Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 201 - Chương: 201

Chương: 201

Lửa, khắp nơi đều là lửa cháy hừng hực, hoặc dáng vẻ tro bụi khắp nơi sau khi ngọn lửa đốt sạch, giáo đường bị thiêu rụi bởi hỏa hoạn, tháp đồng hồ bị thiêu rụi bởi hỏa hoạn, bản thân thành bang dường như cũng đã bị thiêu rụi bởi hỏa hoạn.

Gió khô nóng rít gào qua quảng trường giáo đường đã bị cháy thành đống phế tích, tro tàn cuộn lên bay lả tả trên quảng trường, những tia lửa nhỏ vụn rơi lã chã xuống từ tháp đồng hồ, lá cờ cháy sém rơi xuống trong gió.

Một bóng người cao lớn mặc áo giáp nhẹ bước lên quảng trường, thanh kiếm to nặng nề trong tay vẽ ra hàng loạt tia lửa trên mặt đất nóng bỏng.

Đầu tóc của Fanna bị sức nóng kinh người trong môi trường này đốt hơi cháy sém, áo giáp cũng hư hại khắp nơi, ở một số nơi bị hư hại còn có thể nhìn thấy vết thương còn đang chảy máu, máu thịt trong vết thương đang ngọ nguậy, chậm rãi lành lại.

Nàng ta dùng tay phải cầm kiếm, tay trái thì cầm một khẩu súng máy quay cực lớn, sau lưng cõng một hộp đạn dược nặng nề — khẩu súng máy này được tháo ra từ một chiếc xe đi bộ địa hình chạy bằng hơi nước đã bị phá hủy một nửa khi đi ngang qua kho vũ khí cách đây không lâu, nên dùng cũng khá thuận tay.

Gió nóng thổi qua, mùi tro bụi xộc vào mũi, Fanna hơi nheo mắt lại, nhìn về đường phố phía xa, cùng khói đặc và đèn đỏ chậm rãi dâng lên trong bối cảnh đường phố.

Trong "lịch sử" này, toàn bộ Phổ Lan Đức đã bị đốt cháy.

Hỏa hoạn bắt đầu lan tràn từ năm 1889, không ai để ý đến trong suốt mười một năm, cuối cùng thiêu rụi toàn bộ thành phố, đồng thời củng cố cả thành bang trong tình trạng hoang tàn đổ nát trong quá trình đốt cháy và hao mòn chầm chậm.

Thậm chí ngay cả lực lượng của Nữ thần Bão Tố đều đã bị bóp méo và can thiệp nghiêm trọng — Fanna ở đây càng lâu, càng cảm thấy mình khó mà cảm nhận được hơi ẩm của gió biển.

Muốn đốt cháy một thành bang thì dễ, nhưng muốn đốt cháy nó dưới tình huống thần linh không hay biết lại rất khó, những dị đoan đó đã chui vào sơ hở của lịch sử, thậm chí rất có thể lợi dụng tính cách của mặt trời đen để quấy nhiễu thần linh phán đoán thế giới.

Nhưng... những dị đoan đó rốt cuộc đang ở chỗ quái nào?

Một loạt tiếng thì thầm trầm thấp khàn khàn đột nhiên truyền tới từ bóng tối của những tòa nhà gần đó, những lời thì thầm mang theo lực lượng của sự báng bổ và ác ý. Những cái bóng ngưng tụ ra trong những lời thì thầm một cách vô căn cứ, hóa thành ảo giác huyễn hoặc lòng người, nhưng Fanna không hề hướng mắt về phía những cái bóng ngưng tụ và những lời thì thầm, mà thản nhiên giơ khẩu súng máy sáu nòng bên tay trái lên, bóp cò về một hướng khác có vẻ trống trải.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc nổ tung trên bầu trời quảng trường, vỏ đạn màu vàng bay tứ tán như mưa, ngọn lửa quét ngang, một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Bóng dáng đó vốn ẩn nấp trong khe hở quang ảnh, giờ phút này bị bức phải hiện thân, trong lúc vội vàng chỉ có thể sử dụng hàng loạt xúc tu và chiếc ô đen trong tay để chống cự làn đạn tạt vào mặt — Mà trong lúc nó chống cự, những đợt sóng ầm ầm bất ngờ nổ tung!

Fanna ném ra thanh kiếm khổng lồ trong tay, thanh kiếm khổng lồ cuốn theo sức mạnh gió bão đập xuống ầm ầm, đâm xuyên qua con quái vật xong rồi bay ra xa mười mét đồng thời ghim chặt xuống đất, sau đó nàng ta không mảy may quan tâm đến kẻ tấn đông đã bị ghim chặt cứng, thay vào đó nàng ta nhanh chóng xoay người, bước sang một bên, tiện tay nắm lấy và kéo ra một cột đèn đã méo mó và biến dạng, đập mạnh thanh thép nặng nề về phía bên cạnh.

Kẻ tấn công thứ hai đang lẩn trốn bị đèn đường hất văng xuống đất, cái đầu xấu xí như bông hoa máu thịt bị vỡ thành một vũng thịt thối, bộ phận thừa lại của nó lúc nhúc giãy giụa kịch liệt trên mặt đất, cho đến khi Fanna chuyển hướng họng súng của khẩu súng máy quay, những viên đạn nóng bỏng quét qua như gió bão.

"Đánh lén ẩn núp theo nhóm hai người... chiến thuật của các ngươi xem chừng cũng chỉ dừng lại ở đây."

Fanna lẩm bẩm một câu, tiện tay ném cột đèn biến dạng méo mó nghiêm trọng đi, lại ngoắc tay sang một bên để thu hồi cự kiếm bão tố, một tay giữ thanh kiếm khổng lồ bên người, tay kia vẫn cầm súng máy, tiếp tục chỉ hướng thịt vụn của con quái vật trên mặt đất kia như hành quyết.

Sau vài giây, nàng ta cau mày.

"Không có tái sinh?"

Thẩm phán quan trẻ tuổi cúi người xuống, xác nhận đống thịt vụn còn sót lại từng thuộc về con cháu mặt trời đó chỉ lặng lẽ nằm trên mặt đất, không những không có bất kỳ dấu hiệu tái sinh nào, mà thậm chí hiện tại đã bắt đầu mất đi độ ẩm và hoạt tính nhanh chóng, biến thành một đống than cốc khô khan với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Tại sao như vậy? Tại sao những cặn bã này mất đi năng lực tái sinh? Bởi vì bản thể của chúng đột nhiên trở nên yếu ớt? Hay bởi vì một lý do nào đó mà những cặn bã này đã suy yếu đến cực điểm?

Fanna nghi hoặc cảnh giác nhìn cảnh này, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đường phố cách đó không xa như cảm ứng được điều gì.

Một đoàn ngọn lửa màu xanh lá hiện lên trong bóng tối, ngay sau đó nhanh chóng tụ lại và lan ra xung quanh rìa quảng trường, sau đó lại như cảm nhận được điều gì đó, chợt lao về phía thi hài của cặn bã con cháu!

Thiêu hủy, nuốt chửng, lớn mạnh.

Trước mặt Fanna, ngọn lửa xanh lá xâm lược này đốt sạch máu thịt đã mất đi sinh cơ, giống như kẻ săn mồi thưởng thức con mồi của mình.

Đôi mắt thẩm phán quan trẻ tuổi sững lại trong giây lát, nhìn chằm chằm ngọn lửa xanh lá đang lan rộng đó với sự cảnh giác cao độ, vô số suy nghĩ và suy đoán rối rắm dâng lên trong đầu nàng ta. Tuy nhiên những ngọn lửa đang lan rộng đó lại dường như không để ý đến nàng ta - chúng chỉ lướt qua xung quanh, quanh quẩn khắp nơi trong quảng trường và cuối cùng lưu chảy đến chỗ xa hơn.

Fanna trầm ngâm quan sát ngọn lửa lan rộng, rồi bước về phía trước, tiến sâu hơn vào thành bang.

...

Mưa xối xả trút xuống, bức màn nước nối liền giữa đất trời, cơn mưa xối xả từ tầng mây dày đặc trút xuống tựa như âm mưu ấp ủ nhiều năm cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, giội rửa mọi thứ trong thành bang.

Mà sau khi lực lượng của cơn mưa như thác đổ không thể ngăn cản bước chân của Morris, vận hạn định mệnh lần nữa lại phát huy tác dụng - chiếc xe của ông cuối cùng cũng bị hỏng.

Lão học giả quả quyết từ bỏ ý định khởi động lại xe, ông biết lực lượng cản trở này sẽ chỉ càng thêm cường đại, bởi vì Chung Yên truyền đạo sĩ kia đã buông xuống tuyên ngôn với mình tại một thời khắc mà ông không biết, lời nguyền này sẽ không cho phép ông sửa xong chiếc xe.

Nhưng "tuyên ngôn" của Chung Yên truyền đạo sĩ cũng không phải là linh chú không thể hóa giải, mà nói chung, thứ đó chỉ có thể dẫn dắt hoặc can nhiễu vào "sự kiện" ở các mức độ khác nhau, hơn nữa thời gian càng dài, phạm vi bao trùm càng lớn, lực lượng cần thiết càng lớn, đâm ra hao tổn càng lớn.

Ông không thể dừng lại trong cơn mưa bão này.

Morris mở cửa xe, gió lạnh thấu xương cùng mưa lớn đồng thời ập vào mặt, trong nháy mắt thấm ướt toàn thân ông, thậm chí thổi đến khiến ông loạng choạng.

Nhưng ông lão chỉ đưa tay đè chiếc nón xuống, tay kia nắm chặt cây gậy, cất bước về phía màn mưa hỗn độn và mờ ảo phía trước.

Ông không che ô, trong thời tiết này, che ô cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ở đây đã rất gần cửa tiệm đồ cổ đó, cách đó nửa khu phố, nếu thời tiết ở tình trạng tốt hơn một chút, thậm chí có thể nhìn thấy biển hiệu của cửa tiệm đó.

Nhưng dưới điều kiện khắc nghiệt lúc này, tất cả những gì ông có thể nhìn thấy chỉ là một màn mưa bao la, cùng vài cửa tiệm đóng kín cửa sổ ở hai bên đường gần mình nhất.

Morris lặn lội khốn khổ trong mưa lớn không biết bao lâu, cuối cùng, ông nhìn thấy cửa tiệm quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Ông lão bất giác bước nhanh hơn.

Lời nguyền mà Chung Yên truyền đạo sĩ gieo rắc cho mình dường như cuối cùng cũng thế suy sức yếu, làn gió đối đầu vẫn luôn thổi vào mặt dần yếu đi, hơi lạnh trong gió cũng không còn lạnh buốt như ban đầu nữa, màn mưa tuy vẫn dày đặc nhưng đã không còn đập vào người như đá nữa.

Khi chỉ còn cách cửa tiệm đồ cổ vài bước chân, Morris đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai —

“Dừng lại, ngươi sẽ hối hận đấy!

"Không có sự chuộc lỗi phía trước... Phổ Lan Đức sẽ chỉ bị nuốt chửng bởi một thảm họa khác!

"Lịch sử sắp bị thay thế... những gì ngươi cứu vãn đã không còn là hiện thực chân chính, mà là âm vang của một con đường sai lầm..."

Bước chân của Morris không có chút nào dừng lại, ông chạy về phía trước hai bước, cuối cùng thiếu chút nữa đụng phải cửa.

Ngay lúc này, giọng nói bên tai ông đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Gió lạnh và mưa xối xả trên đường phố cũng bị chặn bên ngoài cánh cửa.

Morris lảo đảo về phía trước mấy bước, nước trên người rơi xuống đất, môi trường ấm áp sáng sủa trong nhà khiến ông nhất thời khó có thể thích ứng.

Ông mơ hồ nghe được tiếng đối thoại trên lầu vang đến, là hai cô gái trẻ, một trong số đó là giọng của Nina: “Mưa to thật!”

"Phải ha, đột ngột đổ xuống... may là nghe lời chú của bạn, về sớm."

"Dù vậy tóc mình cũng ướt rồi... Shirley, bạn giúp mình lau phần tóc phía sau đi!"

Morris lắc đầu, dần dần khôi phục suy nghĩ có hơi tê liệt vì gió lạnh và mưa lạnh, ngẩng đầu nhìn về hướng quầy hàng.

Trong ánh đèn ấm áp, một cô gái tóc vàng trong bộ váy dài màu tím đậm rườm rà đang ngồi lặng lẽ sau quầy, đưa mắt tò mò nhìn về phía này.

Quý cô rất xinh đẹp, nhưng Morris không hề chú ý nhiều đến vẻ bề ngoài của quý cô này.

Điều ông chú ý đến là khí chất thanh lịch và tách biệt trên người đối phương, cùng bầu không khí bí ẩn và yên tĩnh dường như bao trùm xung quanh cô ấy.

Nàng ta tựa như không ngồi trong một cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ, mà là ngồi lặng lẽ trong hoa viên yên tĩnh của cung điện, nhìn quan sát mình, một người ngoài mạo muội, bằng ánh mắt lạnh lùng và điềm tĩnh, cùng khí độ khoan thai.

Morris cảm thấy như thể mình đã phát giác thấy một số đặc điểm... không phải người trên người vị nữ sĩ này, nhưng ông đã kiềm chế mọi nhận thức của mình trong giây tiếp theo.

Trong cửa tiệm đồ cổ của ngài Duncan xuất hiện một "người mới" chưa từng thấy bao giờ, nhưng cho dù thân phận của người mới này là gì thì cũng không được tùy tiện rình mò.

Sau đó, ông nghe thấy đối diện truyền đến tiếng chào hỏi: "Bên ngoài trời mưa rất to, lão tiên sinh, ngài cần giúp gì không?"

"Duncan tiên sinh... tôi đi Duncan tiên sinh," Morris sững người một lúc, rồi vội vàng nói: "Chuyện vô cùng quan trọng! Ngài ấy không có ở trong cửa tiệm sao?"

“Ngài ấy đang ở đây,” Cô gái thần bí mà tao nhã đó mỉm cười: “Ngài ấy nói huyết áp có hơi cao, cho nên đang nghỉ ngơi ở lầu hai.”

Morris tỏ vẻ kinh ngạc: "Huyết áp... có hơi cao?"

Cô gái tóc vàng phía sau tủ bày hàng lắc đầu: "Tôi cũng không biết chuyện là thế nào — sau khi chúng tôi thảo luận xong vấn đề liên quan tới lịch sử và hàng giả, tâm trạng của ngài ấy liền trở nên không tốt lắm."

Lịch sử và hàng giả?!

Trong lòng Morris đột nhiên nhảy dựng lên, còn muốn hỏi thêm một số điều, nhưng vào lúc này, ông nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói của Duncan tiên sinh: "Alice, có khách hàng sao?"

"Đúng vậy, ngài Duncan! Một ông lão không quen mặt!"

Morris ngẩng đầu lên, nhìn thấy Duncan đang đứng trên bậc thang, nửa người được ánh đèn chiếu rọi, nửa người ẩn vào trong bóng tối.

Ngài ấy nhìn thấy mình, với chút ngạc nhiên và tò mò trên khuôn mặt.

Bình Luận (0)
Comment