Duncan bị ánh mắt của con rối nhìn chằm chằm có chút rợn cả tóc gáy, sau vài giây bình tĩnh lại rốt cuộc không khỏi cau mày hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy?"
Alice thành thật: "Nhìn ngài."
Duncan có vẻ bối rối: “Ta thì có gì đáng để nhìn?”
"Lần đầu tiên nhìn thấy ngài dùng... hình dáng này nói chuyện," Trên mặt Alice lộ lộ ra vẻ khó tin: "Mặc dù trước đó ngài nói mình ở nơi này có một thân thể cùng thân phận khác, nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy không thể tin được! Thuyền trưởng, dáng vẻ hiện giờ của ngài hoàn toàn khác biệt so với trên tàu, không cao to như vậy, cũng không u ám như vậy, ừm... nhìn giống như một người tốt..."
Duncan nghe đến đây thì trợn tròn mắt, kết quả anh còn chưa kịp mở miệng thì Alice đã vội vàng bổ sung thêm một câu: "A, tôi không nên nói gièm ngài, Thuyền trưởng..."
"Đã nói bao nhiêu lần đừng học những thứ lung tung từ Đầu Sơn Dương kia! Khen người khác tốt không tính là gièm pha — khen ta cũng vậy!" Duncan trừng kẻ ngu ngơ trước mặt, cảm thấy não đều đang run rẩy: "Hơn nữa đã quên ta nhắc nhở thế nào rồi sao? Ở thành bang bên này không được gọi là 'Thuyền trưởng', phải gọi là ngài Duncan hoặc ông chủ tiệm, nhớ chưa hả?
Alice giật mình lập tức rụt đầu lại: "A... ôi! Nhớ rồi Thuyền... ông chủ tiệm!"
"... Hay là cô cứ gọi là ngài Duncan đi," Duncan tỏ vẻ mệt mỏi thở dài: "Ít nhất cô còn quen thuộc với cách gọi này hơn, khả năng gọi sai là tương đối thấp."
“Ồ ồ, vâng thưa ngài Duncan.” Alice vội vàng cúi đầu đồng ý, kết quả mới vừa cúi đầu giữa chừng đã nghe thấy Duncan bất đắc dĩ nhắc nhở: “Đừng cúi đầu, đầu sẽ rơi — nếu như cô để rơi đầu trước mắt của mọi người, hành trình ở thành bang của cô cũng sẽ kết thúc."
Alice ồ một tiếng, sau đó lại cau mày suy nghĩ một chút: "Hình như tôi nghe Aye từng lẩm bẩm một câu tương tự như ngài vừa mới nói, không phải nói như thế này... nó nói là đừng cúi đầu, vương miện sẽ...."
“Trên đầu cô có vương miện sao?!” Duncan trừng mắt nhìn: “Trên đầu cô chỉ đội một bộ tóc giả — gắn còn chắc chắn hơn cả đầu cô nữa!”
Alice suy nghĩ một chút: "Hì hì..."
Sau đó, nàng ta im lặng không đến hai giây, đột nhiên lại bắt đầu nhìn chằm chằm Duncan, lần này trước khi người sau mở miệng nói, nàng ta đã tự mình nói: “Thuyền trưởng... tôi có thể chạm vào mặt ngài một chút được không?”
Duncan tỏ vẻ khó hiểu: "Ta ngược lại không ngại, nhưng tại sao?"
Alice đã động tay khi nghe thấy từ "không ngại", dường như sau khi rời khỏi "bản thể" thuyền trưởng Duncan uy nghiêm, lá gan của con rối này đã lớn hơn chưa từng có, nàng ta bước tới bóp lấy má Duncan trong thân thể hiện tại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Thật lợi hại! Đây là thật! Lúc ở trên tàu, nhìn thấy khuôn mặt đó của ngài, tôi cứ ngỡ là đá điêu khắc ra!"
Duncan cảm thấy vô cùng kỳ quặc, vừa né ra sau vừa bất đắc dĩ nói: "Cô sờ đủ chưa? Đủ rồi thì..."
Anh bên này còn chưa nói xong đã nghe thấy hai tiếng bước chân gấp gáp từ hướng cầu thang truyền đến, ngay sau đó là giọng nói vui vẻ trong trẻo của Nina: "Chú, cháu và Shirley ăn cơm xong rồi! Chú ở dưới này bận..."
Duncan quay đầu lại với vẻ mặt không đổi sắc; tay Alice còn đang duy trì tư thái duỗi ra; Nina đứng ở cửa thang lầu trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng bên cạnh tủ bày hàng, nhìn nữ sĩ không biết xuất hiện trong cửa tiệm từ khi nào, trông thanh nhã xinh đẹp giống một tiểu thư quý tộc ở thành khu thượng; Shirley thì suýt đâm đầu vào người Nina: "Này, sao bạn đột nhiên lại dừng lại hả?"
Alice lập tức thu tay về, hai tay chồng lên nhau đặt trên đùi, ngồi trước quầy với nửa thân trên thẳng tắp và trang nghiêm.
Đoan chính tựa như những con rối tuyệt đẹp được đặt trong tủ kính của Quán rối Tường Vi.
Nina sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vừa ngập ngững bước xuống cầu thang vừa cẩn thận quan sát nữ sĩ xinh đẹp ngồi đối diện Duncan; Shirley đang đi theo sau lúc này cũng nhìn thấy tình hình ở tầng một, nhưng trong đầu Shirley đang nghĩ lại là một chuyện hoàn toàn khác —
"A Cẩu, A Cẩu, ngươi mau nhìn xem, ngồi đối diện ngài Duncan kia là gì... Là người sao? Ngươi có thể đánh thắng không?"
Giọng nói của A Cẩu sau một lúc lâu do dự mới truyền tới, nghe có vẻ cực kỳ thận trọng: “Ngăn cách mắt cô nhìn không rõ lắm, nhưng càng nhìn càng không giống người... không biết có đánh lại không, dù sao ta tuyệt đối không đánh với cô ta.”
Shirley sửng sốt: "Tại sao? Ngươi còn không nhìn ra đó là thứ gì, làm gì sợ như vậy?"
"Nói thừa! Cô ta dám nhéo mặt Duncan tiên sinh!" Giọng A Cẩu nghe yếu ớt như sắp chết: "Chỉ điều này, nếu cô ta muốn hầm ta, ta còn phải chủ động đi bổ củi..."
"... A Cẩu, ngươi đúng là càng ngày càng mất mặt."
"Ta như vậy gọi là nhận định tình hình — cô có biết có bao nhiêu nhân loại dành trí khôn cả đời để cố gắng nắm bắt tinh túy của sự tồn tại không hả?"
Shirley không để ý đến A Cẩu.
Mà trong lúc nói chuyện, cô ta và Nina đã đến tầng một, cô ta nhìn thấy Nina đi đến trước Duncan và nữ sĩ trẻ xinh đẹp đó, nghe thấy tiếng trò chuyện của họ vang đến.
"Chú, vị nữ sĩ này là ai vậy?"
Nina tò mò hỏi, sau đó vô thức lén nhìn Alice bên cạnh, trong lòng mang vẻ kinh ngạc cùng suy đoán — cô vẫn chưa bao giờ thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy, càng chưa thấy qua bất kỳ vị nữ sĩ trẻ tuổi nào sẽ có động tác thân thiết như vừa rồi với chú của mình như vậy, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến đôi mắt của cô đều hơi sáng lên.
“Ồ, vừa khéo giới thiệu một chút,” Duncan ho khan hai tiếng, giảm bớt sự ngượng ngùng vừa rồi, sau đó bình tĩnh giơ tay chỉ: “Cô ấy tên là Alice, còn nhớ lúc trước chú từng nói là sẽ tuyển thêm một nhân viên vào cửa tiệm không? Chính là cô ấy."
Nói xong, anh lập tức lại chỉ vào Nina và Shirley: "Đây là cháu gái của tôi, Nina, còn đây là Shirley, tạm thời ở lại nơi này trong khoảng thời gian này."
“Chào mọi người.” Alice lập tức chủ động chào hỏi, lần này nàng ta nhớ kỹ lời căn dặn của Duncan, ngồi ngay ngắn, gật đầu vừa phải, hạn chế tư thế nhảy nhót, dùng phương thức lễ phép nhất chào hỏi mọi người.
Nhưng không biết có phải do một loại "cảm nhận" nào đó riêng biệt thuộc về con rối khó có thể tẩy xóa, trong mắt Nina và Shirley, tư thế gò bó của Alice lại biến thành một cách dạy dỗ tao nhã khó tả bằng lời, cùng một loại khí chất bí ẩn được tém lại.
Lần đầu gặp mặt giữa hai cô gái và một con rối ngu ngơ dẫn đến một sự hiểu lầm đạt cấp sử thi.
“Chào… chào chị,” Nina hơi căng thẳng nuốt nước miếng, gật đầu với Alice mà giống như sợ tạo ấn tượng xấu: “Rất vui được gặp chị.”
Shirley cũng chào hỏi theo đó, cô ta cũng có chút căng thẳng, nhưng sự lo lắng của cô ta đến từ câu nói vừa rồi của A Cẩu nhiều hơn: "Chào chị, em cũng rất... rất vui."
Sau đó khung cảnh đóng băng, hai bên đều căng thẳng, không ai nói tiếng nào.
Shirley và Nina không biết nên tiếp tục nói như thế nào, nữ sĩ xinh đẹp và tao nhã trước mặt trông chẳng giống nhân vật sẽ xuất hiện ở khu vực thành khu hạ, khiến hai cô gái cảm thấy bất cứ điều gì mình nói đều sẽ khiến cô Alice này cảm thấy không vui.
Alice thậm chí còn đơn giản hơn — đầu óc nàng ta hầu như lúc nào cũng trống rỗng.
Một phần nhỏ thời gian nhồi đầy hồ dán.
May mà Duncan đã sớm dự liệu được tình huống này, nhìn thấy hai bên đồng thời im lặng, anh liền biết chuyện ra làm sao, lập tức ho nhẹ một tiếng đánh vỡ sự yên lặng: "Khụ khụ, Shirley, vết thương của cô thế nào rồi?"
"Vết thương... Ồ! Vết thương đã hoàn toàn khỏi hẳn!" Shirley sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng thẳng người trả lời câu hỏi của Duncan giống như báo cáo: “Hơn nữa, khi nãy ăn rất nhiều đồ ăn, bây giờ cũng không đói chút nào!”
“Ta không hỏi cô cái này… nhưng mà cô thích đồ ăn hôm nay là tốt rồi,” Duncan cười gật đầu: “Hai ngày nay bồi bổ cơ thể cho tốt, ta sẽ làm chút đồ bổ dưỡng cho cô hồi phục sinh lực. Nina, hôm nay cháu có kế hoạch gì không?"
“Cháu định sẽ đưa Shirley đến cửa tiệm ở khu phố bên cạnh đi dạo một chút,” Nina lập tức nói: “Mua cho bạn ấy hai bộ quần áo mới và một đôi giày mới — quần áo của bạn ấy đã cũ lắm rồi.”
Nói đến đây, cô quay đầu nhìn về phía Shirley, đối phương còn chưa lên tiếng đã nhấn mạnh: “Đây là quà gặp mặt bạn mới chuyển đến đây, không nhận sẽ rất mất lịch sự.”
"Mình..." Shirley mở miệng, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Thôi được rồi, cảm ơn bạn trước... với cả Duncan tiên sinh."
Duncan gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Vậy hai đứa đừng đi xa quá, trước khi trời tối phải trở về — Shirley, cô phải bảo vệ tốt Nina đấy."
Shirley lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng nói làm Nina giật mình: "Rõ, Duncan tiên sinh!"
Sau đó, hai cô gái chào tạm biệt Duncan và Alice, đồng hành đi về phía cửa, Nina vừa đi vừa lẩm bẩm: "Vừa rồi bạn lớn tiếng như vậy làm gì, làm mình sợ hết hồn... Chú? Chú mình không đáng sợ mà."
"Mình... mình lễ phép, gần đây mình đang học lễ phép..."
Nghe hai tiếng cô gái xì xào bàn tán càng lúc càng xa, trên mặt Duncan không khỏi lộ ra nụ cười, sau đó anh quay đầu lại, chỉ thấy Alice lại nhìn mình chằm chằm.
"Cô lại nhìn chằm chằm ta làm gì?"
"Ngài Duncan... ngài ở đây rất khác với ở trên tàu,” Alice nhìn Duncan một cách nghiêm túc, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới trước khi nói: “Thân thiện hơn nhiều so với ở trên tàu!"
"Được rồi, đừng cảm khái điều này nữa," Duncan bất đắc dĩ cười cười, anh đương nhiên biết tại sao Alice sẽ cảm thấy như vậy — ngay cả bản thân anh cũng biết, mình ở trên tàu quả thật luôn căng thẳng, cho dù khoảng thời gian gần đây có thả lỏng, thì cũng không tự do thoải mái như ở thành bang bên này, nhưng anh cũng không phí nhiều lời cho chuyện này, mà rất nhanh chuyển chủ đề sang chỗ khác: “Nói đến chuyện của cô trước — cô không có thân phận hợp pháp, nên tốt nhất đừng đến thành khu thượng để thu hút sự chú ý của người khác, khoảng thời gian này ở lại trong cửa tiệm đồ cổ giúp việc trước, một mặt thích ứng với hoàn cảnh, mặt khác cũng có thể giúp ta một số việc, bình thường lúc ta ra ngoài, cô cứ ở lại quầy đợi, khi khách đến thì... Chờ đã, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề!”
Duncan đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm con rối trước mặt với biểu cảm kỳ quái, do dự vài giây mới nói: "Cô... có biết tiền không?"
Alice bày ra vẻ mặt tò mò: "Tiền là gì?"
Duncan: "..."