Duncan cảm thấy mình đã bất cẩn.
Anh chỉ nghĩ đến việc Alice thiếu thường thức sinh hoạt trong thế giới nhân loại, lại chưa từng nghĩ đến sự thiếu thường thức này có thể đạt đến mức nào, anh vốn cho rằng cô nàng này có thể giúp chút ít việc trong tiệm sau khi tới đây, nhưng không ngờ cả tiền mà nàng ta đều không biết.
Nhưng điều này tương đối hợp lý.
Dù sao thì nàng ta nằm trong quan tài cũng không cần tốn tiền...
"Haizz... Nhân lúc Shirley và Nina không có ở đây, ta vẫn nên tiếp tục bổ túc cho cô thôi," Duncan thở dài, miễn cưỡng từ bỏ kế hoạch ra ngoài vào buổi chiều: “Trước hết, phải để cô làm quen một chút với một vài thứ cơ bản nhất ở thế giới nhân loại, chẳng hạn như tiền tệ..."
Anh dừng một chút, sau đó lại thở dài: "Ài, nhìn tình hình thế này, sau này thật sự phải mở một lớp bổ túc xóa nạn mù chữ cho cô và Shirley mới được."
"Ồ ồ, Shirley, chính là cô gái rất lùn vừa rồi đúng không?" Alice lập tức đối chiếu với vẻ mặt đầy vui vẻ, có thể quen được một người mới dường như là một chuyện đáng để vui mừng đối với nàng ta: "Tôi nghe ngài từng nói, cô ấy giống tôi là một... nói thế ấy nhỉ, 'mù chữ', đúng chứ?"
“Đây không phải chuyện đáng để vui mừng!” Duncan gõ gõ bàn: “Hơn nữa, đến cả Shirley đều mạnh hơn cô — dù gì người ta còn biết cách trốn vé khi đi xe buýt!”
Alice: "Trốn vé là gì?"
Duncan: "..."
...
Hải Đế hắt hơi liên tục.
Nàng ta đứng dậy đóng cửa sổ phòng khách, dụi mũi càu nhàu về thời tiết lúc nóng lúc lạnh gần đây, sau đó có chút lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cha đang ngồi ở bàn trà cách đó không xa.
Trường học đã vào kỳ nghỉ, kỳ nghỉ hè hàng năm của các trường công lập ở Phổ Lan Đức kéo dài hơn hai tháng, trong khoảng thời gian này, cha không phải đến trường báo cáo, trong ngày thường cũng không có hoạt động vui chơi xã giao gì, vì vậy ông thường sẽ dùi mình trong các thư viện lớn ở thành bang vào thời điểm này, hoặc ở nhà trải qua những ngày nhàn nhã như hôm nay.
Nhưng không biết vì sao, trạng thái của Morris hôm nay lại có vẻ không ổn lắm.
Ông đang cầm một tờ báo, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung vào tờ báo, ngồi trên ghế sô pha, duy trì tư thế cứng ngắc đó đã gần một tiếng đồng hồ, dường như đang suy tư chuyện gì đó, thậm chí ngay cả lời hỏi thăm vào ban ngày của người hầu gái ban nãy cũng không đáp lại.
Hải Đế cau mày.
Hình như từ sau khi trở về từ cửa tiệm đồ cổ của Duncan tiên sinh, trạng thái của cha luôn như vậy, tinh thần ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm quái lạ, không để ý tới người khác và suy nghĩ lung tung.
Thậm chí đến phòng làm việc còn không đi vào — như là đang kháng cự với sách vở theo bản năng.
“Cha không sao chứ?” Hải Đế rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy đi tới bên cạnh Morris, cúi người quan tâm hỏi: “Không khỏe trong người sao?”
Liên tiếp hỏi hai lần, cuối cùng Morris mới nghe thấy giọng nói của con gái, ông vội vàng ngẩng đầu lên, sau khi cảm thấy tiếng ong ong trong đầu hơi giảm bớt mới vội vàng xua tay: “Cha không sao… À, hôm nay con không đến giáo đường hay Tòa thị chính sao? Cũng không đến phòng khám nữa?”
“Công việc ở Giáo đường và Tòa thị chính đã sớm hoàn thành, hôm nay phòng khám bệnh cũng đóng cửa,” Chân mày của Hải Đế cũng không giãn ra: “Con nhớ sáng sớm hôm nay cha đã hỏi qua một lần rồi mà.”
"Ủa, thế sao, cha quên mất."
Morris gõ nhẹ vào thái dương, nói với chút ngập ngừng.
Ông biết trạng thái của mình không tốt lắm, nhưng ông không thể giải thích vấn đề này với con gái mình.
Ông không thể tùy ý tiết lộ thông tin về sự tồn tại của không gian thứ ra ngoài - không chỉ bởi vì điều này có thể chọc giận vị "Duncan tiên sinh" đó, mà còn bởi vì nếu chẳng may những thông tin này sẽ gây ô nhiễm và khiến Hải Đế chịu ảnh hưởng.
Một loạt tiếng vo ve trầm thấp vang lên trong đầu, âm thanh này làm gián đoạn suy nghĩ của Morris, nhưng rất nhanh tiếng ồn đã lắng xuống, cho phép suy nghĩ của ông ổn định trở lại.
Tiếng ồn ào trong suy nghĩ, di chứng để lại sau khi trở về từ cửa tiệm đồ cổ.
Nhưng trên thực tế, so với ngày hôm qua, di chứng này đã yếu đi không biết bao nhiêu lần.
Morris biết mình nên vui mừng — sau khi đối mặt trực diện với bóng ma không gian thứ không chỉ giữ được tính mạng, thậm chí còn giữ được lý trí của bản thân, đó là sự che chở của Thần Trí Tuệ cùng thiện ý của "Duncan tiên sinh" đồng thời sinh ra tác dụng; để lại một số triệu chứng do “giới hạn điên cuồng” gây ra, nhưng trải qua tự đánh giá đơn giản, ông xác nhận rằng những triệu chứng này sẽ nhanh chóng giảm bớt theo thời gian và không có gì phải lo lắng.
Nhưng trước khi các triệu chứng hoàn toàn biến mất, Hải Đế có thể phải lo lắng về tình trạng tồi tệ của mình một thời gian.
Morris đột nhiên cau mày, ông nhớ rằng con gái mình là một bác sĩ tâm thần xuất sắc — không thể để cô tiếp tục nhận thấy trạng thái tinh thần của mình có điều gì khác thường.
Ngay tại lúc này, giọng của Hải Đế lại vang lên lần nữa: "Hôm qua cha cùng Duncan tiên sinh đã nói chuyện gì rồi sao? Sau khi trở về, con thấy cha luôn thất thần..."
“Một số… chủ đề thuộc lĩnh vực tri thức, kiến thức rất uyên thâm,” Morris không thể kiềm chế được thông tin liên quan đến “quầng mặt trời ngọ nguậy biến đổi” dâng lên trong đầu, nhớ lại thông tin liên quan đến hiện trạng của mặt trời đen mà ngài Duncan đã tiết lộ cho mình, ông dùng nghị lực cực lớn để kiểm soát những "tri thức" chui loạn khắp nơi trong ý thức của mình như có sinh mệnh độc lập, đồng thời mỉm cười với Hải Đế: "Thật là tốn trí óc, đến giờ cha vẫn chưa hiểu thấu, cho nên hôm nay đầu óc luôn lơ đãng... Không nói đến chuyện này nữa, cha đột nhiên nhớ ra, không phải con đã hẹn bạn đi xem phim vào ngày nghỉ sao?"
Hải Đế hơi sửng sốt: "... Bạn? Con không nhớ... đã hẹn bạn đi xem phim... Có phải cha đã nhớ lầm rồi?"
"Cha nhớ lầm sao?" Morris xoa xoa huyệt thái dương, không biết vì sao, ông đột nhiên cảm giác thấy gần thái dương mình truyền đến một trận nóng ran giật giật, ký ức ở trong trạng thái thảng thốt, phảng phất có thứ gì bị quên mất đang thức tỉnh trong ý thức mình: "Nhưng cha nhớ rõ ràng, hôm trước con còn nói, có một người bạn... tên là gì ấy, rất cao lớn, cũng rất quen thuộc với cha... "
Động tác xoa huyệt thái dương của Morris dần trở nên cáu kỉnh, bắt đầu dùng nắm đấm gõ nhẹ vào trán, miệng lẩm bẩm, điều này khiến Hải Đế vốn chỉ có chút nghi hoặc nhất thời cảm thấy căng thẳng không hiểu nổi, nàng ta vội vàng ngồi xổm xuống nắm lấy tay của ông lão: "Cha không sao chứ? Có phải bị đau đầu không? Có cần... con thôi miên thả lỏng hay dẫn dắt an thần không? Hoặc tìm một bác sĩ khác..."
“Cha không cần bác sĩ, không cần,” Morris dùng sức xua tay, trong đầu ông lại lần nữa xuất hiện tạp âm, tuy nhiên tạp âm lần này lại không giống với “tiếng ồn suy nghĩ” trước đó, âm thanh vang lên lần này giống như đang gắng sức truyền đạt thông tin gì đó, đồng thời cố gắng đánh thức thứ gì đó, ông cảm thấy hệt như một ý thức khác đã thức tỉnh trong tâm trí mình - ý thức đó vẫn là chính ông, nhưng lại có một sự sai lệch tinh tế so với suy nghĩ hiện tại của mình: "Cha chỉ là nhớ lại, nhớ lại một chuyện rất quan trọng... Hải Đế, con có một người bạn, nghe này, con có một người bạn, vô cùng quan trọng..."
Vẻ lo lắng và căng thẳng trên mặt Hải Đế càng ngày càng lộ rõ, nàng ta nắm chặt bàn tay kia của Morris, trong lời nói đã vô thức mang theo lực lượng dẫn dắt an thần: "Con đương nhiên có bạn, nhưng cha đang nói đến rốt cuộc là bạn nào..."
Morris đã không còn nghe thấy những lời nói sau đó của Hải Đế nữa.
Ông cảm thấy trong đầu mình đột nhiên nổ vang một tiếng, đó là âm thanh mà tất cả tiếng ồn đều được giải phóng sau giây lát nén lại, tiếp đó, tiếng ồn suy nghĩ đã làm ông khó chịu trong một thời gian dài hoàn toàn biến mất, một lượng lớn ký ức kỳ lạ từ nơi sâu thẳm trong ý thức tuôn ra ngoài, ông dường như lại nhìn thấy cảnh tượng đó một lần nữa trong trạng thái thảng thốt — một người khổng lồ, khắp người tràn đầy ánh sao, một người khổng lồ do những tấm gương bị nghiền nát vặn vẹo hợp thành, sau đó ông lại nhìn thấy ngọn lửa xanh lá, ngọn lửa bùng cháy, sương mù dày đặc biến mất.
Lần này, ông lại không mất đi sự tỉnh táo do trông thấy người khổng lồ, ngược lại, ấn tượng xuất hiện trong tâm trí ông dường như mang theo sức mạnh to lớn khó hiểu, xuyên thủng một bức màn che vô hình.
Ông lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Hải Đế: "Fanna đâu?"
Hải Đế sửng sốt: "... Fanna là ai?"
"Thẩm phán quan của thành bang, một trong những người bạn tốt nhất của con, cháu gái của Quan chấp chính Dante...." Morris chậm rãi nói, hơi thở của ông đã ổn định trở lại, ánh mắt đã trở lại thâm thúy và sắc bén như xưa, tiếng ồn ào đã biến mất, hình bóng của người khổng lồ cũng đã biến mất, trong đầu ông chỉ còn lại hai ký ức đồng thời tồn tại và hoàn toàn khác biệt, ông có thể phân biệt rõ ràng tất cả bất đồng trong những ký ức đó, giống như đang đọc hai quyển sách lịch sử cổ đại mở ra trước mặt mình — phân tách lịch sử đồng thời tìm kiếm sự thật, một trong những chuyện ông giỏi nhất: "Con không còn nhớ nữa, phải không?"
Hải Đế do dự: "Con... không biết cha đang nói tới ai, nhưng trạng thái của cha làm con rất lo lắng..."
"Không cần lo lắng cho cha, trạng thái của cha hiện giờ vô cùng tốt, nhưng chúng ta nên lo lắng cho Fanna," Morris đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Hải Đế, thành bang của chúng ta có thể đã xảy ra vấn đề lớn, chúng ta phải hành động thôi."
Hải Đế theo bản năng đứng dậy, nàng ta có thể cảm giác được tinh thần của cha quả thực đã phấn chấn lên một cách khó hiểu, nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra: "Hành động? Làm gì đây?"
“Con đến Đại giáo đường, tìm Giáo chủ Valentine, nói cho ông ấy biết...” Morris nói thật nhanh, nhưng mới nói được một nửa thì dừng lại, sau khi cân nhắc một cách khẩn trương và nghiêm túc, ông lắc đầu: “Không được, Fanna xảy ra chuyện có thể cũng do phát hiện ra chân tướng... Con tìm đến Giáo chủ Valentine, thì nói muốn tìm kiếm sự che chở, che chở ở mức cao nhất, con nói với ông ấy rằng là cha bảo con làm như vậy, học giả lịch sử kiệt xuất nhất của thành bang Phổ Lan Đức bảo con làm như vậy, đừng nói bất cứ điều gì khác..."
Hải Đế mơ hồ lắng nghe, nàng ta cảm thấy có thể có chuyện nguy hiểm và khẩn cấp gì đó đang xảy ra, mà những chuyện này không thể nói thẳng ra, cho nên kiềm chế thôi thúc đặt câu hỏi, chuẩn bị làm theo lời cha dặn trước. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại chú ý thấy Morris cầm lấy áo khoác bên cạnh lên, đột nhiên hơi hơi mở to hai mắt: "Vậy cha thì sao? Vậy cha định làm gì?"
"... Tới cửa tiệm đồ cổ." Morris trầm giọng nói.