Như thường lệ, Fanna bình tĩnh lại cảm xúc và thầm đọc phân đoạn thần thánh trong "Nguyên Điển Bão Tố", sau đó nàng ta lại lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một cây đèn cầy đã cháy hơn phân nửa, đặt kế bên và đốt giá cắm nến lên.
Một chùm ngọn lửa nhỏ sáng rực nhảy múa trên đỉnh ngọn nến, hương thơm dịu nhẹ từ từ lan tỏa theo sự bay hơi của tinh dầu làm tâm tình người ta dịu lại, Fanna khẽ hít nhẹ một hơi, sau đó không chút do dự rạch con dao găm qua cánh tay.
Huyết dịch thấm vào đường nét tinh xảo trên con dao găm, dường như bị nó hấp thu, còn trên cánh tay của nàng ta thì truyền đến cơn đau ngắn ngủi — đau đớn này thậm chí không kịp kéo dài mấy giây, đã trở nên ngứa ngáy khi miệng vết thương khép lại.
Fanna thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của quá trình tái tạo tế bào và đông máu, nàng ta thấy vết thương trên cánh tay của mình nhanh chóng lành lại, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ thì thoáng vang lên bên tai.
Nàng ta lại nhìn về phía con dao găm nghi thức trong tay mình, sau một thoáng do dự, nàng ta đặt con dao găm dính máu của mình lên ngọn nến đang cháy, để ngọn lửa táp qua đầu con dao găm.
"Xin người hãy lắng nghe, chúa tể của bão tố, phúc âm của biển sâu, thiếu nữ của biển lặng, xin người hãy lắng nghe, tín đồ của người cần chỉ dẫn..."
Ngọn lửa nổ lách tách, vết máu trên con dao găm trong nháy mắt bị đốt cháy và hóa thành một tầng ánh sáng dày đặc lơ lửng trên lưỡi dao.
Đây là dấu hiệu cho biết thông đạo đã được thiết lập.
Một thánh đồ, dùng máu tươi làm vật dẫn, sử dụng cách thức cầu khấn đặc biệt, tuân theo một quy trình nghi thức đặc biệt, liền có thể thuận lợi thiết lập một thông đạo trao đổi trực tiếp và ổn định hơn nhiều giữa bản thân và thần minh so với thần quan thông thường. Loại lực lượng và “ân sủng” đặc biệt này cũng chính là điểm phân biệt giữa "thánh đồ" với các thần chức thông thường.
Còn về mức độ ổn định và trực tiếp ra sao của "thông đạo" đặc biệt này...
Theo một trình độ nào đó, điều này thậm chí có thể được coi là nói chuyện trực tiếp với thần.
Tiếng sóng biển êm dịu vang lên, càng ngày càng rõ nét như trực tiếp vang vọng trong đầu, Fanna cảm giác được không khí xung quanh dần trở nên ẩm ướt, thậm chí dường như còn có một hơi thở mằn mặn phả vào lỗ mũi, lập tức sau đó, nàng ta đột nhiên cảm thấy tinh thần hoảng hốt, khung cảnh trước mặt cũng thay đổi theo.
Căn phòng ngủ quen thuộc biến mất, xung quanh trở nên vô biên vô tận, nước biển xanh biếc hơi gợn sóng, chỗ sâu trong nước biển lại có tia sáng xanh mờ nhạt nhấp nhô, như thể có hàng trăm nguồn sáng thần bí ẩn ẩn giấu dưới đáy biển sâu, Fanna cảm thấy bản thân như đang ở trung tâm hải vực sâu thẳm rộng lớn vô danh, mà trong ánh sáng lung linh trước mắt nàng ta, một hình ảnh mờ ảo dần dần hiện ra.
Đó hình như là một nữ sĩ mặc váy dài, phía sau lại có bóng mờ một mảng lớn mông lung lan tỏa tứ phía, khuôn mặt của nữa sĩ ẩn sau tấm mạng che mặt, bóng mờ sau lưng nàng ta thì uốn lượn đan xen, giống như vô số xiềng xích quấn vào nhau, nhưng lại giống như đang phác thảo một "thân thể" to bự và vượt ra ngoài lý trí của người phàm, còn bóng dáng mặc chiếc váy dài thì chỉ là một phần nhỏ của thân thể to bự này - một phần nhỏ mà người phàm có thể hiểu được.
Fanna hít một hơi nhẹ nhàng, điều hòa nhịp tim của mình.
Là một thánh đồ, không có gì lạ khi nhìn thấy bóng mờ hoặc hóa thân của Nữ thần bão tố Gormona trong một nghi thức đặc biệt, nhưng nghĩ đến sự dao động liên tục và những ý nghĩ nghi ngờ gần như lệch lạc trong lòng ngày hôm nay, nàng ta vẫn không khỏi trở nên căng thẳng.
Bóng người thần bí mơ hồ kia dường như tiến lại gần phía bên này, "ngài" không nói gì, nhưng Fanna cảm thấy trong đầu mình trực tiếp hiện lên một "ý nghĩ".
Ảo ảnh của nữ thần đang ra hiệu cho mình phát biểu.
"Tôi..." Fanna do dự một chút, cuối cùng dường như hạ quyết tâm, thẳng thắn nói: "Tôi nhờ có không gian thứ mà sống sót đến nay, người vì điều gì vẫn chọn tôi làm thánh đồ và ban xuống phước lành?"
Bóng người mơ hồ đó không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng Fanna cũng không dám thúc giục, nàng ta biết, mặc dù thứ mình nhìn thấy chỉ là một hình chiếu, nhưng hình chiếu này quả thực đang chĩa thẳng vào Gormona, mà câu hỏi mình vừa đưa ra là một điều cực kỳ mạo hiểm -
Điều này đã vượt ra khỏi bổn phận của một tín đồ, nhưng nàng ta thực sự rất muốn biết câu trả lời.
Chờ đợi trong thấp thỏm không biết bao lâu như thế, đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong suy nghĩ của nàng ta như thể được cấy trực tiếp vào đại não —
"... Không có gì khác biệt..."
"Không có gì khác biệt?" Fanna sửng sốt, câu trả lời không đầu không đuôi này thậm chí còn khó hiểu hơn cả dự ngôn và gợi ý tối nghĩa và rời rạc, nàng ta theo bản năng cho rằng câu trả lời này hẳn phải có một số "ngữ cảnh" khác gì đó, chỉ là bản thân không thể hiểu những lời nhắn đó nên không nghe thấy, điều này khiến nàng ta vô thức lại hỏi thêm: "Không có gì khác biệt là thế nào? Tôi không hiểu, người biết tính huống tôi từng được không gian thứ ban phúc mà vẫn lựa chọn..."
Tuy nhiên, Fanna không thể nói hết câu, bởi vì ảo ảnh của biển sâu xung quanh nàng ta đột nhiên xao động dữ dội, ánh sáng dịu nhẹ và rực rỡ ban đầu ở chỗ sâu sóng biển cũng đang mờ dần và mờ dần. Trong nháy mắt, ảo ảnh của nữ thần đã nằm vào bên bờ tan vỡ, Fanna cảm thấy mình đang bị "đẩy" ra khỏi thông đạo này, mà trước khi hoàn toàn cắt đứt liên lạc, nàng ta chỉ mơ hồ cảm nhận được mấy chữ:
"... Thời gian có hạn... sắp... tới giới hạn..."
Liên lạc đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Fanna cảm giác như mình bị ném thô bạo trở lại thế giới hiện thực, tim đập thình thịch, một loại cảm giác sắp nghẹt thở khiến nàng ta vô thức thở hổn hển từng hơi, nàng ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy tất cả ảo ảnh đã tan biến hoàn toàn, con dao găm trong tay cũng đã rơi xuống bàn không biết tự bao giờ, chỉ có đèn cầy vẫn đang lặng lẽ cháy, ngọn lửa chập chờn, đung đưa không ngừng.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Fanna cuối cùng cũng rời mắt khỏi ánh nến, nàng ta nhặt con dao găm bị rơi lên và từ từ đặt nó trở lại ngăn kéo.
Tâm trí nàng ta lẩn quẩn thông tin duy nhất xuất hiện trong suy nghĩ của mình trong quá trình trao đổi ngắn ngủi đó.
“Không có gì khác biệt” và “Thời gian có hạn, sắp tới giới hạn”.
Nàng ta vẫn không thể hiểu ý nghĩa của câu đầu tiên, trong khi câu sau... dường như có hàm nghĩa rõ ràng hơn, nhưng lại chỉ khiến nàng ta thêm bối rối hơn.
Nữ thần đang nói với mình, một số chuyện gì đó sắp xảy ra sao? Đang cảnh báo mình thời gian để chuẩn bị cho một số chuyện gì đó là có hạn? Tới giới hạn lại có ý nghĩa gì? Lại một mối nghi khác? Lại một thảm họa cấp độ xâm lược hiện thực khác?
Có liên quan đến mối nguy mà Phổ Lan Đức vừa trải qua không?
Suy nghĩ của Fanna rối ren, lời cầu khấn lần này không hề khiến nàng ta bình tĩnh lại tâm tình, ngược lại còn thấp thỏm bất an hơn cả ban ngày.
Nhưng đột nhiên, trong khóe mắt nàng ta hiện lên màu sắc dị dạng, khiến suy nghĩ rối ren của nàng ta lập tức dừng lại.
Ngọn lửa nhảy nhót trên cây đèn cầy đã nhuộm lên một lớp màu u lục tại một thời điểm không hay biết.
Giây tiếp theo, nàng ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía chiếc bàn trang điểm trước mặt, nhìn về phía chiếc gương hình bầu dục.
Hình bóng của Thuyền trưởng Duncan xuất hiện trong khung kính, đang bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía này.
"Cô ổn chứ?"
Bóng dáng u ám và uy nghiêm đó lên tiếng, đó là một câu hỏi rất đột ngột.
“Là ông?” Fanna giật mình đứng phắt dậy, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó: “Vừa rồi là ông phá rối nghi thức của tôi?”
"Nghi thức? Ta nghĩ cô đã hiểu lầm," Duncan ở trong gương lắc đầu, ngữ khí hết sức thản nhiên: "Ta chỉ đột nhiên cảm giác được khí tức của cô cực kỳ hỗn loạn, còn tưởng rằng trong thành bang Phổ Lan Đức vẫn còn sót lại kẻ địch khó giải quyết nào đó, mới đến xem tình hình thế nào... nhưng bây giờ xem ra, là ta đã lỗ mãng."
Cảm giác được khí tức hỗn loạn... nên đến xem tình hình thế nào?
Toàn bộ đầu óc Fanna đều hiện lên dấu chấm hỏi, có chút nghi ngờ mình có phải đã nghe lầm, nhưng rất nhanh, nàng ta lại nhớ tới tình huống lần đầu tiên mình nhìn thấy đối phương trong gương, nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác theo bản năng: “Ông lại đưa tôi vào trong mộng rồi?"
“Cô vẫn đang ở thế giới hiện thực, không cần lo về điều này,” Duncan thuận miệng nói: “Cho nên ta hết sức đề nghị cô đừng nhảy bổ thẳng qua như lần trước – cô thực sự sẽ làm lộn xộn căn phòng của mình đấy.”
"... Tôi cũng không phải là một kẻ man rợ chỉ biết nhảy bổ," Fanna đột nhiên cảm thấy rằng việc giao tiếp với thuyền trưởng u linh này thực sự rất nhọc lòng, lời nói và hành động của đối phương luôn vượt ra khỏi ghi chép trong tài liệu, trong khi nàng ta luôn bất giác hời hợt sự đề phòng với đối phương trong cuộc trao đổi nằm ngoài dự liệu này: "Ngoại trừ 'đến xem tình hình thế nào' ra, ông còn muốn làm gì nữa? Tôi tưởng rằng... ông đã hoàn toàn rời đi rồi. "
Duncan ở trong gương cau mày, dường như có chút đau đầu đối với thái độ quá mức cảnh giác và thù địch của vị thẩm phán quan trẻ tuổi này: "Cô có thể thả lỏng một chút, hơn nữa tốt nhất lễ độ một chút, ta quả thật đã rời đi, nhưng khoảng cách thời không không có ý nghĩa bao nhiêu đối với ta, ngoài ra — bất luận thế nào, ta vừa mới bảo vệ thành bang của cô, cô không cảm thấy mình ít ra nên nói một tiếng cảm ơn sao?"
Fanna nhìn chằm chằm thuyền trưởng u linh trong gương, qua mấy giây sau, nàng ta đột nhiên tiến lên một bước, cư nhiên cúi đầu: "Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, ít nhất là từ chuyện này, Phổ Lan Đức đã được ngài che chở."
Lời cảm ơn thẳng thừng này nằm ngoài dự liệu của Duncan, anh vốn còn tưởng rằng đầu óc của cô gái này sẽ giống như cơ bắp của nàng ta vững như bàn thạch, trái lại khiến anh trở nên lúng túng trước điều bất ngờ: "Nhưng cũng... không cần nghiêm túc như vậy, ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi."
“Chúng ta có thể có lập trường khác nhau, nhưng hành động bảo vệ Phổ Lan Đức của ngài là điều thực sự không thể phủ nhận,” Fanna ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: “Hôm nay có vô số người đã sống sót sau thảm họa, bỏ ngoài lập trường của thẩm phán quan, tôi nên cảm ơn ngài.”
Nói tới đây nàng ta dừng một chút, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Nhưng như vậy không hoàn toàn có nghĩa là tôi buông lỏng cảnh giác đối với ngài và Thất Hương Hào, chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn rốt cuộc ngài có mục đích gì với thế giới văn minh... Ít nhất là trước khi xác nhận điều này, tôi đều sẽ..."
"Được rồi, ta hiểu ý của cô," Duncan ngắt lời Fanna, anh nhìn vị thẩm phán quan trẻ tuổi với nụ cười nửa miệng, thật ra lời nói và thái độ của đối phương còn lâu mới được tính là lễ độ, nhưng tính cách có chút quá ngay thẳng này cũng khiến người khác không thể ghét nổi: "Vậy nói sang chuyện khác đi... hình như cô đang gặp phải rắc rối?"
Fanna bắt gặp ánh mắt của Duncan, vài giây sau mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Xin lỗi, không liên quan gì đến ngài.”
“... Không liên quan, nhưng ta tò mò,” Duncan nói nhẹ nhàng: “Dù cô có muốn thừa nhận hay không, cô đều không thể xóa bỏ dấu ấn ta để lại trên người cô, Fanna, ta có thể cảm nhận được trạng thái tệ hại của cô lúc này - có lẽ ta có thể giúp cô."