Trong phòng hải đồ như mọi khi, ánh nắng từ biển cả bao la xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến những đồ vật cũ kỹ ngưng kết thời gian cả thế kỷ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tác phẩm điêu khắc Đầu Sơn Dương màu đen lặng lẽ nằm yên ở một góc trên bàn hải đồ, điều khiển phương hướng của Thất Hương Hào, trong khi bề mặt của hải đồ cổ xưa bao phủ bởi sương mù cuồn cuộn, trong sương mù phân tầng và dâng trào, thể hiện rằng đường đi của tuyến đường đã biết đang mở rộng thẳng về phía trước.
Phần cuối tuyến đường là thành bang Phổ Lan Đức, đốm sáng lập lòe lúc này đã xuất hiện trong sương mù phía trước, khoảng cách giữa nó và Thất Hương Hào đang dần thu hẹp lại với tốc độ mắt thường không thể nhận thấy.
Cánh cửa mở ra, bóng dáng của Duncan xuất hiện ở cửa.
Tác phẩm điêu khắc Đầu Sơn Dương lập tức di chuyển, cổ gỗ kêu lên cọt kẹt, quay đầu về hướng phát ra âm thanh: "A, thuyền trưởng các hạ vĩ đại đã đến cạnh phụ tá trung thành của ngài! Chuyện của ngài vẫn suôn sẻ chứ? Ngài đã luôn bận rộn từ hôm qua, hôm nay tâm trạng ngài có tốt không? Thời tiết hôm nay..."
“Dừng dừng dừng, lời hỏi thăm tương tự không cần mỗi ngày đều lặp lại mấy lần.” Trước khi đối phương nói xong Duncan đã giơ tay cắt ngang, sau đó ánh mắt như vô tình dừng lại trên mặt Đầu Sơn Dương trong chốc lát.
Đầu Sơn Dương vẫn như trước đây, không biểu lộ chút biểu cảm nào, đôi mắt được chạm khắc bằng đá vỏ chai vẫn lạnh lùng một cách quái dị, nó đang nhìn chằm chằm vào bên này trên bàn, trong mắt tràn đầy khuynh hướng cảm xúc không thuộc về con người.
Nhưng không có bất kỳ khí tức nguy hiểm, cũng không có gì khác với ngày thường.
Gã này dường như vẫn luôn nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Duncan, Duncan bảo nó tập trung lái tàu, nó chỉ tập trung lái tàu thôi.
“Thuyền trưởng các hạ, hình như ngài đang có rất nhiều tâm sự?” Giọng nói của Đầu Sơn Dương vang lên, mang theo sự nhiệt tình quen thuộc đặc trưng của tay sai: “Hình như ngài đã bắt được một số tù binh mang về... nhưng hình như bọn họ đã không còn ở trên tàu nữa?"
“Bọn họ đã biến mất sau khi mặt trời mọc,” Duncan điềm tĩnh nói sau khi đến bên bàn hàng hải và ngồi xuống: “Là mấy tên Chung Yên truyền đạo sĩ.”
"Hả, Chung Yên truyền đạo sĩ... những tên vừa rắc rối vừa nguy hiểm, bọn họ thực sự rất khó bắt, luôn xuất hiện và chạy mất một cách khó hiểu," Đầu Sơn Dương lập tức lải nhải, giống như Duncan đã quen thuộc, miễn là một chủ đề được mở ra, gã này sẽ văng ra một loạt lời nói nhảm, nhưng trong những lời nói nhảm này lại thường chứa đựng những thông tin hữu ích, cũng không cần mất công gặng hỏi: "Nhưng bọn họ làm sao lại trêu chọc đến ngài? Những truyền đạo sĩ điên điên khùng khùng đó thường ít khi lộ diện, so với những giáo đồ Mặt Trời hay giáo đồ Nhân Diệt, bọn họ thường khiêm tốn và hiếm gặp..."
“Bọn họ tập kích một nhân loại ta đang chú ý tới, nên tiện tay bắt về, dùng để khảo sát năng lực của Alice,” Duncan thản nhiên nói, đồng thời quan sát phản ứng của Đầu Sơn Dương: “Bọn họ còn nói rất nhiều thứ ngớ ngẩn, liên quan đến không gian thứ... ngươi biết bao nhiêu về những tín đồ tà giáo này?"
“Tôi đề nghị ngài không nên quá chú ý đến sự ‘truyền đạo’ điên điên khùng khùng của bọn họ,” Đầu Sơn Dương lập tức nói: “Chỉ thường xuyên gọi tên không gian thứ cũng có thể đưa tới sự chú ý nguy hiểm, huống chi còn muốn giao thiệp với đám người điên đi theo không gian thứ đó? Tất nhiên, một tồn tại vĩ đại như ngài có thể không bị ảnh hưởng bởi bọn họ, nhưng nghe nhiều chung quy không phải là chuyện tốt lành gì..."
Sau đó nó dừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Tôi cho ngài hay, tôi biết không nhiều về đám người điên đó, hơn nữa trên thế giới này cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ bọn họ, Chung Yên truyền đạo sĩ hẳn được xem như là đám người cổ quái nhất trong các loại tín đồ tà giáo, bọn họ giỏi xuất quỷ nhập thần, tư duy rời rạc, hơn nữa còn không có đông đảo đám người ô hợp cấp thấp như những tín đồ tà giáo bình thường — bọn họ có số lượng rất ít, hơn nữa còn không thể trao đổi bình thường với con người..."
Đầu Sơn Dương lải nhải một hồi, càng về sau càng nhảm nhí, nhưng trong những lời nhảm nhí luyên thuyên vô tận này, Duncan vẫn nghe ra được một số thông tin mấu chốt.
Theo cách nói của Đầu Sơn Dương, số lượng Chung Yên truyền đạo sĩ ít hơn nhiều so với hai thế lực tà giáo khác (tức những người theo Mặt Trời và giáo đồ Nhân Diệt) cũng là đại họa tâm phúc của nền văn minh, phán đoán từ ghi chép hiện thế và quỹ tích hoạt động, con số có thể chỉ có ngàn người, thậm chí có thể còn ít hơn.
Trong các thế lực tà giáo nói chung, có một số lượng lớn những người bình thường đóng vai trò là "tín đồ cấp thấp", những đám đông này không có lực lượng và có cuộc sống xã hội bình thường, về cơ bản không khác gì những người bình thường, ngoại trừ tư duy đã bị hủ hóa – bọn họ chỉ cần xuất hiện thì nhất định có "thần quan" với lực lượng mạnh mẽ.
Không ai biết làm thế nào một đoàn thể tà giáo có thể vận hành và duy trì dưới tình huống thiếu sự sự hỗ trợ của cấp thấp, giống như không ai biết quá trình chuyển hóa cụ thể của giáo đồ Mặt Trời và giáo đồ Nhân Diệt trong những người bình thường.
Ngoài ra, mặc dù trong tên của Chung Yên truyền đạo sĩ có từ "truyền đạo", nhưng trên thực tế bọn họ dường như hầu như chưa từng có trường hợp "truyền đạo" nào thành công — Lý trí của bọn họ đã sớm bốc hơi hầu như không còn, ngôn ngữ và suy luận của bọn họ đều khác với người thường; mặc dù chỉ cần lộ mặt bọn họ sẽ tụng niệm thao thao bất tuyệt "chân lý" liên quan đến không gian thứ, nhưng bất kỳ người nào có lý trí bình thường đều sẽ không nghe theo lời mê hoặc của bọn họ, mà những người có ý chí yếu đuối... đã bị không gian thứ ô nhiễm trở thành quái vật trước khi bị bọn họ mê hoặc.
Nói cách khác, trên lý thuyết, Chung Yên truyền đạo sĩ không thể nào gia tăng số lượng của mình thông qua cách "truyền đạo".
Cuối cùng, Chung Yên truyền đạo sĩ xuất quỷ nhập thần, vô cùng xuất quỷ nhập thần.
Điểm này Duncan đã đích thân trải nghiệm qua.
Đầu Sơn Dương nói rằng minh không biết nhiều về Chung Yên truyền đạo sĩ, nhưng thông tin mà nó nói ra thì không thiếu điểm nào.
"Một đám truyền đạo sĩ thần kinh thất thường đến mức đã không thể 'truyền đạo' sao..." Duncan xoa xoa cằm, trầm ngâm lẩm bẩm: "Vậy thì Chung Yên truyền đạo sĩ lúc ban đầu lại từ đâu nhô ra?"
“Điều đó ai mà biết được?” Đầu Sơn Dương lay động cổ kêu cọt kẹt: “Có lẽ trực tiếp sinh ra từ không gian thứ…”
Duncan không quan tâm đến "trò đùa không gian thứ" rõ ràng là vô nghĩa của Đầu Sơn Dương, tương tự, anh cũng không nhắc đến "phỏng đoán phi tuyến tính" của mình về Chung Yên truyền đạo sĩ với đối phương.
Anh chỉ đang nghĩ, nếu như người lần đầu tiếp xúc với Chung Yên truyền đạo sĩ như mình đều có thể đưa ra phỏng đoán như vậy, thì những người thủ vệ và các giáo chủ trong thành bang nhân loại đã đối kháng lâu dài với dị đoan biết gì về đám tín đồ không gian thứ đây? Họ sẽ có một bộ lý luận hoàn thiện hơn để giải thích chỗ quỷ dị của đám người điên đó sao?
“Thuyền trưởng, hình như ngài rất quan tâm đến những tên Chung Yên truyền đạo sĩ đó?” Trong yên lặng, giọng nói của Đầu Sơn Dương đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng: “Hiếm khi thấy ngài lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy…”
Duncan ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn vào Đầu Sơn Dương.
"Ngươi nói, nếu lịch sử của một thành bang bị ô nhiễm, vậy nó còn có thể cứu vãn được không?"
Anh đột nhiên nói như vậy.
Thẳng thắn và thản nhiên, như thể chỉ đang thảo luận về một "phỏng đoán học thuật" thông thường trong thời gian rảnh rỗi.
Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút (mặc dù khuôn mặt cứng ngắc của nó vốn cũng không có biểu cảm gì), phải hai ba giây sau mới đáp lời: "Ô nhiễm lịch sử? Ồ, đây là một chủ đề cao cấp, nghe như chuyện chỉ có không gian thứ mới có thể làm ra được…”
“Chuyện chỉ có không gian thứ mới có thể làm ra được?” Duncan nhướng mày: “Tại sao lại nói vậy?”
"Ngoại trừ thứ nguy hiểm như không gian thứ, bản thân thời không, nhân quả là một mớ hỗn loạn, còn có thứ gì có thể tùy tiện làm ô nhiễm lịch sử của thành bang chứ?" Đầu Sơn Dương tùy ý nói: "Trên thế gian không có thứ có uy năng này... ồ, nếu phải nói thì cũng không phải là không có, nếu nói riêng về uy năng, có thể có một thứ đủ tư cách, nhưng thứ đó đang treo lơ lửng trên trời..."
Nghe Đầu Sơn Dương nói lải nhải, tim Duncan lỡ một nhịp.
Quan hệ giữa thời không và nhân quả của chính không gian thứ là một mớ hỗn loạn?
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một thông tin rõ ràng và trực tiếp như vậy liên quan đến không gian thứ.
Mà nổi lên cùng với mẩu thông tin này, anh chợt nhớ tới một câu mà Nữ vương Hàn Sương đã nói với mình trong ảo ảnh đó —
Xin đừng làm ô nhiễm lịch sử.
Anh cau mày, tạm thời đè nén suy nghĩ rối rắm trong lòng, đồng thời đưa mắt nhìn Đầu Sơn Dương lần nữa, người sau cũng lập tức chú ý tới ánh nhìn chăm chú của thuyền trưởng, lập tức ngừng nói nhảm, rất nhanh phản ứng lại: “À, khó trách ngài đột nhiên quan tâm tới những tên Chung Yên truyền đạo sĩ đó... lẽ nào bọn họ..."
“Bọn họ rất có thể đã làm một việc lớn,” Duncan khẽ nói: “Điều này khiến ta hơi… bực mình.”
Anh lặng lẽ nhìn vào mắt Đầu Sơn Dương, Đầu Sơn Dương cũng vô cảm nhìn anh chằm chằm, tựa như đang quan sát lẫn nhau, nhưng lại giống như không có sự trao đổi quá mức.
“Thành bang tự có thủ vệ của thành bang, còn có đám Người truyền lửa kia để mắt tới mạch lạc của lịch sử,” Đầu Sơn Dương nói: “Dù sao mặc cho đám Chung Yên truyền đạo sĩ đó có làm gì cũng không thể uy hiếp đến ngài, cho dù bọn họ có thể làm ô nhiễm lịch sử, bọn họ cũng không thể làm ô nhiễm được ngài và Thất Hương Hào..."
Duncan nhướng mày: “Không thể làm ô nhiễm ta và Thất Hương Hào sao?
"... Chúng ta từ không gian thứ trở về, Thuyền trưởng," Đầu Sơn Dương chậm rãi nói: "Vạn vật thế gian đều có thể bị ô nhiễm — nhưng ngoại trừ không gian thứ, chúng ta... đã ở trong không gian thứ đủ lâu."
Duncan cau mày, không hiểu sao, trong đầu anh đột nhiên hiện ra những lời điên rồ mà những tên Chung Yên truyền đạo sĩ đó đã nói.
Trầm lặng chốc lát, anh không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Con tàu hứa hẹn..."