Buổi sáng rõ ràng vẫn còn ánh nắng tươi sáng, không hiểu sao bây giờ bầu trời lại u ám — tầng mây xám xịt và sương mù mù mịt bao phủ thành bang Phổ Lan Đức từ trên xuống dưới, tháp đồng hồ và ống khói ở phía xa đều như tranh thủy mặc mờ ảo dưới nền sương mù, gió lạnh thì thổi qua từng đợt, hướng gió hỗn loạn rối ren.
Hai chiếc xe lái ra khỏi biệt thự của gia tộc Underwood, trong đó một chiếc chạy thẳng lên đại lộ và tăng tốc về hướng trung tâm thành phố, chiếc còn lại thì rẽ vào con đường tắt dẫn đến thành khu hạ rồi chạy về phía xa dưới sắc trời âm u.
Morris ngồi ở ghế lái, vừa cẩn thận điều khiển chiếc xe chạy trên con đường nhỏ, vừa thò đầu liếc nhìn thời tiết bên ngoài.
Sắc trời lại u ám hơn trước một chút, cơn gió hỗn loạn gần như rú lên, cuộn tung bay những lá cờ đầy màu sắc trên một số tòa tháp gần đó.
Thời tiết xấu đột ngột khiến ông cảm thấy hơi khó chịu, đồng thời cũng khiến ông nhớ lại tình huống lần trước mình đến cửa tiệm đồ cổ đó.
Lúc ấy hình như thời tiết cũng tệ hại như vậy.
Ông lão giơ tay phải lên vỗ vỗ trán, để bản thân phấn chấn tinh thần hơn, đồng thời còn để liếc nhìn chuỗi đá trên cổ tay qua dư quang nơi khóe mắt.
Giữa những nút thắt tinh xảo, chỉ còn lại bốn viên đá màu, những viên đá chịu thần ân này tỏa sáng mờ nhạt dưới sắc trời u ám, mang đến một bầu không khí êm dịu.
Sự bảo vệ của Lahem có thể tạm thời bảo vệ tính mạng các học giả khi đối mặt với kiến thức vượt quá tầm hiểu biết, nhưng sự bảo vệ này chỉ có hiệu quả hạn chế khi thực sự đối mặt với bóng ma không gian thứ nguy hiểm, Morris không biết đến cửa tiệm đồ cổ lần này sẽ có thứ gì đang chờ đợi mình, cũng không biết liệu những viên đá này còn có thể bảo vệ mình như lần trước hay không.
Nhưng ông vẫn đặt chân trên con đường đến tiệm đồ cổ.
Chỉ cần kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, chỉ cần không tiếp tục mở ra "Con mắt chân thực", chỉ cần không tìm chỗ chết quan sát Duncan tiên sinh và đủ thứ xung quanh ông ta, bản thân sẽ an toàn - bóng mờ không gian thứ đó có thái độ thân thiện (mặc dù điều này rất khó tin), chỉ cần phía bản thân không vượt qua ranh giới, thì ngài ấy sẽ không làm hại mình.
Ngài ấy thậm chí có thể cung cấp sự giúp đỡ.
Morris hít nhẹ một hơi, để cho trái tim đang đập thình thịch của mình dịu lại.
Ông biết rằng mình đã chạm vào một số sự thật khủng khiếp dưới vẻ ngoài yên bình của thành bang, mà thân là một học giả lịch sử, ông đã đoán được sự thật này là thế nào, thế nhưng ông lại không chọn tự mình báo cáo sự việc với giáo hội, mà chạy đến chỗ của một tồn tại đến từ không gian thứ không thể diễn tả trạng thái.
Đây chắc chắn là hành động phản nghịch và thậm chí là của dị đoan.
Nhưng ông vẫn đưa ra quyết định táo bạo này.
Hải Đế đã đến đại giáo đường, hành động cầu xin che chờ của cô và lời nhắn không rõ ràng gửi giùm tới hẳn sẽ khơi dậy lòng cảnh giác của giáo chủ Valentine, trước khi xuất phát bản thân cũng đã tiến hành cầu khấn ngắn ngủi, nếu Lahem vẫn để ý tới mình, thì mình cũng coi như tận chức trách báo hiệu cảnh giới với giáo hội, bây giờ ông phải đến cửa tiệm đồ cổ đó — đi ba con đường cùng một lúc, ít nhất có thể tăng cơ hội thành công.
Fanna có thể đã xảy ra chuyện, mà nàng ta là thẩm phán quan của Giáo hội Biển Sâu, ngay cả nàng ta đều có thể xảy ra chuyện, điều này khiến Morris không dám đặt mọi hy vọng vào giáo hội.
Chỉ hy vọng rằng ít nhất bản thân đại giáo đường không thất thủ, hy vọng rằng... việc mình để Hải Đế đến đại giáo đường cầu xin sự che chở và cảnh cáo là lựa chọn đúng đắn.
Một tiếng sấm đột nhiên vang lên, sau một tiếng nổ đùng đoàng, xa xa truyền đến âm thanh huyên náo.
Morris đang vừa lái xe vừa suy xét vấn đề thì bị tiếng động đột ngột truyền đến làm cho giật mình, ông theo bản năng nhìn về hướng phát ra tiếng ồn ào, mơ hồ nhìn thấy khói bốc lên nghi ngút phía trên vùng trời một tòa nhà ở phía xa.
Hình như là sét dẫn lửa đốt cháy mái nhà — thời tiết xấu, vận khí xui xẻo.
Tòa nhà đó nằm ở hướng mình đang đi tới, Morris không khỏi thầm mắng một câu, sau đó chọn một con đường nhỏ khác bên cạnh, lái xe chạy vào.
Tuy nhiên ông lái đi không được bao lâu thì thấy trong con hẻm trước mặt đột nhiên vọt ra mấy con chó sói phát điên, còn có một tên say rượu giơ gậy đi theo sau mấy con chó điên đó. Tên say rượu đó nhìn thấy xe chạy vào con hẻm, lập tức xông lên chửi bới, vung vẩy cây gậy trong tay một cách bừa bãi, muốn xông lên cản đường.
"Ở đâu chui ra một kẻ điên..." Morris lập tức cau mày, ra sức ấn còi muốn để gã say tỉnh táo tránh đường, thế nhưng sau khi nghe thấy tiếng còi, đối phương ngược lại càng phớt lờ, lao lên đầu xe chửi bới liên tục, vung gậy đập vào nắp máy.
Morris bị tiếng đập làm kinh hoảng, dường như đột nhiên kịp phản ứng điều gì, lập tức nhìn chằm chằm vào mắt gã say đó, thấp giọng khiển trách: "Định luật hình học Modazorro!"
Kiến thức và ký ức ngổn ngang và hỗn loạn bỗng nhiên tràn vào tâm trí người đàn ông say rượu, đồng thời dấy lên một trận bão tư duy ngắn hạn trong ý thức hời hợt của gã. Người đàn ông lỗ mãng đó có lẽ thậm chí không thường xuyên sử dụng phép cộng và phép trừ với hơn hai chữ số trong ngày thường, thế là chợt kêu lên một tiếng đau đớn và hoảng sợ, cuống cuồng bỏ chạy.
Morris lập tức khởi động lại xe, trực tiếp vượt qua đám chó điên còn đang sủa điên cuồng bên đường, lao về phía trước trên con đường càng ngày càng ảm đạm.
Bỏ lại phiền phức tạm thời phía sau, nhưng sắc mặt Morris lại không có chút nào thả lỏng, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cái rãnh lớn, một đường ống hơi nước bên đường cũng đột nhiên nổ tung, khí nóng cản đường về sau, cảm giác tệ hại kia của ông cuối cùng đã được kiểm chứng.
Không phải thời tiết đột nhiên trở nên xấu đi, không phải phiền phức đột nhiên chui ra, không phải vận khí hôm nay không tốt.
Là có thứ gì đó đang ngăn cản mình — ngăn bản thân mình, "người phát hiện chân tướng," tiếp tục tiến về phía trước.
Đây không phải là chướng ngại vật cứng rắn, cũng không phải là mối đe dọa trực tiếp trí mạng, một loạt sự thái bất ngờ giống như một loại "phản ứng ứng kích" nào đó, giống như một quy tắc cảnh báo tự động vận hành.
Quy tắc cảnh báo này hoạt động như thế nào? Làm thế nào mà "bọn họ" tìm thấy mình? Phải chăng là do sự “giác ngộ” của bản thân? Hay một hành động cụ thể nào đó?
Bản thân chỉ mơ hồ phát hiện ra chân tướng, không trực tiếp đối đầu với kẻ chủ mưu đứng đằng sau, do đó mới gặp phải hàng loạt “ngăn trở” này, vậy còn Fanna thì sao? Chính xác thì cô ấy đã phát hiện ra điều gì, rồi lại gặp phải điều gì, mới khiến cả người đều biến mất ở không gian hiện thực?
Morris thầm niệm Thánh danh của Lahem, qua dư quang nơi khóe mắt xác nhận một chút mấy viên đá màu trên cổ tay, ông lái xe vòng qua chướng ngại vật trước mặt và trực tiếp chọn một đường cái lớn dẫn thẳng đến Khu phố 4.
Trên con đường thẳng tắp rộng mở, “bọn họ” lại định cản trở mình thế nào đây?
Morris chớp mắt, đột nhiên, ông nhìn thấy một bóng người không phải mình trong gương chiếu hậu.
Một "người" mặc áo choàng khổ tu sĩ rách rưới, gầy gò và teo tóp như một bộ xương khô, trên mặt mang theo nụ cười quái gở đang ngồi ở ghế sau, qua hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu, người khô đét và quỷ dị này đang nhìn chằm chằm vào mắt Morris.
“Chào buổi chiều, ngài Morris,” Bóng người gầy gò và quỷ dị đó đột nhiên mở miệng nói, nhưng vẫn rất lịch sự: “Ngài muốn đi đâu?”
"Lẽ ra ta nên sớm nghĩ đến... khi ta và ngài Duncan thảo luận về 'chuyện Wilhelm truyền tin', lẽ ra ta nên nghĩ đến là đám người được gọi là 'truyền đạo sĩ' các ngươi..." Morris chợt đạp phanh và hơi nghiêng đầu nhìn bóng người đang ngồi ở ghế sau: "... Ngươi lẻn vào chiếc xe này từ khi nào vậy?"
“Khó nói lắm, có thể là ngày hôm qua, cũng có thể là năm 1889 — khi vợ chồng ngài mới mua chiếc xe này,” Người gầy guộc đó dường như đang mỉm cười, máu thịt khô quắt trên mặt vì thế mà nhăn nhúm thành từng mảng: “Ngài vội vội vàng vàng như vậy, có chuyện quan trọng gì sao?"
Morris đáp lại bằng sự im lặng, nhưng Chung Yên truyền đạo sĩ gầy gò đó lại không để tâm đến, chỉ tiếp tục nói rất lịch sự: "Bất kể ngài muốn đi đâu, thứ lỗi ta đều không thể cho đi — nhưng ta sẽ không lấy mạng ngài, dù thế nào đi nữa, ngài cũng từng cầu khấn không gian thứ trong trận hỏa hoạn đó, tạm thời cũng tính là một nửa đồng bào của chúng ta... À, đừng nói là đến giờ ngài đều không biết đối tượng mình cầu khấn khi đó là ai đấy chứ?”
Sắc mặt Morris đột nhiên thay đổi hai lần, cuối cùng biến thành một nụ cười khổ: "Hóa ra là vậy..."
"Như chúng ta thường nói, không gian thứ là miền đất hứa, nó sẽ đáp ứng tất cả nguyện vọng của chúng sinh và ban cho sự viên mãn một cách công bằng..." Chung Yên truyền đạo sĩ giơ một tay lên, ôn hòa nói một cách thành kính, sau đó ánh mắt rơi vào người Morris: "Tiếp theo đây ngài muốn làm gì? Gắng sức xua đuổi ta sao? Ta đã biết về lực lượng mà Thần Trí Tuệ ban cho các tín đồ, nghe nói ngôn ngữ của các người có thể biến tri thức và ký ức trở thành sức mạnh, khiến lời nói có uy lực mạnh mẽ như một viên đạn, ta ngược lại rất muốn mở mang tầm mắt..."
"Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!"
Một loạt sáu phát súng đinh tai nhức óc bỗng nhiên nổ trong xe, Chung Yên truyền đạo sĩ còn chưa dứt lời thì đã bị một khẩu súng lục ổ quay cỡ nòng lớn bắn thành một cái xác, trong đó hai phát vào tim và một phát vào trán.
Thân thể teo tóp nhanh chóng biến thành những mảnh vụn nhợt nhạt, rồi tung bay theo gió như cát bụi.
Morris rút bàn tay phải ra từ góc che bởi chiếc ghế bên cạnh, một khẩu súng lục vẫn đang bốc khói.
"Ta có đạn, ta còn phí lời gì với ngươi..."
Lão học giả lầm bầm vài câu, tiện tay thay đạn cho khẩu súng lục, đồng thời khởi động lại xe.
Ông biết rằng lộ trình này của mình vẫn còn rất khó khăn, nói không còn có thứ gì đó cản trở mình chừng phía trước — giết một tên Chung Yên truyền đạo sĩ với bộ não ngu xuẩn không thể kết thúc tất cả những điều này.
Ngày mai, tên Chung Yên truyền đạo sĩ này thậm chí có thể sẽ còn tiếp tục quấn lấy mình — nếu tên này đã dám lên chiếc xe này, có nghĩa là giờ phút này hắn hoàn toàn không để tâm đến cái chết.