Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 205 - Chương: 205

Chương: 205

Morris ngồi ở tầng một của cửa tiệm đồ cổ, chờ đợi thời gian trôi qua trong tâm trạng hết sức căng thẳng.

Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa như trút nước, gió lạnh rít gào, tiếng gió mưa bị cửa ra vào và cửa sổ ngăn lại suy yếu đi, sau đó biến thành tiếng rít quái dị càng khiến lòng người bất an hơn, giống như sóng biển đánh vào một hòn đảo biệt lập trong một trận cuồng phong, từ bốn phương tám hướng hết lần này đến lần khác, mà bên ngoài cửa kính cách đó không xa, từ lâu đã không còn nhìn rõ phong cảnh bên kia đường.

Nina và Shirley cũng đã đến tầng một, hai cô gái chạy đến bên cửa sổ, bồn chồn lo lắng nhìn gió mưa bên ngoài, thỉnh thoảng thì thầm một vài điều gì đó.

Tiểu thư bí ẩn tên "Alice" kia lại dường như hoàn toàn không có tâm trạng căng thẳng như vậy, nàng ta cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong mắt lại chỉ có sự tò mò và vui mừng, một loại... niềm vui mà Morris không thể hiểu được.

“Phong cảnh ở thành bang đúng thật là thú vị,” Alice đột nhiên mở miệng nói, giữa tiếng mưa gió, giọng nói đột ngột của nàng ta mang vẻ từ tính và lực xuyên thấu không thể giải thích được: “Nhưng tôi thấy dáng vẻ của mọi người dường như đều rất lo lắng... điều này rất đáng sợ sao?"

“Alice tiểu thư, chị không sợ sao?” Nina nghe thấy động tĩnh ở bên này, quay đầu lại tò mò hỏi.

“Không sợ, rất thú vị mà,” Alice mỉm cười, hơi dè dặt lắc đầu: “Hơn nữa ngài Duncan sẽ giải quyết mọi vấn đề.”

"Alice tiểu thư, chị có biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra không?" Nina cắn môi, đánh bạo hỏi, cô nhìn vào mắt Alice, nhìn người phụ nữ xinh đẹp không biết quen chú mình từ lúc nào, có vẻ như có quan hệ rất tốt với chú, nhưng bản thân lại chưa bao giờ gặp qua này: "Hình như chị... rất tin tưởng chú Duncan?"

“Tôi rất tin tưởng ngài ấy,” Alice nói như chuyện dĩ nhiên: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao sau cùng ngài Duncan cũng sẽ giải quyết được hết.”

Thái độ quá thản nhiên và thẳng thắn như vậy của nàng ta ngược lại khiến Nina nhất thời cứng họng, không biết nên tiếp tục chủ đề như thế nào, mà cũng vào lúc này, một tiếng sấm đặc biệt lớn vừa vặn nổ vang bên ngoài cửa sổ, tiếng động lớn đột ngột truyền đến khiến tất thảy mọi người đều sợ hãi nhảy dựng lên cũng cắt ngang cuộc trò chuyện trong cửa tiệm.

Shirley và Nina theo bản năng bịt tai rụt cổ lại, nhưng Morris lại dường như cảm giác được điều gì đó sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, chợt ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Fanna đã trở về..."

Ông lão lẩm bẩm một mình, sau đó lại lặp lại lần nữa, lần này cao giọng hơn: "Fanna đã trở về!"

“Ông nói vị thẩm phán quan đó?” Shirley kinh ngạc quay đầu lại và đột nhiên hét lên khi nghe thấy Morris nói vậy: “Thẩm phán quan đó bị gì rồi? Tại sao trở về với không trở về?”

Nhưng Morris lại không để ý đến Shirley, bởi vì ông cũng không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào, ông chỉ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ký ức hỗn loạn và rời rạc trong đầu chỉ đột nhiên sắp xếp ngăn nắp trở lại, nhưng ông lại như nhìn thấy tia nắng mặt trời trong này mưa gió bão bùng này, cả người đều trấn tĩnh trở lại.

Ông lão vươn tay bưng tách trà bên cạnh lên.

Lúc này, ông thậm chí còn cảm thấy ngay cả tách trà khó uống này cũng trở nên ngon hơn... ngon hơn một chút.

...

Bức tường lửa màu xanh lá lui đi, Thánh đường dưới lòng đất tối tăm trở lại bộ dạng trước đây, chỉ còn lại cụm lửa cuối cùng lặng lẽ trôi nổi bên người Duncan, giúp anh có thể nhìn rõ nơi tối tăm này.

Fanna đã rời khỏi "phía bên này", bây giờ đã đến phía bên kia bức màn che.

Nàng ta giống như một ngọn hải đăng nổi bật, phác họa rõ nét quỹ đạo xuyên qua bức màn che cho Duncan, Duncan có thể cảm nhận được nàng ta rời khỏi nơi nay thế nào — cũng có thể xác nhận rằng suy nghĩ của mình đã được thiết lập.

Anh thở nhẹ ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí cuối cùng Fanna vừa ở.

"... Có sao nói vậy, cú nhảy bổ đó đúng thật là khiếp người."

Anh khẽ lẩm bẩm một câu, rồi lại quay người đi về phía lối vào của Thánh đường dưới lòng đất, đến gần cánh cửa đóng kín kia.

Cửa đã đóng lại lần nữa, một thân thể chồng chất vết thương đang dựa vào cửa ngồi dưới đất; bà ta dùng thân thể chặn kín cánh cửa đó, trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm, khắp người đều là vết kiếm cùng vết máu.

Giữa những vết kiếm chằng chịt, con số "1885" được nữ tu sĩ dùng chút sức lực cuối cùng khắc xuống loáng thoáng có thể phân biệt ra được.

Luân hồi như thường, chu kỳ lặp lại.

Lịch sử đã được củng cố ở đây, sự can thiệp của Fanna hoàn toàn không thể ngăn cản chu kỳ của thời không bị khóa tiếp tục, mặc dù nàng ta thực sự rất mạnh mẽ, nhưng nàng ta vẫn không có năng lực can thiệp vào sự vận hành của thời không.

Duncan yên lặng đứng bên cạnh nữ tu một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay ra, mà ngay lúc này, thân thể của nữ tu đột nhiên động đậy, bà ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt yếu ớt gắng gượng mở ra, tò mò nhìn chằm chằm vị khách không mời trước mặt trong sự bối rối.

"... Ồ, giống như phán đoán trước đây của ta, bà vẫn chưa chết vào lúc chặn cánh cửa," Duncan đối diện với ánh mắt của nữ tu, bình tĩnh nói: "Có điều gì muốn nói không?"

"... Tôi đã có một giấc mơ ngắn ngủi, tôi mơ thấy một chị em gái chiến đấu xuất hiện ở đây, cô ấy đã cố gắng để tôi được yên nghỉ trong vòng tuần hoàn này, nhưng cô ấy đã thất bại," Nữ tu nhẹ giọng nói: "... Cô ấy thực sự đã đến, phải không?"

“Cô ấy đã dốc toàn lực, nhưng đây không phải lĩnh vực sở trường của cô ấy — bây giờ cô ấy đã trở lại chiến trường của mình,” Duncan cúi người xuống, đưa tay đặt nhẹ lên thân thanh trường kiếm của nữ tu, một tia lửa u lục nhỏ xíu toát ra trên đầu ngón tay anh, bơi trên mép của thanh trường kiếm như nước: "Tôi tới tiếp quản phần còn lại."

"... Ngài cũng là thủ về của thành bang sao?" Nữ tu dường như đã không còn sức lực để mở mắt ra hoàn toàn, bà ta cụp mi mắt xuống, khẽ giọng nỉ non như nửa mơ nửa tỉnh: "Tôi chưa từng thấy qua ngài..."

“Ta không phải,” Duncan khẽ lắc đầu: “Nhưng tạm thời có thể phải.”

Nhưng nữ tu lại dường như đã không còn nghe thấy giọng nói của anh, mí mắt của bà ta hoàn toàn nhắm nghiền, giống như đang từ từ bước vào trong mộng, vào giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, bà ta mấp máy môi, khẽ thì thào: “… Xin ngài làm chứng…"

"Ta chứng kiến."

Ngọn lửa màu u lục bốc lên không trung, theo lời nói của Duncan vừa dứt, bỗng nhiên cuốn sạch mọi thứ trong tầm mắt anh, nữ tu và trường kiếm của bà ta, còn có vết máu xung quanh, toàn bộ hóa thành tro bụi trong ngọn lửa; mà dưới sự thao túng có ý thức của anh, mọi lực lượng dính dáng đến siêu phàm ở đây đều sạch bong triệt để trong lần thiêu đốt này.

Ngọn lửa đốt sạch, không chỉ đốt cháy di hài, mà còn đốt cháy luân hồi thời không bị phong bế, trong Thánh đường đen tối dưới lòng đất chỉ còn lại một tia lửa nhỏ nhảy nhót trên mặt đất, như dòng nước chảy nhỏ giọt trong vết kiếm, đồng thời đốt cháy dãy số "1885" kia trước khi biến mất sau cùng.

Duncan yên tĩnh chờ đợi cho đến khi tất cả những điều này kết thúc, mới khẽ lắc đầu thở dài, sau đó bước tới kéo mở cánh cửa dẫn đến cấu trúc dưới đất của tiểu giáo đường.

Từ năm 1885 tới nay, lần đầu điên cánh cửa này được mở ra từ bên trong Thánh đường dưới lòng đất.

Duncan bước lên bậc thềm, đi qua thang lầu thật dài, đến phần trên mặt đất của tiểu giáo đường, anh đi xuyên qua sảnh chính đã đổ nát, xuyên qua những hàng ghế dài bị bỏ hoang và tro tàn khắp sàn, hướng tới lối đi bên ngoài đường phố.

Ngọn lửa màu u lục nổi lên như ảo ảnh, hội tụ thành hình trong không khí bên người anh, lan tỏa và đốt cháy ra phía ngoài theo bước chân anh; lại có ngọn lửa linh thể vẫn lan tỏa không ngừng bên trong bức màn che trước lúc trước cảm nhận được sự đến gần của chủ nhân, rối rít cộng hưởng, hội tụ, bắt đầu bùng cháy hừng hực trong tiểu giáo đường này.

Khi Duncan bước ra khỏi cánh cửa và nhìn lại tiểu giáo đường, toàn bộ tòa kiến trúc này đã bị bao trùm trong ngọn lửa khí thế bừng bừng.

Mà ở chỗ càng xa tầm mắt, tại các ngõ ngách của khu phố, tại khu phố lân cận, thậm chí nơi tận cùng thành bang, từng đoàn ngọn lửa linh thể cũng đang không ngừng nhảy nhót, lan tràn, bốc cháy, hóa thành những ngọn đuốc lớn có nhỏ có, đồng thời dần dần kéo dài thành vùng.

Đó đều là ngọn lửa linh thể đột nhiên chuyển thành "hoạt hóa" sau khi cảm ứng được Duncan xuất hiện bên trong bức màn che.

Trong lúc vô tình, chúng lại lan rộng đến phạm vi lớn như vậy.

Mà trong lúc những ngọn lửa này bùng cháy lên, Duncan cũng cảm thấy có thứ gì đó đang trỗi dậy trong thành bang này – tiếng gào thét hết đợt này đến đợt khác vang lên, tro tàn và khói bụi trên các con đường và ngõ hẻm đang rục rịch nhấp nhô, ngọn lửa cháy mạnh đỏ thẫm từ khắp các nơi bốc lên, trông khí thế thật hung hãn.

Duncan ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó ở chỗ sâu trong thành bang: "Bây giờ mới khẩn trương, có thể đã hơi muộn."

...

Trên Thất Hương Hào, Duncan đẩy cửa phòng ngủ của thuyền trưởng ra, sải bước đi đến trước bàn hàng hải, hai tay chống lên bàn nhìn hải đồ, trầm giọng nói: “Cách thành bang còn bao xa?"

“Ồ, Thuyền trưởng vĩ đại, còn không đến hai ngày đường nữa,” Giọng niềm nở của Đầu Sơn Dương lập tức truyền đến: “Theo lý thuyết mà nói, hiện tại chúng ta đã có thể sẽ đụng phải thương thuyền hoặc hạm thuyền tuần tra của hải quân giao thương giữa các tuyến đường thành bang..."

Duncan nghe Đầu Sơn Dương huyên thuyên cũng không ngắt lời, chỉ im lặng tính toán điều gì đó, sau đó đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn hàng hải, đẩy cửa phòng thuyền trưởng bước ra ngoài.

Giọng nói kinh ngạc của Đầu Sơn Dương từ phía sau truyền đến: "A, Thuyền trưởng ngài định làm gì?"

Duncan đã sải bước ra khỏi phòng thuyền trưởng, anh băng qua boong ở đuôi tàu, đi lên cầu thang, đi đến sân thượng phía trên sau phòng thuyền trưởng, thuận miệng đáp lời trong đầu: “Tiếp theo đây ta sẽ tự cầm lái."

"... Rõ! Thuyền trưởng!"

Đầu Sơn Dương đáp lại vang dội, giây kế tiếp, Duncan liền cảm thấy toàn bộ thân tàu Thất Hương Hào khẽ run lên, trong cảm giác của anh, con tàu này dường như đột nhiên trở nên "hoạt động mạnh", mỗi một bộ phận sống đều như vực dậy tinh thần.

Mà sau khi anh cầm bánh lái, con tàu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng này lập tức tiến vào trạng thái tốt nhất — cánh buồm linh thể bán trong suốt căng phồng thêm, dây thừng căng thẳng run rẩy trong không trung, thân tàu phát ra tiếng nỉ non trầm thấp trong sóng biển vỗ vào, mặt biển xung quanh cả con tàu đều như nhận được sự dẫn dắt của lực lượng không giải thích được, sóng biển gợn từng đợt tầng tầng lớp lớp tựa như muốn đẩy con tàu về phía trước!

Tốc độ của Thất Hương Hào đột nhiên tăng nhanh.

Cảm nhận được khoảng cách giữa mình và thân thể trong cửa tiệm đồ cổ đó không ngừng kéo gần, Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng đột nhiên, một cảm giác không thể giải thích lại dâng lên từ tận đáy lòng.

Đó là nhận thức vi diệu và tinh tế bị người khác phát hiện và nhắm “mục tiêu”.

Thật giống như lúc anh cầm lái, có thứ gì đó đột nhiên cảm giác được sự tồn tại của con tàu này, hơn nữa còn đang thẳng tiến tới đây.

Duncan cau mày, nhìn về hướng truyền đến cảm giác tinh tế đó, mà gần như cùng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói của Đầu Sơn Dương vang lên trong đầu:

"Thuyền trưởng, Sea Mist xuất hiện vùng gần chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment