Ngôi nhà quen thuộc đứng lặng ở cuối khu phố âm u tĩnh mịch, luồng ánh đèn sáng ngời và ấm áp hắt ra từ những ô cửa sổ ở tầng một.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường hai bên đường khiến cho xung quanh càng thêm vắng lặng, Hải Đế hơi giảm tốc độ xe, ở gần cửa nhà 100 mét cuối cùng, nàng ta từ từ điều chỉnh cảm xúc của mình bằng cách hít thở nhẹ và sâu.
Nàng ta giúp Fanna bình tĩnh lại cảm xúc, nhưng nàng ta biết, thực ra cảm xúc của mình cũng không thoải mái và thờ ơ như những gì bản thân thể hiện ra.
Cảnh lúc từ biệt cha giống như còn diễn ra vào khắc trước, lúc đó nàng ta còn hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong thành bang - Mà cha rõ ràng đã nhận ra điều đó vào thời điểm đó.
Đây là một cuộc chia tay sinh ly tử biệt sau đó mới nhận ra.
Cha bảo mình đến đại giáo đường để tìm nơi ẩn náu, ông thì đi đến cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ… Nhưng tại sao ông lại phải đến cửa tiệm đồ cổ đó chứ?
Trong lòng Hải Đế đột nhiên xuất hiện một nghi vấn, nhưng rất nhanh, nàng ta liền tạm gác sang một bên — Đèn trong sảnh vẫn sáng rỡ, đó là đang đợi mình.
Chiếc xe con màu xám đậm lái ổn định vào sân, Hải Đế đẩy cửa nhà ra, đi vào trong mấy bước, đột nhiên hơi kinh ngạc dừng lại.
Người đợi mình ở nhà chẳng phải cha lẽ ra đã sớm về đến nhà theo lý thuyết, mà là mẹ — mẹ choàng một chiếc khăn len lông cừu có sọc màu xanh đậm, ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh bàn ăn, đeo một cặp kính tinh xảo, đang chăm chú xem tờ báo, trên bàn bên cạnh còn có một đống lớn báo, dường như đều là báo cũ mang ra từ phòng làm việc của cha.
Hải Đế sững người ở cửa phòng ăn, không có phản ứng trong chốc lát.
Nàng ta không nhớ đã bao lâu rồi mẹ không bước ra khỏi phòng ngủ đó — Dường như đã rất nhiều năm rồi, người mẹ trong trí nhớ của nàng ta vẫn luôn ở trong căn phòng ngủ lờ mờ ánh sáng đó, mà bên cạnh bàn ăn trong nhà thì luôn giữ lại một chỗ trống, cha nói chỗ đó dành cho mẹ, nhưng trước giờ chẳng có ai ngồi lên cả.
Hải Đế luôn cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng sau nhiều năm như vậy, nàng ta cũng đã quen với tình trạng mẹ không bao giờ bước ra khỏi phòng, cho đến giờ phút này... nhìn thấy mẹ đang ngồi trên chiếc ghế đó, nàng ta lại có cảm giác không chân thật giống như xa cách một đời.
Hải Đế bất giác tiến lên hai bước, tiếng bước chân cuối cùng dẫn tới sự chú ý của bà lão cạnh bàn ăn, người sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái của mình thì lập tức lộ ra nụ cười: “A, Hải Đế, còn về rồi à.”
"Con..." Hải Đế mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào với mẹ, rõ ràng hầu như mỗi ngày bản thân đều đến phòng ngủ của cha mẹ hỏi thăm sức khỏe, nhưng lúc này nàng ta lại cảm thấy mình và mẹ giống như đã mười mấy năm chưa từng gặp mặt: "Con ở đại thánh đường bên đó nán lại một thời gian. Mẹ... mẹ vẫn ổn chứ ạ?"
"Mẹ rất ổn, mẹ ở đây," Người mẹ mỉm cười hạnh phúc, trong mắt dường như có chút ánh sáng rực rỡ khiến Hải Đế không thể hiểu được, bà đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi đến trước mặt con gái mình, sững sờ nhìn khuôn mặt của Hải Đế, rồi lại đưa tay sờ lên mái tóc của người sau: "Để mẹ nhìn kỹ con... lâu lắm rồi mẹ không được nhìn con thật kỹ..."
“Không phải mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau sao?” Hải Đế vô thức nói, sau đó lại có chút lo lắng nhìn bà lão trước mặt: “Sao mẹ lại ra khỏi phòng ngủ? Hôm nay sức khỏe đã đỡ hơn rồi sao?”
Người mẹ mỉm cười, như đang tự nói với mình, lại như đang nói cho con gái nghe: "Đã khỏe rồi, đã khỏe rồi... Mà này, sao Morris còn chưa về?"
“Cha vẫn chưa về nhà ư?” Hải Đế nghe vậy lập tức sửng sốt, trong lòng thoáng có chút lo lắng: “Cha hẳn đã về nhà từ sớm rồi ạ, nơi cha đến gần hơn đại giáo đường, hơn nữa cũng không trì hoãn lâu như con…”
“Chắc có lẽ xe hư giữa đường rồi,” Người mẹ chậm rãi nói: “Kỹ năng lái xe của ông ấy chưa bao giờ được khen ngợi. Nào, chúng ta cùng đợi ông ấy.”
Hải Đế do dự gật đầu, theo mẹ trở lại bàn ăn, sau đó nàng ta chú ý tới thức ăn thịnh soạn trên bàn — đó không phải là mấy món mà người hầu gái tạm thuê trong nhà thường nấu.
“Đây là mẹ nấu à?” Hải Đế hơi kinh ngạc ngẩng đầu: “Mẹ đã lâu không xuống bếp.”
"Ừ, lâu rồi không xuống bếp, nguyên liệu nấu ăn để đâu cũng không tìm thấy, rất nhiều thứ còn phải nhờ cô hầu gái tìm giúp, mà cũng không biết mùi vị thế nào," Mẹ cười cười nói: “May mà còn nhớ sơ qua quy trình.”
Hải Đế lắng nghe, ánh mắt rơi vào thức ăn trên bàn, không kiềm được cầm nĩa lên muốn nếm thử, kết quả vừa giơ tay lên liền nghe thấy giọng nói của mẹ từ bên cạnh vang lên: “Đợi cha con về nhà rồi hãy ăn."
Động tác của Hải Đế lập tức dừng lại.
Đã nhiều năm rồi nàng ta không được nghe câu này.
Mà vào lúc này, một loạt tiếng động nhỏ đột nhiên từ gần cửa truyền đến, đó nghe giống như là tiếng vỗ cánh phành phạch của một con chim rất lớn, rồi xen lẫn với tiếng tanh tách nho nhỏ, Hải Đế vừa định tò mò nhìn xem đó là âm thanh đến từ đâu, liền nghe thấy tiếng tra chìa khóa và vặn nắm cửa, thấy cửa nhà cách đó không xa bị mở ra.
Cha đã về.
Morris đứng ngây ngẩn ở cửa, cảm giác choáng váng do Aye trực tiếp truyền tống từ Thất Hương Hào đến vẫn chưa biến mất, cơ quan cảm giác sôi trào lẫn lộn khiến ông ta chóng mặt, đến mức trong mười mấy giây, ông ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Ông ta nhìn thấy vợ mình đang ngồi bên cạnh bàn ăn, đợi mình về ăn tối.
Sau đó, ông ta mới nhận ra rằng đó không phải là ảo giác.
"Kỳ tích" mà ông ta đã khẩn cầu từ không gian thứ mười một năm trước cuối cùng đã được củng cố ở phía bên này của bức màn che sau sự giao thoa của ngọn lửa và lịch sử — điều mà ông ta thậm chí không dám mơ tới đã trở thành sự thật.
Sau khi đứng lặng tựa như một pho tượng hồi lâu, Morris cuối cùng bước về phía trước, bước từng bước nhanh hơn.
Phân chia máu thịt của con cháu biển sâu với các quyến thuộc trên Thất Hương Hào, lắng nghe kiến thức từ bóng ma không gian thứ, trở thành thành viên của tổ chức đoàn thể bí ẩn... Chỉ trước đó không lâu, những chuyện này còn đè nặng lên tâm trí ông ta như gánh nặng, nhưng đột nhiên, sức nặng của những gánh nặng này dường như đã biến mất, ông ta dường như đã nhìn thấy cách giải thích hợp lý nhất trong đó —
Để thực hiện bất kỳ kỳ tích nào đều phải trả giá, mà bây giờ, cái giá này đã giáng xuống người ông ta theo cách nhẹ nhàng và nhân từ nhất.
Đã đến lúc vui vẻ đón nhận.
Người vợ đứng dậy khỏi bàn, Morris và bà ôm chặt lấy nhau.
"Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy bà rồi..." Giọng lão học giả trầm thấp, dường như sợ Hải Đế bên cạnh nghe thấy, nhưng dường như lại sợ người mặt trước mặt không nghe thấy: "Tôi..."
"Được rồi, con đang nhìn kìa - ông còn rất nhiều thời gian để giải thích cho tôi biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, bây giờ không vội."
"À... à, bà nói đúng, bà nói đúng."
Morris có chút luống cuống đáp lại, ông ta buông vợ ra, quay đầu lại thì thấy Hải Đế đang nhìn sang bên này với ánh mắt kinh ngạc.
"Khụ khụ... cha về muộn, trên đường... xe hỏng, ngày mai phải tìm người kéo về," Morris giải thích vài câu không quá tự nhiên, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài: "Con vẫn ổn chứ? Đại giáo đường bên đó... cũng đều ổn cả chứ?"
"Ngoài kinh sợ và đầy nghi hoặc ra, con cũng như những người khác không bị thương gì," Hải Đế trả lời, rồi lại nhìn quan sát cha mình từ trên xuống dưới: "Ngược lại là cha... Sao con thấy cha là lạ ấy? Trên đường về đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
“Cha thì có chuyện gì được?” Morris lập tức nói, dường như sợ Hải Đế dẫn dắt chủ đề về hành trình đoạn thời gian trước của mình, ngay sau đó, ông ta liền chú ý đến những món ăn thịnh soạn trên bàn.
Biểu cảm của lão học giả bỗng trở nên phức tạp.
"Cha... đã ăn tối trước khi trở về rồi," Ông ta ngập ngừng nói: "Trên thuyền... tại nhà Duncan tiên sinh."
Những con “cá” xấu xí và đáng sợ ấy hiện lên trong tâm trí ông ta.
Tại "bữa tiệc không gian thứ", ông ta giống với con chó săn biển sâu cổ quái kia, lo lắng muôn phần về cá, nhưng dưới con mắt theo dõi của Duncan tiên sinh, ông ta vẫn nhắm mắt ăn máu thịt của con cháu biển sâu - chuyện xảy ra sau đó ông ta nhớ không rõ lắm.
Chỉ nhớ đúng thơm.
Bây giờ ông ta không ăn nổi một miếng.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của người vợ từ bên cạnh vang lên: “Đây là tôi tự tay nấu.”
“Mẹ đã nhiều năm không xuống bếp,” Hải Đế cũng nói theo sau đó: “Hôm nay mẹ cảm thấy sức khỏe mình khá hơn, cho nên…”
“Vậy tôi ăn thêm một ít.” Morris nghe vậy không đợi con gái nói xong liền ngồi vào bàn ăn, lập tức bưng chén canh trên đĩa ăn lên uống một ngụm lớn.
“Mùi vị… thế nào?” Người vợ ngồi bên cạnh hỏi, mang vẻ chờ đợi.
“Hơi… mặn,” Morris ngập ngừng nói, nhưng sau đó lại bưng chén lên, hớp ùng ục vài ngụm, vừa nuốt xuống vừa cười nói: “Mặn, mặn quá… bà nấu ăn luôn mặn như vậy…”
"Chê không ngon thì ông đừng ăn!"
"Tôi không có nói là không ngon..."
"Vậy thì im lặng và ăn đi — Ngồi trên bàn ăn còn lắm lời như vậy?"
Hải Đế ngẩng đầu lên, liếc nhìn cha, rồi lại liếc nhìn mẹ.
Nàng ta đã không nghe qua cuộc trò chuyện như thế này trong rất nhiều năm — mà sau ngần ấy năm, mọi thứ dường như đều không thay đổi.
Thế là nàng ta cười lên, cúi đầu, cắt một miếng thịt rán bỏ vào miệng.
Đúng là hơi mặn.
...
Thúc phụ đã ngủ, ngủ rất say — ông dường như đã rất rất lâu không có một giấc ngủ ngon, đến mức khi đang nói chuyện với mình ông đã ngủ gật giữa chừng.
Fanna chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình.
Nàng ta đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, thay xong bộ giáp vết thương chồng chất và đặt thanh kiếm khổng lồ xuống, thẩm phán quan trở về sau trận chiến đã thu lại sát khí cả người, như thể trở thành một cô gái trẻ có cuộc sống riêng và những niềm vui, nỗi buồn của riêng mình như một con người bình thường.
Khi ở nhà, nàng ta sẽ không che giấu cảm xúc và tâm sự của mình, nên thúc phụ hiển nhiên cũng nhìn ra dáng vẻ tâm sự nặng nề của mình, nhưng trong cuộc trò chuyện vừa rồi, ông đã không hỏi gì cả.
Hai người cũng rất ngầm hiểu không nhắc tới chuyện liên quan tới "phước lành của không gian thứ".
Thúc phụ không muốn thêm gánh nặng cho mình, đó là điều rất hiển nhiên.
Nhưng bản thân Fanna biết rõ, gánh nặng trong lòng nàng ta lúc này không chỉ có cái gọi là "phước lành của không gian thứ", thậm chí không liên quan gì đến sự sống chết của chính nàng ta.
Nàng ta trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, đi tới trước bàn trang điểm, lấy con dao găm nghi thức có hoa văn lộng lẫy trong ngăn kéo ra.
Đây là Thánh vật của Giáo hội Biển Sâu, đồng thời cũng là lễ vật mà giáo chủ Valentine đích thân chúc phúc và tặng cho nàng ta sau khi nàng ta đón nhận lễ rửa tội.
Thánh vật này tượng trưng cho sự khởi đầu niềm tin của nàng ta vào Nữ thần bão tố Gormona.