Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 197 - Chương: 197

Chương: 197

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, thời tiết cực kỳ xấu trước đó dường như chỉ là một giấc mộng xa vời, chỉ còn lại vết nước trên bệ cửa sổ cùng mặt đường ẩm ướt chứng minh đêm qua quả thật từng trút xuống một trận mưa to — còn ngày nắng tươi đẹp sau cơn mưa này dường như thích hợp để ngủ nướng ở nhà.

Có điều Shirley đã ngủ đủ, cô ta chưa bao giờ ngủ một giấc dài như vậy, hơn nữa cô ta còn có chút đói bụng, điều này càng thôi thúc cô ta nhanh chóng thức dậy.

Bởi vì bụng đói nằm trên giường đối với cô ta mà nói là một ký ức chẳng mấy dễ chịu - khi còn nhỏ, cô ta từng dùng giấc ngủ để vượt qua những đêm đói nhất, mà nếu không phải có A Cẩu đánh thức và hỗ trợ, cô ta có thể đã sớm rời khỏi thế giới này trong đêm đông vừa lạnh vừa đói.

Khi cơn đói vượt quá một điểm giới hạn nhất định, con người sẽ kề vai sát cánh với cái chết trong giấc ngủ, đây là một trong những kinh nghiệm sống quý báu của Shirley.

Cô ta rời khỏi chiếc giường êm ái và thoải mái, đứng dậy thay quần áo, mà ngay lúc này, đúng lúc ngoài cửa cũng truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.

"Shirley! Bạn thức dậy chưa? Mình nghe thấy có tiếng động!"

Là giọng nói của Nina.

Shirley sửng sốt một chút, rất nhanh đáp lại: "Mình tỉnh rồi."

Cửa bị đẩy ra, Nina mặc áo sơ mi trắng, áo khoác ngắn, váy kẻ sọc màu nâu nhạt xuất hiện ở cửa, cô liếc nhìn thấy Shirley vừa mới thay quần áo xong, trên mặt mang theo nụ cười, sau đó lại bước nhanh tới: "Bạn ngủ lâu thật! Bây giờ bạn cảm thấy thế nào? Lưng còn đau không? Vết thương thế nào rồi... Để mình xem thử..."

"Tiêu hao hơi lớn, nên ngủ một giấc rất dài... mình không sao, thật đấy," Shirley có chút không được tự nhiên né tránh Nina quá nhiệt tình, nhưng sự né tránh và phản kháng của một người thường có sức lực vô hạn như cô ta ở trước mặt Nina lại có vẻ không có chút sức lực, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xoay người lại, để Nina kiểm tra vết thương trên lưng và trên cánh tay của mình: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mình... có năng lực hồi phục rất mạnh, hơn nữa... ôi, nhột quá, bạn đừng... nhột haha..."

"Đúng là lành hẳn cả rồi!" Nina cuối cùng cũng buông Shirley đã bắt đầu nhảy lên tránh sang một bên ra, cô kinh ngạc nhìn bạn mình, giống như đang quan sát sinh vật quý hiếm nào đó: "Tối hôm qua vết thương còn lớn như vậy, bây giờ chẳng những đã biến mất, mà còn không để lại sẹo… Bạn làm thế nào hay vậy?”

"Không phải mình đã nói rồi sao, mình sống cộng sinh với ác ma biển sâu, đặc tính của A Cẩu là có thân thể cường tráng và năng lực tái sinh," Shirley chỉnh lại quần áo — bộ đồ cô ta mặc hôm qua đã bị hư hại trong trận chiến, bộ mặc lúc này là một bộ quần áo cũ khác mang từ nhà đến, cũng tính là một trong những đồ đạc duy nhất cô ta cứu được sau vụ tập kích: "Thật ra, khả năng phục hồi của mình còn có thể mạnh hơn, nhưng A Cẩu nói mình không đủ dinh dưỡng, khả năng phục hồi cũng sẽ giảm đi..."

"Vậy bạn ở đây phải ăn uống nhiều hơn, tay nghề của chú hiện tại tốt lên rồi," Nina lập tức nói, sau đó lại có chút tò mò: "Ừm... tất cả mọi người giống như bạn... ý mình là, những người sống cộng sinh với ác ma biển sâu, đều lợi hại như vậy ư?"

"Cụ thể phải xem sống cộng sinh với ác ma gì – nếu là chó săn biển sâu sẽ mang lại sự dẻo dai và khả năng tái tạo, cũng như nâng cao năng lực nhận thức nhất định, cộng sinh với ác ma khủng bố sẽ có ý chí và khả năng chống lại ô nhiễm tinh thần, ngoài ra còn có các loại ác ma khác nhau, mình cũng không thể kể hết... Dù sao, người cộng sinh với ác ma biển sâu là những người siêu phàm có năng lực lộn xộn nhất, để có thể hoạt động trong chiều không gian hiện thực, những ác ma đó luôn rất hào phóng với người cộng sinh với mình..."

Nói đến đây Shirley đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cô ta nhìn thẳng vào mắt Nina: “Nói tới nói lui, mình đề nghị bạn không nên tiếp xúc quá nhiều vào chuyện trong lĩnh vực này... Hẳn là bạn đã biết, trong trường hợp bình thường, kẻ sống cộng sinh với ác ma biển sâu đều là đám người điên của Giáo phái Nhân Diệt, bọn họ rất khác với mình, ác ma của bọn họ cũng khác với A Cẩu."

"Mình biết mình biết, mình cũng không phải trẻ con," Nina vội vàng xua tay, nhưng vẫn khó nén được lòng hiếu kỳ: "Nhưng bạn đã thấy qua những người sống cộng sinh với ác ma khác chưa? Ý mình là những tín đồ Nhân Diệt..."

"Chưa thấy qua, cũng không muốn thấy, nghe A Cẩu miêu tả đã đủ kinh tởm, nhìn thấy nhất định cũng sẽ... đánh bọn họ một trận rồi báo cáo với các quan trị an," Shirley nói, cau mày: "Nina, hôm nay bạn có nhiều câu hỏi thật... Lúc trước nhìn thấy A Cẩu bạn cũng đâu có hỏi nhiều như vậy, với lại hôm nay bạn không phải đi học sao?"

"Từ nay về sau bạn sẽ phải ở lại lâu dài ở nhà mình, đương nhiên phải biết nhiều hơn về bạn một chút, mình nghe chú nói, nhà của bạn đã bị nổ khí ga phá hủy, sau này không còn nơi nào để đi..." Nina vừa nghiêm túc nói, vừa kéo tay Shirley đi ra ngoài: "Ngoài ra, trường học cho nghỉ rồi, kỳ nghỉ gần hai tháng, bạn không biết sao?"

"Làm sao mình biết được, mình cũng đâu có đi học..." Shirley theo bản năng lẩm bẩm nói, bị Nina lôi ra ngoài, đi về hướng phòng bếp đang sực nức mùi thức ăn, cô ta để ý thấy toàn bộ lầu hai đều yên lặng, không khỏi có hơi tò mò: "Duncan tiên sinh không có ở đây sao?"

"Chú xuống lầu một rồi, nói phải chiêu đãi một người nào đó, bảo chúng ta ở lầu hai ăn cơm trước," Nina giải thích, cô kéo Shirley đến cửa phòng bếp, nhưng sau đó lại dường như nhớ tới điều gì đó, vội vàng kéo Shirley đi về phía phòng tắm: "À đúng rồi, rửa tay, phải rửa tay trước khi ăn, nếu không chú lại cằn nhằn nữa."

"Ò... ò." Shirley bị Nina kéo tới kéo lui trong mơ hồ, cũng không biết vì đói bụng hay vì ngủ quá lâu, cô ta cảm thấy đầu óc mình choáng váng, nhưng mà... cảm giác này hình như cũng không tệ.

Đồng thời cũng trong lúc đó, bên cạnh tủ bày hàng ở tầng một của cửa tiệm đồ cổ, Duncan đang giải thích chi tiết điều gì đó cho người đối diện. Mà ngồi đối diện anh là một nữ sĩ trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp đoan trang, thân người mặc váy dài tinh tế và thanh lịch, đeo mạng che mặt kẻ caro tinh xảo và để mái tóc dài vàng óng.

Quý cô tóc vàng trang nghiêm và xinh đẹp (×)

Là Alice đang đội tóc giả (√)

"... Đại khái là như thế này, thường thức cần phải biết để sống trong xã hội nhân loại có rất rất nhiều, nhưng cô chỉ cần hiểu rõ phần cơ bản nhất là được, nhiêu đó đủ dùng cho phạm vi hoạt động trước mắt của cô, hơn nữa chuyện cô phải làm trong cửa tiệm này cũng rất ít, trước tiên hãy làm quen với những chuyện đơn giản nhất là được rồi, chẳng hạn như dọn dẹp và sắp xếp kệ hàng," Duncan cuối cùng cũng giải thích xong những điều cần chú ý ở đây, nhưng vẫn rất không yên lòng nhìn thiếu nữ tóc vàng đang ngồi ngay ngắn trước mặt: "... Những chuyện dạy cô ở trên tàu trước đó đều nhớ cả rồi chứ?"

“Nhớ rồi nhớ rồi!” Alice vội vàng dùng sức gật đầu, nhưng vừa mới gật đầu hai cái thì dường như nhớ tới điều gì đó, vì vậy rất nhanh giảm bớt mức độ gật đầu và khẽ gật đầu trong tư thế cực kỳ trang nghiêm và tao nhã: “Ngài yên tâm đi, tôi nhớ rõ rành rành đây này!

“Đúng vậy, gật đầu phải khẽ khàng, xem ra chí ít cô còn nhớ điều này.” Duncan thở ra một hơi, ngay sau đó ánh mắt quét qua trên người Alice, lại kiểm tra tỉ mỉ các chỗ một lần nữa.

Mái tóc dài màu bạc ban đầu được che phủ bằng một bộ tóc giả màu vàng, trang điểm nhẹ để điều chỉnh các chi tiết của diện mạo và che nửa dưới của khuôn mặt bằng một tấm mạn che, trên tay đeo găng tay lụa dài màu trắng và đặc biệt đeo một trang trí ren xung quanh vòng cổ để che giấu các chi tiết khớp nối đặc biệt của nàng ta.

Về cơ bản, những bộ phận có thể ngụy trang đều được ngụy trang.

Đương nhiên, nếu là người thật sự hiểu rất rõ Nữ vương Hàn Sương Lei Nora đang đứng ở đây, hoặc là người đã tận mắt quan sát Dị thường 099 ở cự ly gần đang đứng trước mặt, sợ rằng vẫn có thể từ chi tiết mặt mũi nhìn ra điểm khả nghi trong dung mạo của "thiếu nữ tóc vàng" này, nhưng xác suất này gần như không đáng kể.

Nữ vương Hàn Sương đã là người ở nửa thế kỷ trước, những người từng tiếp xúc gần với Dị thường 099 thì hầu như không thể còn sống.

Những người bình thường, cho dù là những người thủ vệ của giáo hội, chắc chắn cũng không thể nhận ra Alice vào lúc này chính là con rối bị nguyền rủa đã mất kiểm soát đó.

Duncan không khỏi khẽ thở dài trong lòng.

Thực ra, anh vốn định đợi một thời gian nữa mới để Alice đến thành bang nhân loại “nhìn cảnh đời”, dự tính ở lại trên tàu thêm vài ngày để từ từ bổ túc cho con rối, nhưng mà không chịu không nổi dáng vẻ buồn bã nhàn rỗi không việc gì là nằm trên mạn tàu trông về phương xa và lẩm bẩm nhắc mãi mỗi khi rảnh của cô nàng này, nên anh vẫn phải cất nhắc thời gian này sớm hơn một chút.

Nhưng trong phạm vi khả năng có thể, anh vẫn cấp tốc bổ túc qua thường thức cho cô nàng này, truyền thụ “tam quan thường thức” cơ bản nhất cho nàng ta, đoán chừng... chắc có lẽ là đủ đùng.

Nhìn chung.

Bây giờ Nina và Shirley đang ăn cơm trên lầu, anh đã chớp thời cơ để Aye đưa con rối từ trên tàu đến cửa tiệm để làm quen với môi trường, điều đầu tiên Alice làm khi đến đây là tò mò sờ mó và xem xét khắp nơi, phải mất một lúc rất lâu anh mới "ép" cô nàng này đến cạnh tủ bày hàng, nhưng dù vậy, anh vẫn có thể nhìn ra được sự chú ý của con rối gần như hoàn toàn không đặt trong bài giảng của mình.

Nàng ta lại bắt đầu nhìn đông ngó tây, dù cố gắng hết sức duy trì tư thế ngồi thẳng, nhưng ánh mắt đảo tới đảo lui và cái cổ lay qua lay lại không thể gạt được người khác.

Tư thế ngồi trang nghiêm tao nhã và ánh mắt không rảnh rỗi đặt một chỗ, Duncan chỉ có thể nói rằng không hổ là Alice — hai trạng thái thanh lịch và ngốc nghếch lại có thể xuất hiện đồng thời ở một người...

Mà sau khi nhìn quanh, sự chú ý của nàng ta cuối cùng cũng quay trở lại trên người Duncan, trong ánh mắt mang theo vẻ quan tâm cùng... vẻ ham thích điều lạ khó mà che giấu.

Bình Luận (0)
Comment