Nhưng anh cũng không hỏi ra những vấn đề này, bởi vì thái độ của Đầu Sơn Dương đang mơ hồ nhắc nhở anh:
Có một số chuyện mọi người đều biết là được rồi, đừng đề cập quá lộ liễu.
Trước khi làm rõ tất cả những bí mật đằng sau Thất Hương Hào, chủ đề này có thể dừng lại ở đây.
“Ngài vẫn cần đại phó trung thành của ngài ra sức vì ngài, Thất Hương Hào vẫn cần một thuyền trưởng vĩ đại đích thân cầm lái, ngài cảm thấy thế nào?” Giọng nói của Đầu Sơn Dương từ bên cạnh truyền đến, nghe có chút mong đợi thậm chí có chút sốt sắng.
Duncan quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào nhãn cầu được chạm khắc bằng đá hắc diện thạch của đối phương.
“Đương nhiên.” Anh mỉm cười nói.
Sau đó anh đứng dậy, đi đến cửa phòng thuyền trưởng: “Ta phải rời đi trước đây, ngươi chăm lo tốt cho con tàu này.”
Đầu Sơn Dương đã khôi phục lại thái độ tay sai như thường ngày, ngữ khí vui vẻ: “Tất nhiên, phần trước tỉnh lược trung thành của ngài sẽ ở đây đợi ngài trở về, chúc ngài thượng lộ…”
Duncan đã mở cửa và bước ra khỏi phòng, chặn đứng lời nói của Đầu Sơn Dương ở sau cánh cửa.
Đứng trên boong tàu, anh khẽ thở ra một hơi, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ, ánh nắng ban mai tràn ngập mặt biển khiến cả boong tàu như tràn ngập một bầu không khí ấm áp, còn cánh cửa dẫn đến phòng thuyền trưởng thì lặng lẽ đứng trước mặt Duncan, mấy chữ "Thất Hương Giả Chi Môn" trên khung cửa tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Anh ấn vào tay cầm và đẩy nhẹ về phía trước.
Trong phòng thuyền trưởng, Đầu Sơn Dương cảm nhận được thuyền trưởng đã tạm thời rời khỏi Thất Hương Hào.
Nó im lặng, mọi thứ trong cả phòng đều yên tĩnh, thậm chí toàn bộ con tàu đều trầm lặng, nhưng qua mấy phút đồng hồ, dưới sàn tàu đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kẽo kẹt trầm thấp, theo sau đó là một số đồ đạc trong phòng bắt đầu khẽ rung động, tạo ra nhiều âm thanh tinh tế khác nhau.
Giọng nói của Đầu Sơn Dương lập tức phá vỡ sự im lặng, lẩm bẩm một mình: “Mẹ kiếp… không tức giận chứ… hẳn là không tức giận đúng không… đệch, thật sự không tức giận chứ…”
Nhiều âm thanh tinh tế khác nhau trong phòng trở nên rõ ràng hơn.
"Ta biết ta biết... Không phải tại ta năm lần bảy lượt hỏi tên sao! Điều này không phải vì sự an toàn của chuyến đi sao! Chẳng may đột nhiên rơi trở lại không gian thứ ít nhất cũng có sự chuẩn bị không phải sao... Đừng ầm ĩ, đừng ồn ào, ta còn đang loạn đây này... Hay là lần sau các ngươi hỏi! Không được thì đừng ồn ào... Các ngươi cũng biết toàn tàu chỉ có mình ta là có miệng mà...
"Con rối đó? Các ngươi có bị bệnh gì không đấy? Cô ta đâu có biết sự tình... Mà khoan, từ khi nào các ngươi lại có quan hệ tốt với cô ta tốt như vậy? Không phải đánh nhau cả ngày sao... hay bị bắt nạt nhiều quá nên cảm thấy áy náy? Còn có thể như vậy?
"Được rồi được rồi giải tán cả đi giải tán cả đi, chuyên tâm lên đường, không chừng thuyền trưởng có thể quay lại bất cứ lúc nào, không chừng ngài ấy có thể hỏi thăm tiến trình của chuyến đi... Mỏ neo ngươi có thể học cách vẩy nước được không? Đu đưa để cung cấp một chút động lực, ta thấy chân vịt của con tàu hơi nước đó... Được rồi, coi như ta chưa nói... Hay là các ngươi nhảy xuống quăng quật như hai chiếc thuyền cứu hộ kia? Thôi được, cũng coi như ta chưa nói..."
Đủ loại tiếng ồn ào khác nhau trong phòng thuyền trưởng dần lắng xuống.
Trong khi Đầu Sơn Dương âm thầm thở dài một hơi, tiếp tục điều khiển con tàu ma khổng lồ đi về hướng thành bang Phổ Lan Đức.
Trên hải đồ bị bao phủ trong sương mù, đốm sáng nhấp nháy nơi thành bang tọa lạc lại gần hơn một chút.
...
Chu Minh đẩy cửa căn hộ đơn lập ra, đi về phía thế giới quen thuộc kia của mình.
Bên ngoài cửa sổ vẫn là sương mù dày đặc bao phủ, thế giới mà anh quen thuộc vẫn chỉ gần trong gang tấc như vậy.
Mà mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên như khi anh rời đi, chăn ga gối đệm trên giường có chút lộn xộn, sách trên tủ đầu giường vẫn đang lật mở, màn hình máy tính trong góc chập chờn, nhắc nhở "mạng không kết nối được" liên tục hiện lên ở góc dưới bên phải.
Chu Minh thở phào nhẹ nhõm, lững thững đi đến giá sách ở cuối phòng.
Mô hình thu nhỏ của Thất Hương Hào vẫn nằm lặng lẽ trong khung ô vuông, vị trí lần trước anh trưng bày.
Chu Minh cầm "mô hình" sống động như thật của con tàu ma lên, rồi lại mở cửa phòng thuyền trưởng và liếc nhìn vào bên trong.
Trên bàn hàng hải vẫn trống không, không thấy bóng dáng Đầu Sơn Dương đâu.
Chu Minh suy tư một lúc, đặt Thất Hương Hào thất về vị trí ban đầu, sau đó xoay người đi tới trước bàn làm việc, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhân tiện sắp xếp những thông tin đã biết và mạch suy nghĩ trong môi trường quen thuộc lại yên tĩnh này.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt anh bị thu hút bởi một thứ gì đó trên bàn.
Nghiêm chỉnh mà nói, không phải là một "thứ" gì đó, mà là một số... hiện tượng cổ quái.
Anh nhìn thấy trên bàn trống không có mấy ngọn lửa rất rất nhỏ đang không ngừng nhảy nhót, ngọn lửa nhỏ bé giống như tia lửa bắn lên liên tục, mà dưới đường viền của ngọn lửa xanh lá mờ nhạt này, có vài bóng dáng nhàn nhạt lơ lửng trong không trung.
Thật giống như có thứ gì đó đang ngưng tụ ra trên bàn, nhưng quá trình ngưng tụ quá chậm và bị kẹt ở trạng thái sắp thành hình.
Chu Minh ngồi xuống trước bàn làm việc, yên lặng nhìn chăm chăm ngọn lửa nhảy nhót, cùng quang cảnh đường nét mơ hồ hiện ra trong ngọn lửa, ngọn lửa u lục phản chiếu trên mặt anh, khuôn mặt hơi gầy dần dần trở nên nghiêm túc.
Anh nhận ra, trong số những đường viền của ngọn lửa đang nhảy nhót đó có một số nơi mà anh quen thuộc — một số khu phố nào đó của Phổ Lan Đức!
Anh thậm chí có thể nhìn ra một số chi tiết về bờ biển của thành bang.
Ngọn lửa đang bùng cháy, Chu Minh còn nhớ rằng, mệnh lệnh mà mình đưa ra cho ngọn lửa đó là tiếp tục truy đuổi và săn lùng "thứ" cầm chiếc ô màu đen.
Bây giờ nó dường như đã lan rộng đến mọi ngóc ngách của thành bang.
Con mồi... ở khắp mọi nơi!?
Chu Minh hơi cau mày, anh trầm ngâm theo dõi và phân biệt quỹ tích lan tràn của những ngọn lửa đó, tìm kiếm quy luật tập hợp của chúng và phương vị mà chúng có thể tập hợp tiếp theo, giống như một thợ săn đang lần theo mùi của con mồi.