Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 220 - Chương: 220

Chương: 220

Những người gặp gỡ Thất Hương Hào sẽ không thể tránh khỏi việc thiết lập "mối liên hệ" với Duncan, mà từ một góc độ khác, bản thân một "người đến từ bên ngoài" như Duncan quả thực cũng cần thiết phải thiết lập mối liên hệ như vậy một cách rộng rãi trong thế giới này - chỉ bằng cách nắm vững càng nhiều kênh kiến thức và trợ giúp, anh mới có thể càng hiểu rõ thế giới này, hiểu rõ lĩnh vực siêu phàm, thậm chí còn... hiểu rõ bản thân.

Morris và những người khác sở dĩ được đưa lên tàu, có lẽ chỉ vì tình huống lúc đó khẩn cấp, nhưng cho dù hôm nay họ không có lên tàu, bản thân Duncan cũng đã có kế hoạch mở rộng "ảnh hưởng" của mình tại thế giới này, mà theo anh, mấy người tụ tập trên Thất Hương Hào hôm nay thực sự vừa khéo là những sự lựa chọn không tệ.

Morris, một nhà sử học kiệt xuất, một nhà bác học, tín đồ của Thần Trí Tuệ, ông sở hữu những kiến thức quý giá, đây là thứ mà Duncan đang thiếu nhất hiện giờ, đồng thời, lão tiên sinh này còn là một "nhân sĩ giới thượng lưu" có mối quan hệ sâu rộng và địa vị nhất định trong thế giới loài người, điều này cũng có thể hữu ích vào đúng thời điểm.

Shirley và A Cẩu, một con ác ma biển sâu bị kiểm soát và một Triệu hoán sư sống cộng sinh với ác ma, vừa có sức chiến đấu, lại nắm giữ kiến thức liên quan đến lĩnh vực biển sâu tĩnh mịch, thậm chí có một phần liên quan đến không gian thứ, mà phần kiến thức này vừa hay bổ sinh cho Morris, "học giả nhân loại", ngoài ra, tổ hợp này còn có một phương pháp nhận thức đặc biệt, có thể phát hiện ra dấu vết do lực lượng siêu phàm để lại mà không trả giá hoặc cái giá cực nhỏ.

Nina, một cô cháu gái ngoan ngoãn và đáng yêu.

Nhân tiện là vật dẫn trước mắt mang mảnh vỡ mặt trời.

Ánh mắt của Duncan chậm rãi quét qua bàn dài, xung quanh bàn, mấy gương mặt căng thẳng có, dè dặt có, thậm chí có cả vẻ tò mò đơn thuần.

Họ dường như vẫn chưa ý thức được, "đoàn đội" hết sức đặc biệt này đã mơ hồ được hình thành trong bữa tối này, mà điều gắn kết đoàn đội này lại với nhau chính là thân phận chung của họ tại thời điểm này:

Thủy thủ đoàn của Thất Hương Hào.

"Lời cam kết trước đây của tôi vẫn có hiệu lực, thân phận thuyền viên của Thất Hương Hào tuyệt đối sẽ không hạn chế quyền tự do cá nhân của mọi người, tôi không cần sự trung thành bắt buộc, cũng không cần bất kỳ sự hiến tế, hay hầu hạ các thứ, v.v. - tất cả những thứ này đều không có ý nghĩa đối với tôi," Duncan chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp, đồng thời cách đó không xa ngoài cửa sổ bên mạn tàu là tiếng sóng biển dịu êm vang vọng: “Nhưng xét theo liên hệ đã được thiết lập giữa mọi người và tôi, mối liên hệ này có thể được coi là một... nền tảng đoàn đội phân tán.”

“Thẳng thắn mà nói, tôi đã xa rời thế giới văn minh nhiều năm — Morris hẳn là rất rõ. Thất Hương Hào trong một thế kỷ qua chưa từng liên lạc cùng bất kỳ thành bang nào. Trong thế giới văn minh, có rất nhiều câu chuyện kinh hoàng và đáng sợ về tôi và con tàu này. Tôi thừa nhận những câu chuyện này có cơ sở của sự thật, bởi vì trong rất nhiều năm... con tàu này đều nằm vào trạng thái mất kiểm soát.”

"Nhưng như mọi người thấy đấy, tôi đã lấy lại được nhân tính và ổn định lại trạng thái của Thất Hương Hào. Mà bây giờ... tôi rất quan tâm đến thế giới văn minh sau một thế kỷ."

Duncan thong thả nói, đây là lời giải thích mà anh đã suy nghĩ cặn kẽ một phen lúc câu cá vừa rồi — Anh cần "chiêu mộ thuyền viên", nhưng bối cảnh đáng sợ của Thất Hương Hào nhất định sẽ khiến những người mới lên tàu không có tâm thái tốt để gia nhập, nên cần một loạt lý do hợp lý, nhẹ nhàng và chính đáng để xoa dịu cảm xúc của họ, mà bước đầu tiên là phải xây dựng hình tượng thuyền trưởng “lý trí và thân thiện”.

Thất Hương Hào đã từng mất kiểm soát, nhưng giờ đây thuyền trưởng đã lấy lại được nhân tính và giành lại quyền kiểm soát đối với con tàu này, đây là tiền đề để đoàn đội hình thành.

Còn việc những người mới có tin hay không... đó là chuyện của bên kia.

Phải nói rằng, câu cá quả đúng là một hoạt động giải trí tu dưỡng thân tâm và thích hợp để suy nghĩ — Duncan cảm thấy rằng mình nên thực sự biết ơn quà tặng của thiên nhiên... cảm ơn con cháu của biển sâu cũng được.

Nghe Duncan nói như vậy, Morris lập tức lộ ra vẻ mặt suy tư, kỳ thực ông ta vẫn không dám tin điều mình nghe thấy là âm thanh chân thật, trên thực tế ông ta thậm chí không dám tin Thất Hương Hào mình trông thấy chính là dáng vẻ thật sự của con tàu này, nhưng nhớ lại thái độ thân thiện mà Duncan đã thể hiện ra trong suốt thời gian qua, ông ta cuối cùng cũng bắt đầu dần dần... thuyết phục bản thân.

Ít nhất, nếu những lời này là thật, biểu hiện thân thiện của bóng ma không gian thứ sẽ trở nên hợp lý và đáng tin hơn một chút.

Shirley thì đang suy nghĩ, dường như còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống. Nhưng A Cẩu ngồi bên cạnh cô ta lúc này đã có phản ứng, con chó săn biển sâu bạo dạn liếc nhìn Duncan: “Tức là, ngài cần chúng tôi... làm quyến thuộc của ngài, giúp ngài làm một số chuyện tại thế gian?"

"Chỉ là có thể sẽ," Duncan cười nói: "Khi ta cần. Ngoài ra, ta cũng không cho rằng loại quan hệ này tính là 'quyến thuộc' — các người là thuyền viên, nên gọi ta là thuyền trưởng được rồi, hoặc có thể gọi như trước đây cũng được."

Shirley và A Cẩu nói "ò" một tiếng. Morris ở cách đó không xa thì đột nhiên nói sau khi suy nghĩ ngắn gọn: "Thế ngài sẽ liên hệ với chúng tôi như thế nào? À, tất nhiên, tôi biết ngài có một hóa thân ở thành bang Phổ Lan Đức, nhưng ý tôi là...”

"Tôi hiểu ý của ông," Duncan không đợi đối phương nói xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu như tôi muốn tìm mọi người, dĩ nhiên sẽ lập tức tìm được, mà nếu mọi người gặp phải chuyện gì cần liên hệ với tôi, thì có thể gọi thẳng tên của tôi hoặc tên của Thất Hương Hào gần mặt kính nhẵn bóng, tôi có thể nghe thấy. Ngoài ra, ngọn lửa có thể tăng cường lực lượng của tôi, nếu mọi người gặp phải nguy hiểm, có thể châm đốt ngọn lửa sau khi gọi tên tôi."

Morris lắng nghe, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi phức tạp. Suy cho cùng, ông ta vẫn là tín đồ của Trí Tuệ Thần, lúc này lại nửa chủ động gia nhập vào "đoàn đội dị đoan" như vậy, thậm chí còn đang học tập kiến thức từ một bóng ma không gian thứ nào đó, điều này ít nhiều khiến ông ta có chút khó xử. Nhưng điều khiến ông ta khó xử hơn là... chuỗi vòng tay hộ thân với bốn viên đá còn dư lại trên cổ tay mình lúc này không hề có phản ứng gì.

Chủ không thấy, Chủ không quan tâm, Chủ cho rằng mình đang làm đúng — bất kể đáp án nào, đều khiến cảm xúc của lão tiên sinh khá phức tạp.

Nina thì sau khi xong nghe lời nói của Duncan, hơi mở to hai mắt, trên mặt lại có chút phấn kích: "Nghe ra thật là lợi hại!"

Duncan nghe vậy thản nhiên liếc nhìn cô: "Cháu ngược lại không cần thêm ngọn lửa dư thừa..."

Nina nhất thời không phản ứng kịp: "Hả? Tại sao?"

Sau đó không đợi Duncan trả lời, cô đã kịp phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Ồ ồ, cháu hiểu rồi, cháu hiểu rồi, cháu có thể…”

"Cháu đừng biến ở chỗ này!" Duncan vừa thấy không khí xung quanh Nina đã mơ hồ có dấu hiệu xoắn xuýt, vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Trước khi cháu có thể thuần thục nắm giữ lực lượng mảnh vỡ mặt trời mang đến, không được phép tiến vào phong kín không gian để thay đổi hình thái của mình ở những nơi đông người!"

Nina lập tức rũ đầu xuống: "Ồ..."

Duncan nhìn không khí xung quanh cô nương này dần khôi phục, cảm thấy nhiệt lượng lui đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dưới giúp đỡ của "kẻ soán hóa" là anh, mảnh vỡ mặt trời trong cơ thể Nina đã được kiểm soát, nhưng rất dễ nhận thấy, bản thân cô nương này vẫn chưa ý thức rõ đầy đủ lực lượng đang ngủ say trong cơ thể mình rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào — Bất kể có trưởng thành và hiểu chuyện đến đâu, sau tất cả, cô cũng chỉ mới 16-17 tuổi, đối với người trẻ tuổi ở độ tuổi này mà nói, thật không dễ dàng gì để kìm nén sự thôi thúc mới lạ do lần đầu tiếp xúc với lực lượng siêu phàm mang lại.

Có cơ hội vẫn phải để cô ở trên vùng biển vô biên rộng rãi và thoáng đãng này làm quen hơn với lực lượng của bản thân, một mặt sẽ tăng cường năng lực khống chế của mảnh vỡ mặt trời, mặt khác cũng để cho cô ý thức được ngọn lửa bắt nguồn từ Hằng tinh rốt cuộc nguy hiểm cỡ nào.

“Sau này chúng ta có thể sẽ còn tăng thêm thành viên mới,” Duncan suy nghĩ một chút rồi nói: “Nên coi bữa ăn chung hôm nay như một thủ tục tiêu chuẩn cho người mới gia nhập, tôi nghĩ điều này cũng sẽ giúp tăng thêm tình cảm giữa các thành viên trong đoàn đội."

Morris lập tức liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt theo bản năng, cảm thấy dường như mình lại nhìn thấy sự thật trong một bầu không khí ấm áp nào đó —

Ăn tối dưới sự giám sát của bóng ma không gian thứ, phân chia máu thịt của con cháu biển sâu, học các nghi thức và câu thần chú để triệu hồi lực lượng siêu phàm, điều này...

Thủ đoạn này thật đúng là tràn ngập cảm giác déjà vu mạnh mẽ.

Nhưng bản thân còn có thể nói gì được đây? Bản thân đã là một thành viên của con tàu này, đã chấp nhận sự che chở của ngài Duncan, mà máu thịt của con cháu biển sâu đặt trước mặt mình đã được coi như một phần quan trọng của "nghi thức" này, lúc này muốn rút lui chắc chắn là không được, không thể làm gì khác hơn là thản nhiên đón nhận số kiếp thật tuyệt giống như con chim bồ câu bên cạnh đã ăn khoai tây chiên từ nãy đến giờ...

Lão tiên sinh than thở trong lòng, hoàn toàn tiếp nhận bước ngoặt trong vận mệnh, đồng thời cũng âm thầm an ủi mình — từ hôm nay trở đi, mình cũng giống như các học giả huyền thoại kia đủ để lại lịch sử, tiến vào vực sâu chân tướng không thể quay lại, trên thế giới này e rằng không còn thứ gì có thể khiến bản thân cảm thấy ly kỳ và tà môn nữa.

Đang nghĩ như vậy, ông ta đột nhiên nghe thấy tiểu thư Alice ở cách đó không xa vẫn luôn không nói gì phá vỡ sự yên lặng — Nữ sĩ xinh đẹp này từ đầu đến cuối vẫn luôn lặng lẽ đứng ở phía sau Duncan, lúc này dường như mới phản ứng lại điều gì đó: "A, Thuyền trưởng, điều đó có nghĩa là từ giờ trở đi tôi sẽ không phải là thuyền viên duy nhất ở đây rồi?"

“Cô vừa mới nhận ra sao?” Duncan hơi quay đầu liếc nhìn con rối: “Đương nhiên, cô không còn là thuyền viên duy nhất ở đây nữa rồi, hơn nữa lát nữa trước khi họ rời đi, cô còn phải dạy họ quy tắc phi hành đoàn, giống như Đầu Sơn Dương đã dạy cô hồi đó vậy."

Alice sửng sốt một chút, coi như hiểu được tình hình hiện tại, lúc này mới nở nụ cười muộn màng, vui vẻ vỗ tay: "Được thôi! Vậy sau này tôi sẽ..."

Giây tiếp theo, cũng không biết có phải vì quá kích động hay không, bên tai Duncan vang đến một âm thanh quen thuộc: "Rắc —"

Một cái đầu vẫn đội bộ tóc giả màu vàng rơi xuống ngay bên cạnh anh, lăn lông lốc vào giữa bàn ăn dưới con mắt của mọi người.

Trên bàn ăn lập tức trở nên yên ắng, cho đến khi tiếng thốt lên của Shirley phá vỡ sự im lặng: "Aaa — đầu rơi rồi, đầu rơi rồi! Rơi rơi rồi ra a!"

Khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, tiếng kinh hô của Shirley và Nina, tiếng chửi rủa của A Cẩu và tiếng nhờ giúp đỡ lắp bắp của Alice thay nhau vang lên, trong đó còn xen vào tiếng cúc cu vang dội của Aye, Morris thẫn thờ nhìn tất cả những điều này, đột nhiên cảm thấy mình sẽ cần phải mất nhiều thời gian để thích nghi hoàn toàn với "đoàn đội mới" này...

Bình Luận (0)
Comment